- 15 -
Khoảng cách của con đường đến nhà ông Hai càng ngắn, khoảng cách giữa tâm hồn của ông Tiến và người bạn ngày xưa càng thu hẹp lại.
Ông Tiến bắt đầu cảm thông rồi đi đến nể phục bạn.
Ổng bỗng nhận ra rằng, trên đời nầy có một số người khao khát làm việc tốt hơn khao khát kiếm tiền. Họ bị coi là gàn, là lập dị. Họ là những người rất kiên định, rất dũng cảm, dám vạch cho mình một hướng đi cho dù trái chiều với số đông, dám đương đầu với mọi thử thách để bảo vệ lý tưởng của mình.
Ổng hỏi ông Hai:
-Mầy có cảm thấy hạnh phúc không Hùng?
Ông Hai đáp:
-Tao đang theo đuổi mục đích của mình nên thường có cảm giác là hạnh phúc đang ở ngay trước mặt. Đôi khi tưởng tượng cái cảnh một mình mình trong chiếc xuồng trống rổng, nhẹ tênh. Bơi thong dong trên một con sông rất trong, rất sạch! Sạch đến nổi không còn một cọng rác. Hai bên bờ là những cánh đồng cùng vườn cây ăn trái và gió thì rất thơm...Lúc ấy lòng tao lâng lâng lắm! Chắc đó cũng là một dạng của hạnh phúc. Phải không mậy?
Ổng hỏi lại bạn:
-Còn mầy, mầy có hạnh phúc không?
Ông Tiến suy nghĩ rất lâu rồi nói:
-Tao cũng y như mầy. Có điều mục đích của tao hết sức rõ ràng, cụ thể. Nó tuy không mông lung, mờ ảo.. Thế nhưng khi đạt được lại chỉ cho tao cái cảm giác thỏa mãn nhứt thời. Hể càng có nhiều thì càng muốn có thêm. Cái con đường mang tên "Danh" và "Lợi" nầy hình như dài vô hạn, đi hoài không tới đích.
Ông Hai phụ họa:
-Mục tiêu của mầy vẫn vậy thì tốt thôi! Chỉ sợ khi đạt rồi lại thấy nó không đáng giá với công sức bỏ ra, không xứng với sự hy sinh của mình. Lúc đó lại...
Dừng lại một lát ổng lại nói tiếp:
-Tao thấy mấy người bình dân, nhứt là giới nông, họ dễ có hạnh phúc hơn dân trung lưu, thượng lưu lắm! Tâm hồn họ trong sáng, mơ ước hết sức giản đơn. Họ dễ tìm thấy niềm vui...
Ông Tiến cắt ngang:
-Mầy căn cứ vào đâu mà nói như vậy?
Ông Hai trả lời:
-Mầy còn nhớ ngày xưa, khi ra đồng hay ở nhà mình đều nghe thấy tiếng cười đùa của con nít và tiếng người lớn chuyện trò không? Ở Sài gòn nầy, mầy chỉ gặp điều đó trong mấy cái xóm nhỏ mà thôi! Hình như càng giàu người ta càng khó thỏa mãn. Họ luôn đi tìm cái mà họ thấy thiếu.
Ông Tiến gật đầu:
-Mầy nói cũng có lý. Chẳng hạn như hiện giờ, tao lại thấy ấm ức như thể bị ông trời cố tình chơi xỏ, ra sức thử thách tao vậy.
Ông Hai ngạc nhiên:
-Tại sao mầy có cái ý nghĩ đó!
Ông Tiến cười:
-Ai biểu ổng không chịu cho tao cái mà tao cần thiết nhứt.
Ông Hai hỏi:
-Bộ mầy chưa có thứ mình cần rồi đó sao?
Ông Tiến lắc đầu:
-Ngay lúc nầy, hạnh phúc của tao là có một người đứng trên một cái bục, nhận một giải thưởng nào đó, gọi tao bằng cha. Chàng trai hoặc cô gái ấy là một công dân gương mẫu, sẽ nói những lời tốt đẹp về gia đình mình rồi cám ơn tao một cách hết sức chân thành trước mặt đám đông.
Ông Hai chờ bạn thở dài xong mới hỏi:
-Cái chuyện vô sinh là do mầy hay...
Ông Tiến đáp:
-Do vợ tao.
Ông Hai hỏi:
-Sao mầy biết?
