← Quay lại trang sách

- 16 -

Việc ông Hai mất xuồng khiến bà con xóm Đình vô cùng bất mãn.

Dân giang hồ có cái luật bất thành văn, cho dù túng, ngặt cách mấy cũng không lấy cắp của người nghèo, bởi cái điều đó đối với họ là hết sức bất nhân, bất nghĩa.

Năm Thẹo, một đại ca trong giới "Lương Sơn Bạc" tuy không hành nghề "đạo chích", nhưng lại tức tối vô cùng. Y có cảm giác như mình là một vị giáo chủ, bị cái tên đồ đệ phản phúc giấu mặt nào đó, hành sự tồi bại làm mất thanh danh của bổn giáo.

Y nói với Tư Lùn, đệ tử trung thành và duy nhứt của mình:

-Mầy đi điều tra coi cái thằng nào mà tác tệ đến vậy!

Tư Lùn mới theo Năm Thẹo học nghề được mấy tháng, rất muốn lập đầu công để sư phụ truyền hết bí kíp nên "dạ" một cái rụp liền.

Sáng hôm ấy, Tư Lùn đón đường cô Tám khi cổ bưng cái thúng xôi đã bán hết sạch đi về tới đầu xóm. Cô Tám ở sát vách nhà Hai Rác, không hỏi cổ thì hỏi ai?

Cô Tám tuy bạo mồm, bạo miệng chớ nhát hít hà.

Cổ nghe tiếng kêu giựt ngược:

-Cô Tám!

Liền quay ngoắc lại nhìn. Nhận ra người gọi mình là ai, cổ bèn đổi sắc mặt liền.

Không phải cô Tám sợ Tư Lùn đòi nộp tiền "mãi lộ", chỉ vì hai đứa con gái sanh đôi của cổ, con Lẹ, con Gọn đã tới tuổi cập kê.

Con Lẹ đẹp nhứt xóm, được cô Tám cưng chìu hơn con Gọn. Cổ cho nó ăn học đàng hoàng với hy vọng là đứa con gái nầy sẽ giúp mình nở mày, nở mặt với thiên hạ.

Cổ sợ Tư Lùn xin cho tới nhà làm quen với con Lẹ, nên phát lo vì không biết phải từ chối cách nào để y không mất mặt mà sanh thù, sanh oán.

Cổ nghĩ ngay đến một cách, có gì thì nói là con Lẹ nó sắp lấy chồng, rồi gán con Gọn cho nó. Tư Lùn tuy thiếu thước, thiếu tấc. Y tuy lông bông, cà nhỏng nhưng coi cũng bảnh trai, chắc con Gọn hổng chê.

Đã có chủ ý rồi nên cô Tám không ngại phải đối mặt với Tư Lùn.

Cổ hỏi:

-Gì vậy Tư?

Tư Lùn không thèm nói quanh co, hỏi thẳng:

-Cô có biết ai lấy cái xuồng của ông Hai không?

Cô Tám thở phào nhẹ nhỏm.

Hôm đó chính mắt cổ thấy Tư Nhậu bẻ khóa, lấy cắp chiếc xuồng của ông Hai chứ ai! Cổ là người căm phẩn việc nầy nhứt, vì nó sẽ ảnh hưởng đến cổ nhiều hơn ai hết.

Ông Hai mà mất xuồng thì đâu còn đi vớt củi. Cổ sẽ không còn được xài củi "chùa" nên số tiền lời kiếm được phải mẻ ra một miếng lớn.

Cổ vốn ghét cay, ghét đắng Tư Nhậu, thế nhưng biết y vốn tiểu nhân, chỉ vì miếng ăn mà tức tối đến nổi lấy cắp xuồng của ông Hai cho bỏ ghét. Cổ khai ra, y ta mà biết được chắc dám đốt nhà cổ luôn chớ chẳng chơi. Bởi vậy cho dù ngứa miệng hết sức, cô Tám cũng cố ghìm cho hai cái môi dính chặt cứng lại. Sợ cái tên "Tư Nhậu " nhảy ra ngoài rồi nổ tung như một quả bom.

Cổ lắc đầu:

-Tao không biết!

Tư Lùn nhìn lom lom vào mặt cô Tám, gằn giọng:

-Cô ở sát một bên, không biết sao được?

Cô Tám bác lại:

-Ông Hai nằm trên xuồng ngủ để canh giữ, mà ổng còn hổng biết thì nói chi tao?

Tư Lùn trợn tròn hai con mắt:

-Bộ ổng ngủ trên xuồng thiệt hả?

Cô Tám sẵn trớn ghẹo luôn:

-Ừ! Mầy kiếm ổng mà hỏi coi có đúng không?

Tư Lùn bèn vọt qua mặt cô Tám đi xăm xăm tới nhà ông Hai.

Ông Hai còn chưa chui ra khỏi mùng, đang nằm "sầu đời" thì nghe tiếng gọi cửa:

-Chú Hai ơi! Chú Hai!