Ông Tiến trù trừ một lát rồi tâm sự:
-Tao đang vướng vào một chuyện.
Ông Hai hỏi:
-Chuyện gì? Có nan giải không?
Ông Tiến đáp:
-Nan giải nhứt!
Ổng xuống giọng:
-Tao nói cái nầy mầy đừng chê tao là...
Rồi ấp úng và ngưng luôn. Ông Hai đoán là chuyện hệ trọng lắm nên không dám hối.
Một lát sau ông Tiến mới thở dài đánh sượt rồi thổ lộ:
-Con nhỏ mà tao đang bao, nó đã có thai.
Ông Hai giựt mình:
-Trời đất! Sao mầy dám...?
Rồi hỏi thêm:
-Mầy có chắc đó là con của mầy hông?
Ông Tiến nói:
-Chắc! Tao ăn ở với nó mấy năm nay rồi. Nó đã phá thai một lần vì tao không chịu bỏ vợ để cưới. Tụi tao chia tay nhưng rồi tái hợp. Lần nầy nó không đòi tao cưới nhưng buộc phải tìm cho ra một giải pháp thật êm đẹp để giúp nó không bị gia đình từ bỏ.
Ông Hai hỏi:
-Cô ta đang ở chung với cha mẹ hả?
Ông Tiến lắc đầu:
-Nhà nó ở Vĩnh Long, nó lên đây đi học.
Ông Hai hỏi:
-Mầy quen cổ ở đâu?
Ông Tiến đáp:
-Ở nhà tao. Vợ tao bả không có thời gian làm việc nhà nên đến trung tâm giới thiệu để thuê người làm. Nó là ô sin, thuộc dạng giúp việc nhà tính theo giờ.
Ông Hai nói:
-Vợ mầy coi sắc sảo vậy mà không lường trước hay sao? Dám đem mỡ để trước miệng mèo như vậy thì làm sao mầy nhịn cho được?
Ông Tiến lắc đầu:
-Tại lúc đó bả kẹt quá, nên thuê đỡ ít ngày! Nó vừa làm có một tuần là bị bả cho nghỉ liền!
Ông Hai nói một cách thán phục:
-Trời đất ơi! Không ngờ mầy cũng lanh tay, lẹ chưn quá xá!
Ông Tiến nói:
-Cũng do ý trời thôi mầy ơi! Bữa đó tao về gần tới nhà, thấy nó ôm cái túi đi bộ tà tà bèn ghé vào hỏi coi đi đâu. Nó nói vừa bị vợ tao cho nghĩ việc, đang đi lại trạm xe buýt để đón xe. Tao biết tại mình nên nó mới bị đuổi nên cảm thấy có lỗi. Bèn kêu nó lên xe đặng chở về giúp. Nó ngại nên ôm eo ếch tao lỏng le, đã vậy còn khoác cái túi lên vai một cách hờ hững. Cái tụi làm nghề giựt đồ thấy ngon ăn quá nên chúng bám theo. Tui nó đi xe phân khối lớn, chạy cái vù qua mặt rồi xớt cái xách liền. Nó té đập đầu xuống đường còn tao thì không sao. Tao bèn chở nó vô bệnh viện 115 cấp cứu. Cái túi mất rồi nên tao không có địa chỉ, không báo tin cho thân nhân của nó được, thế là tao phải lo từ A tới Z. Gần gũi, săn sóc lâu ngày nên nãy sinh tình cảm, chớ mầy biết tính tao đâu có thích bậy bạ.
Ông Hai hỏi:
-Cô ta đang ở với ai? Có công ăn việc làm gì chưa?
Ông Tiến đáp:
-Ở một mình. Tao có mua cho nó một căn nhà nhỏ ở Bình Chánh. Nó ra trường rồi, đang làm kế toán cho một công ty xây dựng.
Ổng hỏi ông Hai:
-Bây giờ mầy nói coi tao phải làm sao?
Ông Hai im thinh thích, không dám đưa ra lời khuyên vội vã. Hình như đây là một câu hỏi tu từ nên ông Tiến không cần ông phải trả lời.
Ổng chỉ biết an ủi:
-Cái rắc rối nào cũng có cách giải quyết. Tao nghĩ hay là mầy đưa cô gái đó về quê của cổ, làm đám cưới lén đừng cho vợ mầy hay.