Nghe cái giọng là ổng nhận ra ngay đó chính là Tư Lùn, cũng biết luôn cái mục đích của y, nên nằm im ru không thèm ừ hử gì ráo.

Tư Lùn gọi to hơn:

-Chú Hai ơi! Có trong nhà không?

Vẫn không nghe tiếng ông Hai trả lời. Tư Lùn liền nhìn qua khe cửa, thấy mùng còn buông và một cái cuộn tròn tròn, dài thòn ở giữa.

Y biết chắc là ổng có ở nhà và đang ngủ nên nói to:

-Dậy đi chú Hai ơi! Sáng bét rồi.

Ông Hai biết không thể nín hơi được nên hỏi:

-Có chuyện gì vậy Tư?

Tư Lùn giục:

-Chú ngồi dậy mở cửa cho tui vô đi, rồi tui nói cho chú nghe cái chuyện nầy hay lắm!

Ông Hai nói:

-Hay ho gì chú cũng chẳng muốn nghe. Chú mệt lắm! Hồi tối không ngủ được nên bây giờ trong người oải dữ quá! Không ngồi dậy nổi đâu!

Tư Lùn nói:

-Chuyện nầy có lợi cho chú lắm! Ráng một chút thôi, rồi tui giúp chú kiếm lại chiếc xuồng!

Ông Hai bực bội. Chính vì không muốn nghe ai nhắc đến chuyện nầy mà cả ngày nay ông không ló mặt ra đường. Cho dù đói bụng gần chết cũng chẳng thà uống nước cầm hơi chớ chẳng dám ra đình ăn cơm ké. Ổng cố tránh luôn cái việc bị ông em của mình tra tới, gạn lui.

Tư Lùn cam kết:

-Chú đừng có sợ! Tui nghe cô Tám Gói nói, chú đang ngủ trên xuồng thì bị tụi đó ôm liệng xuống sông rồi lấy mất chiếc xuồng của chú. Có đúng như vậy không?

Ông Hai kêu khổ trong bụng, than thầm:

-Cái cô Tám nầy, bộ không sợ tụi nó trả thù hay sao mà oang oang cái miệng. Cái chuyện nầy không khéo lây lan tùm lum, khiến cả xóm mang họa chớ chẳng chơi!

Nghĩ vậy nên ông nói:

-Cổ hiểu lầm đó! Chú kẹt tiền nên bán xuồng chớ có bị ai ăn trộm, ăn cướp gì đâu.

Tư Lùn chưng hửng:

-Vậy mà bà con lối xóm đồn rần rần. Họ nói là...

Ông Hai ngắt lời y một cách không thương tiếc:

-Chú lớn tuổi, lớn xác tới cỡ nầy mà để cho người ta ôm thảy xuống sông, lấy mất cái xuồng rồi nằm im không dám làm gì hay sao?

Tư Lùn nghe có lý, nhưng hỏi thêm cho chắc ăn:

-Vậy là chú bán chiếc xuồng chớ không có bị ăn cướp hả?

Ông Hai đáp:

-Ừ! yên tâm đi, chú không sao hết! Cám ơn bây hỏi thăm.

Tư Lùn chưa chịu im, hỏi miết:

-Bán xuồng rồi chú làm gì mà sống?

Ông Hai nói bừa:

-Tao đi dạy?

Y ngạc nhiên:

-Chú mà đi dạy? Dạy thứ gì?

Ông Hai đáp thí mạng cùi:

-Dạy tiếng Anh?

Tư Lùn đâu chịu tin, gặng tiếp:

-Thiệt hông? Biết tiếng Anh thì chú đi vớt rác làm gì cho cực?

Ông Hai đổ quạu:

-Thì tại chú thích.

Tư Lùn chưa chịu bỏ ra về.

Sợ phải nghe hỏi thêm, ông Hai bèn đuổi thẳng tay:

-Thôi về đi để cho chú ngủ.

Tư Lùn đâu đành lòng dừng lại chỗ đó, y còn một nỗi thắc mắc nữa nên hỏi ráng:

-Hèn gì hôm trước thấy chú đi với một ông cán bộ. Ổng là ai vậy chú?

Ông Hai bật cười trước câu hỏi của Tư Lùn. Bà con xóm Đình ngộ lắm! Thấy mặt là đặt tên liền. Hể thấy ai ăn mặc sang trọng, bộ dạng giàu có thì gắn mác là cán bộ hoặc Việt kiều. Nếu ai trắng trẻo, đi tắc xi, xe hơi đến thì khẳng định là Việt Kiều. Ông Tiến đen thui, chạy xe Dream nên họ để ổng ở lại trong nước và phong cho làm cán bộ.

Ông Hai đành giải thích:

-Cán cày, cán cuốc chớ cán bộ gì! Đó là bạn chú, ở chung quê, học chung trường.

Tư Lùn hỏi ngang:

-Chắc ổng rủ chú đi dạy với ổng hả?

Ông Hai đáp:

-Ừ! Ổng có mở cái trung tâm dạy ngoại ngữ nên rủ chú về làm.