Ông Tiến lắc đầu nguầy nguậy:
-Nguy hiểm lắm! Rủi vợ tao mà biết được chắc bả dám giết hết hai đứa tao.
Rồi lật đật bổ sung:
-Ba đứa mới đúng!
Ông Hai trách:
-Thấy mầy nói nói, cười cười vô tư quá tao đâu có ngờ...Mầy ôm một cục đá bự bành ky như vậy mà còn đi tìm tao làm chi cho nặng lòng thêm?
Ông Tiến cười:
-Mầy đừng có ngại. Nhờ có mầy mà tao mới có dịp thư giản, chớ hổm rày đầu óc tao nó rối y như cái nồi canh hẹ vậy! Đã vậy vợ tao có linh tính hay sao mà cứ đeo theo hỏi nầy hỏi nọ, chặn đầu, chặn đuôi làm tao lo muốn đứt gân máu luôn. Mầy hổng biết chớ, trực giác của bả nhạy bén lắm!
Ổng nói tiếp:
-Chuyến đi biển nầy tao không chịu tháp tùng nên bị nghi ngờ. Cũng may mà bả cố tình về sớm rồi gặp tao với mầy. Chớ nếu không...
Ông Hai nói giỡn:
-Mầy không sợ bả nghi hai thằng mình là "bóng " hả?
Ông Tiến được dịp liền "thổi":
-Bộ mầy không thấy tao tràn trề nam tính hay sao? Nói thiệt với mầy, bả mê tao là ở cái khoản đó đó. Chớ nghèo rớt mồng tơi như tao dễ gì...
Ông Hai đùa:
-Một cây củi gòn như mầy mà đốt tới hai cái lò, coi chừng mau tàn lắm đó!
Ông Tiến cự nhoi:
-Ai nói với mầy là củi gòn. Than đá đàng hoàng nghe mậy, nóng lâu, nóng dữ lắm đó! Vợ tao tẩm bổ cho tao nào là: Hải sâm, cá ngựa, nhung nai...đủ thứ!
Ông Hai hỏi:
-Ba cái thứ đó có công hiệu không? Tao nghe họ quảng cáo trên ra dô rần rần. Chưa có thời buổi nào mà mấy cái chuyện đó được mời gọi rùm beng như lúc nầy. Thấy mà lo cho cái bọn hậu sinh của nòi giống Lạc Hồng, bốn ngàn năm văn hiến của bọn mình quá đổi. Tụi con trai, con gái mới lớn, nghe mấy cái câu úp úp, mở mở đó rồi sanh ra tò mò. Tụi nó ráp nhau làm loạn cào cào lên là đại họa chớ chẳng chơi!
Ông Tiến cười:
-Hơi đâu mà lo, bây giờ nhìn đâu cũng thấy "sex". Tụi nó hổng loạn lên mới là lạ đó!
Rồi bồi thêm:
-Mấy hình ảnh gợi cảm kiểu đó đâu chỉ có trong phim. Nó nhan nhản trên các sản phẩm, từ băng vệ sinh, dầu gội đầu cho tới sữa dành cho con nít.
Ông Hai nói:
-Có lần tao vớt một túi rác, trong đó có cuốn truyện dịch của một nữ văn sĩ Trung Hoa. Tao mở ra coi, đọc tới đâu tối tăm mặt mũi tới đó!
Ông Tiến thở dài:
-Ba cái tiểu thuyết lãng mạn đó thì nói làm gì?
Ông Hai bác lại:
-Nó đâu có chút xíu lãng mạn nào ở trỏng! Lãng mạn là đem đến cho ta cái cảm xúc rất nhẹ, rất đẹp, rất nên thơ, nâng ta lên cao, ra xa cái bến bờ hiện thực. Còn cái nầy nó chỉ cho mầy cái cảm giác xấu hổ, sượng sùng, chai sần, nhức nhối... như bị kim châm vào da thịt.
Ông Tiến cười:
-Phải viết như vậy mới bán chạy đó mầy ơi! Mầy mà viết mấy quyển truyện theo cái kiểu "quốc văn giáo khoa thư" như ngày xưa thì ai mà mua?
Ông Hai bác lại:
-Làm nghề viết là phải khơi gợi cái phần đẹp, phần tốt trong người. Chớ khiến cho thiên hạ đọc xong rồi hóa thú cả bầy thì phi văn hóa, phi đạo...