Tư Lùn khi không mà nghe mừng giùm cho ông Hai quá đổi!

Y xúi liền, giọng khắp khởi:

-Nhận lời liền đi chú. Làm cái nghề sang trọng, thơm tho đó đi. Bỏ quách cái nghề nầy, coi lúc đó có ai còn xem thường chú không cho biết!

Ông Hai đáp:

-Ừ!

Rồi nói tiếp:

-Cám ơn nghe, thôi bây đi về đi!

Tư Lùn "dạ", lòng tràn ngập một niềm vui vì đã hoàn thành nghĩa vụ mà không cần phải đổ máu. Y bỗng nhận ra, chút cảm tình rất nhỏ nhoi dành cho ông Hai trước đây, bỗng nở phình trong lòng mình như mấy hạt hột é ngâm trong nước, bèn cư xử một cách rất có văn hóa.

Y chào:

-Cháu về nghe chú. Xin lỗi phá giấc ngủ của chú. Chú ngủ lại cho ngon nghe!

Ông Hai cảm động đáp:

-Cám ơn!

Câu chào của Tư Lùn giống dư vị của miếng gỏi sầu đâu vừa nuốt qua cổ họng. Cái đắng đã trôi qua chỉ còn lại một chút ngọt ngào trên đầu lưỡi.

Những người đa cảm như ông Hai, thì chỉ cần một sự quan tâm nhỏ bé như thế thôi cũng đủ, cũng khiến lòng ông lâng lâng, vui như khi ngắm cầu vồng trên trời.

Nắng đã lên cao và cây cầu vồng tan biến ngay khi từ tấm vách phía bên kia, có một tiếng tằng hắng khá to và giọng nói của ông Chín mài dao vọng sang:

-Hai ơi! Qua uống với bác ly trà đi cháu.

Ông Chín ít khi gọi ông Hai bằng cháu và xưng bác. Ổng lớn tuổi nhứt xóm nên cứ bây bây, tao tao với tất cả mọi người. Ổng chỉ nói ngọt trong trường hợp yêu cầu đối phương làm những việc quá sức họ mà thôi. Cho nên khi ổng xài những từ ngữ mướt mượt thì phải lo ngừa trước, phải liệu cái hồn.

Ông Hai quá biết điều đó nên từ chối một cách khéo léo:

-Cháu đang bị cái bao tử hành cho nên hồi tối không ngủ được. Bây giờ nó mới chịu êm, cháu tính dỗ giấc một chút. Bác thông cảm giùm cháu.

Ông Chín thở dài rồi nói:

-Đáng lẽ bác để cho cháu ngủ, nhưng mà cái chuyện nầy gấp lắm, không nói liền là không có được. Bởi vậy cực chẳng đã bác mới làm phiền cháu.

Ông Hai đành phải hỏi:

-Chuyện gì vậy bác?

Ông Chín đáp:

-Cái nhà của bác dài quá rồi, bây giờ nối ra nữa không được. Hôm qua bác lên phường xin. Họ nói bác mà cất thêm là cản trở lưu thông, bị tháo liền tay còn bị phạt tiền nữa.

Ông Hai linh cảm một tai họa còn lớn hơn chuyện mất xuồng đang lơ lửng trên đầu mình.

Ổng hồi họp hỏi:

-Vậy rồi bác tính làm sao?

Ông Chín lại thở dài thượt:

-Bác định nói với cháu là làm ơn cho bác cặp cái chái sau lưng nhà cháu có được hông? Chừng hai thước thôi hà, vừa đủ cho hai vợ chồng nó chui ra, chui vào chớ không cần lớn.

Ông Hai nghe như có một tảng đá vô hình, từ trên trời rơi thẳng xuống nằm đè lên ngực mình.

Ổng tha thiết với căn nhà của mình hơn bất cứ thứ gì đang có. Hơn cả mục "Thế giới đó đây" trên ti vi. Hơn cả tấm lòng mà bà con lối xóm dành cho. Hơn miếng xôi cháy của cô Tám. Hơn cả tô canh chua mà bà Chín thỉnh thoảng bưng qua biếu. Hơn cả chiếc xuồng. Hơn tất cả mấy thứ đó cộng chung lại.

Khoảnh khắc mà ông mong đợi nhứt trong ngày là vào những buổi chiều, bưng tô cơm, ngồi trên bậc cửa sau, vừa ăn vừa ngắm trời, ngắm mây, ngắm nước.

Những đêm rằm, trăng tròn và nước lớn, ông châm một bình trà ngon, không ở trong nhà mà mang ra cây cầu ngồi nhâm nhi. Uống một mình nhưng rót đến hai ly, một ly cho ông, một ly cho cái vị khách có cái mặt tròn vo đang lơ lửng trên trời.

Thú vị nhất là khi trăng thò mặt vào ly! Rình tới lúc ấy, ổng trịnh trọng nâng ly trà của mình lên, chạm nhẹ vào cái ly của khách rồi đưa lên môi uống.

Niềm vui nhỏ nhoi đó đối với ông hết sức là quý giá. Ông chịu đựng sự vất vả, chịu đựng sự xem thường của mọi người, chịu đựng sự tấn công dồn dập của muỗi và mùi sình lúc nước ròng để chỉ đổi lấy duy nhứt cái khoảnh khắc ấy, cùng không gian phía sau nhà mình.

Ông Chín thấy ông Hai im ru lâu quá, nên đề nghị:

-Để bác gởi cho cháu một số tiền coi như bác mua cái khúc sau đó, có được hông Hai?

Ông Hai nghe vậy lại còn buồn thêm gấp bội. Cho dù ông có đang cần tiền gần chết, cũng không bao giờ chịu bán cái khoảng không vô giá của mình, với bất cứ giá nào.

Ông Chín đang tính thầm trong bụng coi phải trả bao nhiêu cho phải mua vừa bán, thì nghe có tiếng thở còn buồn và dài hơn hai tiếng thở dài ban nãy của ông cộng lại.

Lúc nầy ông Hai mới chịu mở miệng:

-Cái nghề của cháu là phải đi đi về về mỗi ngày mấy bận trên sông. Phải có cây cầu sau nhà để cặp cái xuồng vô. Cho nên nếu bác cần thì cháu nhường cho bác phía trước, còn cháu ở phía sau. Có điều bác phải chừa cho cháu vài tấc để làm con đường đi vô nhà.

Ông Chín mừng rơn:

-Bác cám ơn cháu không biết để đâu cho hết!

Tần ngần một chút ổng lại hỏi tiếp:

-Bác phải gởi cho cháu bao...

Ông Hai ngắt ngang:

-Bác khỏi phải trả cho cháu đồng nào hết. Có điều...

Ông Chín đoán ra ông Hai định nói điều gì, nên nói:

-Cháu đừng có lo! Ép cháu lùi về phía sau là quá bụng lắm rồi! Bác đâu phải là người không biết điều. Bác chẳng để cho cháu tốn xu nào đâu.

Thực ra ông Hai định yêu cầu ông Chín chừa một khoảng trống giữa hai nhà, để đôi bên đều có chút riêng tư, không cảm thấy bức rức vì mất tự do.

Rồi ông nói thầm:

-Mình cần gì phải đòi hỏi chuyện đó. Vợ chồng thằng Út còn mới tinh mà! Tụi nó cần điều đó còn hơn mình nữa. Chắc chắn thằng Út nó sẽ chừa tới quá mức cần thiết luôn, để tha hồ mà nựng vợ!

Thế nên ông làm thinh, nhắm mắt lại để mời giấc ngủ.

Giấc ngủ chưa đến mà một người khách khác lại tới.

Lại một tiếng gọi vang dội trước cửa:

-Hùng ơi! Hùng!

Chỉ có một người gọi ông bằng cái tên trong lớp đó mà thôi.

Ông Hai than thầm trong lòng:

-Mấy lúc trông có người tới nói chuyện cho đỡ buồn thì chẳng ai có mặt. Tới chừng muốn yên lặng, đừng nghe tiếng ai thì hết người nầy tới người kia gọi. Thiệt là khổ!

Ổng chán tới nổi nằm im ru giả chết, ông Tiến phải gọi thêm hai chập nữa mới chịu lên tiếng.

Ông Hai hỏi bằng cái giọng chán mứa:

-Có chuyện gì vậy mậy?

Ông Tiến mừng húm:

-May quá! Tao chợt nhớ ra là mầy dặn là tối hãy tới. Tao tính gọi thêm một lần nữa, mầy mà không lên tiếng là bỏ về rồi một lát quay trở lại.

Ông Hai hỏi:

-Bộ không chờ được tới tối hay sao?

Ông Tiến thở ra:

-Chờ được thì tao đâu có kêu mầy giựt ngược.

Ông Hai gắt:

-Sao hôm kia không chịu nói?

Ông Tiến đáp:

-Hôm kia còn yên, còn lành...Có cái gì đâu mà nói? Nó mới xảy ra tức thì!

Ông Hai trù trừ:

-Bộ hết người rồi hay sao mà tìm tới tao? Tao thì giúp gì được cho mầy đâu mà....

Ông Tiến không để cho ông Hai nói dứt câu, liền hỏi:

-Bộ bữa nay mầy không đi vớt rác hay sao mà nằm nướng tới giờ nầy?

Ông Hai hỏi lại một câu y chang:

-Bộ bữa nay mầy không đi vớt tiền hay sao mà tới kiếm tao?

Ông Tiến nói:

-Tao có chuyện nầy cần kíp lắm! Mầy mà không cứu chắc tao chết ngắc quá.

Ông Hai hỏi:

-Chuyện gì?

Ông Tiến khẩn khoản:

-Mầy chịu khó ngồi dậy, mặc bộ đồ vía vô rồi đi với tao lại đây một lát!

Ông Hai hỏi:

-Đi đâu mà phải mặc đồ vía?

Ông Tiến năn nỉ:

-Một chút lên xe rồi tao nói.