Ông Tiến cự liền:
-Vậy theo mầy thì cái chuyện "yêu" đó nó xấu xa, tồi bại lắm hay sao?
Ông Hai lắc đầu:
-Tao không nói như vậy! Nhưng "yêu" theo kiểu súc vật là hạ thấp nhân phẩm. Tao thấy cô ta, nữ văn sĩ ấy, mô tả cái chuyện đó sao mà giống như hành động lấy cái chày đâm tiêu, dùng hết sức bình sinh mà nện bình bịch thiếu điều muốn bể cối mới vừa bụng.
Ông Tiến nghe bạn ví von như thế thì không nhịn được. Ổng ngoác to miệng, cười hô hố rồi hỏi:
-Vậy theo mầy "yêu" như thế nào mới đẹp?
Ông Hai suy nghĩ giây lâu rồi hỏi:
-Hồi nhỏ mầy có bị thím Ba sai lau ống khói đèn hông?
Ông Tiến nói:
-Sao mà không? Chiều nào má tao cũng gom hết mấy cái ống khói, bắt tao lau gần chết!
Ông Hai hỏi:
-Mầy làm như thế nào?
Ông Tiến chăc lưỡi:
-Thì lấy chiếc đũa, quấn miếng giẻ xung quanh rồi lau từng cái, cho nó sạch bong không còn dính chút xíu lọ nghẹ nào, chớ còn làm sao nữa mà hỏi!
Ông Hai hỏi:
-Mầy làm từ từ hay ào ào.
Ông Tiến đáp:
-Nín thở lau nhẹ hều! Chớ làm mạnh tay, rủi bể ống khói, bị khỏ lũng sọ sao mậy?
Ông Hai nói:
-Đó! Theo tao ba cái chuyện ấy phải thực hiện một cách trân trọng, từ tốn...Đừng có bắt chước như trong phim, xé áo, xé quần, hun hít túi bụi coi sao mà vất vả, cực khổ quá trời, quá đất!
Ông Tiến cười khà khà:
-Cái kiểu của mầy nó lạc hậu lắm Hùng ơi!
Ông Hai hỏi:
-Sao mầy biết là lạc hậu?
Ông Tiến giải thích:
-Bây giờ tụi trẻ nó thích cuồng nhiệt lắm! Nói làm chi tụi nó, mấy ông già, bà già cũng bắt chước. Nói thiệt với mầy, bà xã tao đó, lắm khi bả đòi tăng "đô", tăng "nhiệt" lên. Tao phải ráng gồng mình, xong rồi là mệt gần chết, là chìm nghĩm chớ có "lên đỉnh, lên điếc" gì đâu!
Ông Hai ngạc nhiên:
-Trời đất, hai bà đều như vậy thì làm sao mầy chịu nổi.
Ông Tiến cười:
-Được cái là con nhỏ bồ tao nó ngoan lắm! Dọn món nào xơi món nấy, không có đòi hỏi gì hết. Nó lại thích cái kiểu "lau ống khói" như mầy nói đó. Bởi vậy tao mới còn sống tới giờ nầy.
Ông Hai thở dài:
-Trời đất ơi! Cái thời buổi gì mà con người xúm lại vắt kiệt sinh lực của nhau. Còn vắt kiệt sinh lực của thiên nhiên nữa. Vậy mà gọi là văn minh. Họ hành động như vậy là bôi bác chữ "yêu", khiến tao cũng ngại khi nói ra, có cảm giác như đó là một từ tục tĩu.
Ông Tiến định bác lại nhưng xe đã về đến nhà. Ổng dừng lại ngay trước cửa, tháo cặp kiếng mát ra lau. Ổng nhìn ông Hai một cách quyến luyến, chưa muốn chấm dứt câu chuyện đang ngày càng mặn mòi:
Ổng tiếc rẻ:
-Lượt đi tao thấy con đường dài sọc hà, còn lượt về sao mà ngắn ngủn!
Ông Hai cũng tháo cái nón trên đầu ra, đưa cho bạn rồi mời:
-Mai mốt có rảnh tới chơi!
Ông Tiến hỏi:
-Chủ nhựt mầy có nghĩ không?
Ông Hai cười:
-Tao có phải là công chức đâu mà...Mầy muốn chắc ăn thì chờ tối tối hãy ghé. Buổi tối tao nằm nhà chớ không có đi đâu hết. Nếu không gặp thì ghé đình, có khi tao lại đó coi ké ti vi.