Để có tác dụng hơn, ổng bổ sung:

-Chuyện quan trọng lắm! Sống chết chớ chẳng chơi.

Ông Hai ngập ngừng:

-Bộ đồ ăn nói của tao mới giặt chưa khô, làm sao mà mặc?

Ông Tiến đáp:

-Thì mầy mặc bộ đồ khác!

Ông Hai cằn nhằn:

-Tao chỉ có mỗi bộ đồ đó là coi được thôi!

Ông Tiến nghĩ liền một cách, ổng nói:

-Được rồi! Mầy khoan thay đồ, chờ tao một chút.

Ổng đề cho chiếc xe nổ máy, trước khi đi còn dặn:

-Mầy đừng có đi đâu nghe! Tao quay lại liền.

Rồi rồ ga, vọt một cái ào.

Ông Hai hết mong ngủ lại, bèn ngồi dậy vắt mùng lên, đi rửa mặt đánh răng.

Ổng nhớ lại mấy câu đối đáp với Tư Lùn nên nghĩ:

-Chắc thằng Tiến đã nói chuyện với vợ về cái việc kéo mình về làm cho nó. Chắc vợ nó muốn gặp mình một lần nữa để phỏng vấn đây mà.

Nghĩ thế nên ông quyết định tổng vệ sinh thân thể. Tắm gội thật kỹ càng, còn lấy bàn chải chà mấy cái móng tay, móng chưn cho thiệt sạch để không làm bạn mất mặt.

Tóc chưa ráo nước thì đã nghe tiếng ông Tiến kêu om sòm:

-Hùng ơi! Mở cửa cho tao đưa cái nầy.

Ông Hai một tay cầm khăn, một tay mở cửa. Ông Tiến đưa cho ông cái bọc rất to rồi nhìn cái khăn tắm te tua mà nói bằng cái giọng tiếc xót:

-Chết cha, tao quên mua cho mầy mấy cái khăn.

Rồi nói thêm:

-Mầy lấy một bộ trong nầy mà mặc nè!

Ông Hai mở ra. Trong túi toàn là quần áo mới tinh, chưa bóc "mạc", còn thẳng băng, giữ nguyên nếp gấp trong những cái bao trong suốt: Ba cái quần tây với ba màu nâu, đen, xám; Ba cái áo sơ mi tông xuyệt tông với quần; Mấy cái quần sọt ; Vài cái áo thun ba lỗ trắng tinh.

Ổng quở:

-Mua làm chi mà nhiều dữ thần ôn. Một bộ là đủ rồi.

Ông Tiến nói:

-Sắm một lần cho đỡ mất thì giờ, trước sau gì cũng cần tới chúng.

Thấy bạn sạch bong, ổng tỏ vẻ hài lòng, gật gù cái đầu rồi giục:

-Thay lẹ đi mầy!

Ông Hai khép cửa, dặn bạn:

-Chờ tao một chút, đừng có sốt ruột.

Lát sau, khi ông Hai mở cửa bước ra, ông Tiến kinh ngạc khi thấy bạn mình như thể đã lột xác, đã hoàn toàn khác xa cái con người mà ổng vừa thấy mới mấy giây trước, một trời, một vực.

Ông Tiến nhìn bạn, chép miệng, nói như phân bì với ông trời:

-Sao mầy sống thiếu tiện nghi mà trẻ hơn tao quá vậy? Tóc chỉ hơi hoa râm nhưng còn rậm rạp, chớ chưa bị hói như tao. Da mặt cũng thẳng bon, không có tới một nếp nhăn. Còn đẹp trai con bà Hai quá cỡ!

Ông Hai đùa:

-Tao thiếu cái tài nên ông trời bù cho phần nhan sắc. Mầy có muốn đổi hông?

Ông Tiến chặc lưỡi:

-Phải đổi được thì tao cũng đổi!

Ổng chờ ông Hai lấy đôi giày tây ra, lau bụi mang vào, rồi hỏi nhỏ:

-Mấy bộ đồ đó mắc tiền lắm! Nhà mầy cái cửa lỏng le, ổ khóa nhỏ xíu, coi chừng mất đó!

Ông Hai thở dài:

-Không sao đâu! Tao mới bị mất cái xuồng rồi, chắc nó tạm tha ít hôm chớ không nỡ cạn tàu ráo máng, vét sạch nhà tao nữa đâu.

Ông Tiến hỏi:

-Bộ chiếc xuồng, cái cần câu cơm của mầy bị mất rồi hả? Hồi nào vậy?

Ông Hai đáp:

-Thì còn khi nào nữa? Lúc đi với mầy đó!

Ông Tiến chẳng những không tỏ vẻ ăn năn cho phải đạo, đã vậy còn mừng ra mặt.

Ổng vừa cười, vừa nói:

-May quá! Hồi nãy tao tính mua cái loa với cái bình ắc quy cho mầy mà gấp quá nên tính để lần khác. Nếu mua rồi thì biết xài vào việc gì?