Thật ra ổng thường về nhà vào buổi trưa, ăn cơm xong rồi lựa rác. Ông Hai sợ bạn đến lúc mình đang làm công việc đó, nên hẹn trễ một chút cho chắc ăn.
Ông Tiến thở dài:
-Tối tao đâu có rảnh, không đi giao tiếp thì phải ở nhà.
Ông Hai hỏi:
-Ban đêm mà giao tiếp cái giống gì?
Ông Tiến cười:
-Tại mầy không biết, đó là giờ vàng để chốt mấy cái hợp đồng. Cái giới tụi tao, nhậu để làm ăn. Cái bàn tiệc còn quan trọng, còn đắc dụng hơn cái bàn "buya rô" gấp mấy lần!
Ông Hai trêu:
-Chớ không phải làm ăn để nhậu sao?
Ông Tiến thở dài:
-Thì cái vòng lẩn quẩn mà! Nhậu để kiếm tiền, kiếm tiền để nhậu! Phải đem sức khỏe để đổi lấy sự thành công. Bây giờ ít có ai không đụng tới bia, rượu, thuốc lá...như mầy.
Ông Hai cười:
-Tao là mẹ thành công mà!
Ông Tiến bắt ngay câu nói đó để khuyên bạn thêm lần nữa:
-Mầy biết vậy thì bỏ cái nghề nầy đi, rồi...
Ông Hai ngắt lời:
-Tao nói giỡn thôi, thật ra tao thích cái nghề của mình lắm! Làm nghề nầy tao khỏi cần phải bon chen hay đánh đổi bất cứ cái thứ gì.
Ông Tiến sắp cãi lại liền bị ông Hai giục:
-Thôi mầy về sớm đi để bà xã đợi.
Ổng nghe bạn nhắc liền rồ máy rồi nói:
-Bái bai.
Ông Hai vẫy tay:
-Đi cẩn thận, mạnh giỏi nghe mậy!
Rồi mở cái ổ khóa nhỏ xíu. Hai đầu của sợi dây lòi tói bung ra. Liếc thấy con Gọn bên nhà cô Tám và thằng Út con ông Chín đang thập thò. Ổng đoán hai đứa nó nãy giờ chắc rình nghe mình nói chuyện, sợ chúng hỏi lung tung nên lủi vô nhà, đóng cửa lẹ lẹ rồi cởi bộ đồ bên ngoài ra, treo lên cây đinh đóng trên vách liền.
Ổng gieo mình xuống chiếc chiếu rồi nằm theo cái tư thế thoải mái nhứt, dang thẳng băng cả hai cánh tay, mắt nhắm lại, thở ra một hơi thật dài.
Tiếng cào vách phía bên cô Tám làm ông Hai chú ý, nó là dấu hiệu đòi hỏi một sự trao đổi thông tin. Nó tương tự như tiếng gõ hoặc nhấn chuông gọi cửa.
Ông Hai lăn người qua, áp tai sát vách, mắt vẫn nhắm nghiền lại mà hỏi:
-Có chuyện gì vậy cô Tám.
Bên kia vách có tiếng nói nhỏ xíu:
-Không phải má, con là con Gọn nè!
Ông Hai mở mắt, ngó qua khe vách thấy cái tròng mắt đen thui, bèn hỏi:
-Có chuyện gì không con?
Con Gọn nói nhỏ xíu như muỗi kêu:
-Cái xuồng của ông bị ông Tư nhậu ăn cắp rồi!
Ông Hai ngồi bật dậy, hỏi một cách ngớ ngẩn:
-Thiệt không?
Con Gọn xuống thêm một tông:
-Thiệt!
Ông Hai nghe không rõ nhưng vẫn biết đó là lời xác nhận. Ông lấy chân đẩy cái chốt, cách mở cửa quen thuộc, rồi đứng lên nhìn.
Cái xuồng đã biến mất. Cây cầu đứng trơ trọi một mình. Cái ổ khóa nhỏ xíu, giống cái ổ khóa của cánh cửa trước, đã bị bể. Cái móc hình chữ U vẫn còn bám vào một đầu của sợi dây lòi tói. Sợi dây xích nằm vắt ngang cầu, hai đầu dây mấp mé mặt sông. Nó trông giống như hai cánh tay của một đứa bé đang nằm ép mình sát ván, cố vói tay xuống vọc nước.