Ổng làm như cái xuồng mất là ông Hai phải bỏ luôn cái nghề vớt rác. Đâu có biết rằng ông Hai chỉ muốn dựa vào ổng để qua lúc ngặt nghèo. Chừng sắm nổi chiếc xuồng thì tiếp tục hành nghề trở lại.

Ông Hai hỏi:

-Nãy giờ mầy cứ hối, cứ nói là gấp gáp, là có chuyện rất quan trọng cần tao giúp. Chuyện gì vậy, nói cho tao nghe thử coi có làm được hay không?

Ông Tiến gật đầu:

-Chắc chắn rồi! Phải nói cho mầy biết rồi mới nhờ chớ!

Ông Hai nói:

-Hổng chừng là mấy giúp tao nhiều hơn tao giúp mầy nữa đó!

Ông Tiến hỏi:

-Sao mầy lại nói vậy? Chuyện nầy đâu có đem lại lợi lộc cho mầy chút xíu nào đâu!

Ông Hai nghe vậy thì ngạc nhiên, bèn hỏi lại:

-Vậy ra chẳng phải mầy chở tao tới nhà cho bà xã mầy nắn gân, nắn cốt. Coi tao có đủ sức mà điều hành cái trung tâm ngoại ngữ của tụi bây sao?

Ông Tiến lắc đầu nguầy nguậy:

-Chuyện đó thì ăn thua gì, tao quyết định một cái rụp đâu cần thông qua bả. Chuyện nầy quan trọng gấp cả trăm lần, không có mầy thì tao chết chắc!

Ông Hai nói với vẻ kém tự tin:

-Ngoài chuyện đó ra tao đâu còn giúp mầy được chuyện gì.

Ông Tiến khẳng định:

-Được, được mà! Chỉ sợ mầy ngại mắc công...

Ông Hai nói:

-Công thì tao không lo mất. Bây giờ đang rảnh cả ngày, tao cũng muốn kiếm chuyện gì làm. Tay chưn bận bịu thì đầu óc mới thảnh thơi.

Xe chạy ngang qua khu vực bán hàng ăn. Khói từ mấy cái vỉ nướng thịt đặt sát bên lề, trước cửa của mấy cái quán bán cơm tấm, bún thịt nướng bay mù mịt. Chúng vâng lời chủ, chui vào mũi rồi chạy tọt vô bao tử của bất cứ ai đang đi trên đường. Cái dạ dày đang trống rổng của ông Hai, liền phát ra tiếng kêu rồn rột.

Ông Tiến chợt nhớ ra nên hỏi:

-Mầy có đói bụng chưa?

Ông Hai đáp:

-Đói gần chết! Hai ngày nay tao chưa có hột cơm nào bỏ bụng.

Ông Tiến ghẹo:

-Hèn gì vừa đi tới đây, khói mới đụng tới lỗ mũi là cái bao tử của mầy nó "queo khom " lia lịa.

Ông Hai cười, nói để gỡ quê:

-Mầy đừng có nhạo tao, thử nhịn đói một lần đi cho biết!

Ông Tiến đáp:

-Mầy làm như tao chưa bị đói lần nào!

Rồi nói như xưng tội:

-Cái số mầy coi bộ gian nan quá Hùng ơi!

Ông Hai hỏi:

-Sao mầy nói vậy?

Ông Tiến vừa cho xe ghé vào cái quán cơm tấm khá bề thế, trông rất sang, vừa nói:

-Hôm bữa đưa mầy về xong. Tao quay về nhà, vô bếp thấy ba cái hộp đồ ăn để trên bàn, tao tức muốn bể ruột. Chiều hôm đó đáng lẽ vợ chồng tao đi ăn đồ nướng, tao nhứt định trừng phạt mình với bả bằng cách ở nhà ăn cơm nguội với mấy món đó. Tao cảm thấy đem bỏ là có tội với mầy nhiều lắm!

Ông Hai kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi:

-Mầy quên chớ bộ tại bà xã mầy sao mà...

Ông Tiến cãi:

-Tại bả làm tao quýnh lên, cứ đeo hỏi cái "chóp" của mầy hoài.

Ông Hai nghĩ thầm:

-Thằng nầy nó bị "méo mó nghề nghiệp" rồi! Hở hở là chêm tiếng Anh.

Ông Tiến không ngồi xuống ghế mà bước thẳng lại cái tủ kiếng chứa thức ăn, chỉ tay vào từng món, ra lịnh cho người phụ nữ đang đứng bán:

-Cho hai dĩa, một cơm ít, một cơm nhiều. Dĩa cơm ít thì cho món nầy. Còn dĩa cơm nhiều thì lấy món nầy, món nầy, món nầy, món nầy.

Thấy ông khách coi bộ sộp quá, kêu toàn những món mắc tiền. Người phụ nữ, có lẽ là bà chủ, mặt mày tươi rói, vâng, dạ liền miệng.

Ông Tiến vừa quay lưng bỗng chợt nhớ ra, bảo:

-Làm liền nghe!

Lần nầy không riêng gì bả, cả cô gái đang cầm cái khăn trắng tinh lau cái bàn trống mà khách vừa đứng đậy đi, cũng "dạ" một tiếng thật to.

Ông Hai nhìn bạn, so sánh ông Tiến doanh nhân hôm nay với cậu sinh viên ngày nào. Chợt cảm nhận một cách hết sức sâu sắc sức mạnh của đồng tiền.

Chỉ mấy phút sau, cô gái phục vụ hai tay bưng hai dĩa cơm đến đặt lên bàn của họ liền.

Ông Tiến kéo cái dĩa cơm ít về phía mình, đẩy cái dĩa to, đầy tú hụ với nào là sườn nướng, lạp xưởng chiên, tôm kho tàu, chả cua về phía bạn.

Ông Hai nhìn cái dĩa cơm to đùng của mình, rồi tới cái dĩa ít xịt với chỉ một cái trứng ốp la nằm trên lớp mỡ hành của bạn, hỏi một cách ngạc nhiên:

-Sao bây giờ mầy ăn ít dữ vậy?

Ông Tiến nói:

-Tao cũng không biết!

Ông Hai vừa múc nước mắm rưới lên cơm vừa nói:

-Tao thấy cái bụng của mầy binh rỉnh, cứ tưởng mầy ăn gấp hai, gấp ba lúc trước.

Ông Tiến thở dài:

-Hồi đó ăn quá trời mà lúc nào cũng đói. Cái bụng lúc nào cũng lép xẹp. Nói thiệt với mầy chớ lúc đó tao nằm chiêm bao thấy đồ ăn nhiều hơn thấy gái. Còn bây giờ thì...

Ông Hai nối theo:

-Thấy gái nhiều hơn thấy đồ ăn.

Câu nói của ông Hai khiến ông Tiến nhớ lại cái tình cảnh rối rắm đang đương đầu nên no ngang. Ổng không đụng tới dĩa cơm, mà gọi:

-Cho một ly cà phê sữa đá!

Rồi hỏi ông Hai:

-Mầy uống gì?

Ông Hai đáp:

-Trà đá!

Thấy ông Tiến không cầm muỗng lên, ổng hỏi:

-Sao mầy không ăn?

Ông Tiến đáp xuôi xị:

-Tao đang lo quá nên ăn không vô.

Ông Hai ngưng nhai, hỏi:

-Chuyện gì mà lo?

Ông Tiến chưa kịp trả lời, điện thoại trong túi đã réo inh ỏi.

Ổng móc cái điện thoại màu đen ra, bấm ngón tay vô một cái núc rồi đặt lên lỗ tai, ghé miệng hỏi:

-Alô?

Có tiếng khe khẻ phát ra từ trong đó. Ông Tiến vừa ừ vừa gật đầu từng chập, gật đúng sáu cái ổng mới bắt đầu nói. Giọng khẻ khàng năn nỉ:

-Anh sắp đến rồi, chừng hai mươi phút nữa thôi. Em ráng chịu đựng, ráng trấn an ổng. Đừng có lo, anh đã có cách giải quyết. Mình đã gặp cứu tinh rồi!

Ông Hai nghe lõm bõm, tiếng con gái từ đầu dây bên kia vọng tới:

-Anh mà không...là em tự tử...chết cùng một lượt.

Ổng không dám hỏi sợ bạn chê mình nghe lén. Giả bộ tập trung vào dĩa cơm, nhưng trong bụng rất nôn nao chờ nghe ông Tiến giải thích.

Ông Tiến đoán ra ngay là bạn mình đang chờ đợi điều gì. Ổng ho khan một tiếng, cố đẩy cái nút vô hình đang trám trong cổ họng vọt ra ngoài.

Ổng hỏi:

-Mầy biết ai vừa gọi cho tao hông?

Ông Hai làm bộ miễn cưỡng:

-Ai vậy?

Ông Tiến thở dài:

-Con bồ của tao!

Ông Hai hỏi:

-Cổ nói chuyện gì mà cái mặt mầy bí xị vậy?

Ông Tiến đưa tay lên cái đỉnh đầu lưa thưa tóc của mình, gãi sồn sột rồi nói:

-Hôm qua ông già, bà già của nó cùng xuống Sài gòn, vừa thăm con gái vừa khám bịnh. Ổng bả rảnh rang quá nên dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, giấy tờ của nó rồi phát hiện cái sổ khám thai. Ổng đang "quậy" tưng bừng, bắt nó phải giao nộp thủ phạm cho ổng.

Ông Hai không ăn cá mà bỗng bị triệu chứng mắc xương. Ổng há hốc rồi nuốt một cách hết sức khó khăn cái miếng cơm đang nằm trong miệng.

Ông Tiến nói tiếp:

-Nó hăm he, tao mà không giải quyết là nó tự vận...

Ông Hai hỏi:

-Mầy không thú thiệt với vợ được sao?

Ông Tiến lắc đầu:

-Vợ tao ngoài cái bệnh ghen, còn có cái bệnh sĩ diện nữa mầy ơi! Bả mà biết là tống tao ra khỏi nhà, lột sạch sẽ, chỉ chừa cho tao mỗi một cái quần xà lỏn trên người mà thôi! Con bồ của tao cũng không được yên thân đâu. Mầy không biết đòn ghen là đòn trí mạng hay sao?

Ông Hai hỏi:

-Có phải vì vậy mà mầy định nhờ tao...

Ông Tiến gật đầu:

-Mầy làm ơn đóng vai tao, tới trình diện rồi...

Nói tới đó ổng ngắc ngứ.

Ông Hai hỏi:

-Rồi sao nữa?

Ông Tiến nhìn ông Hai bằng đôi mắt chứa đựng vô số dấu chấm than, khiến ông Hai không chịu nổi phải cúi mặt nhìn xuống cái dĩa thức ăn của mình.

Ổng nói bằng giọng van nài:

-Mầy ráng đáp ứng yêu cầu của ổng. Ráng giúp giữ đứa con của tao lại giùm!

Ông Hai thở dài hỏi:

-Mầy có biết là đang đòi hỏi tao làm một việc quá sức hay không?

Ông Tiến đáp:

-Tao biết nhưng đâu còn cách nào...

Ông Hai nói:

-Sao mầy không thuê người tổ chức một cái đám cưới giả, mướn một chú rể giả...

Ông Tiến lắc đầu:

-Cái đó nguy hiểm lắm! Rủi cái tụi đó, chúng nắm được cái bí mật mà tao che giấu, chúng quay sang tống tiền thì còn rắc rối, còn sanh ra không biết bao nhiêu điều tệ hại. Hậu quả khó lường lắm mầy ơi! Tại tao muốn có con quá, chớ mầy biết tao đâu có thuộc cái típ hảo ngọt.

Ông Hai lắc đầu:

-Nhiều cặp vợ chồng không con họ sống với nhau đầm ấm lắm. Không có con cái, họ còn có nhiều thì giờ dành cho nhau và thương nhau hơn.

Ông Tiến cười buồn:

-Những cặp đó, chín mươi chín phần trăm lỗi thuộc về người chồng, chỉ có phụ nữ mới có lòng bao dung, an phận với hoàn cảnh đó mà thôi!

Ổng nói thêm:

-Tao biết từ lúc đi học, mầy đã ôm mộng trở thành một người có ích. Mầy chọn việc vớt rác đâu phải vì kế sinh nhai, chỉ vì muốn làm chuyện tốt, đúng không?

Ổng nhìn vào mắt ông Hai để thăm dò phản ứng. Thấy có chút hy vọng bèn bồi thêm:

-Tao hỏi mầy! Còn có điều gì tốt hơn là cứu mạng người. Đâu phải chỉ tánh mạng của hai mẹ con nó mà kéo theo luôn cả một gia đình. Nào là cha mẹ, anh, chị, em...Có khi còn lây lan qua họ hàng nội, ngoại.

Ông Hai hỏi một cách phẩn nộ:

-Vậy mầy không định chết theo luôn sao? Mầy gây tội tày trời rồi nhỏ mấy giọt nước mắt, rồi quên, rồi lập lại trên một người phụ nữ khác!

Ông Tiến chấp tay, xá dài rồi nói:

-Một lần nầy tao tởn tới già rồi. Chuyện nầy mà xong xuôi, tao sẽ giúp cho nó một số tiền lớn để nó có đủ điều kiện nuôi con tao. Chừng nào còn sống tao còn chu cấp cho hai mẹ con nó đầy đủ.

Ông Hai hỏi:

-Bộ mầy tính chia tay với cổ hả? Mầy không sợ ảnh hưởng tới tính cách của con mầy sao? Mấy đứa trẻ bị mang tiếng con hoang mặc cảm lắm!

Ông Tiến lắc đầu:

-Tao cố gắng làm đầy đủ bổn phận của mình. Thiếu gì trường hợp khi người chồng chết bà vợ mới biết ông ta đã ngoại tình, đã có con riêng.

Ông Hai hỏi tiếp:

-Mầy tính sống cảnh núp lén, với sự lo sợ rình rập bên mình nầy suốt đời hay sao?

Ông Tiến đáp:

-Tới đâu hay tới đó! Biết đâu vợ tao đổi tánh, hết ghen và tha thứ cho tao. Biết đâu bả...

Nói tới đó ổng dừng lại.

Ông Hai mai mỉa:

-Chết!

Ông Tiến nhìn ông hai bằng đôi mắt tràn đầy khổ đau và xấu hổ.

Ổng thở dài rồi hỏi:

-Mầy chửi kiểu nầy chắc không chịu giúp tao phải hông?

Ông Hai cũng thở dài:

-Chính vì không nỡ không giúp mầy nên tao mới tức, mới chửi cho đã miệng. Cái bọn nhà giàu tụi bây, làm ăn bầy hầy, xả rác tùm lum rồi bắt tụi tao dọn gần chết!

Ông Tiến thở ra một cái khì. Ổng muốn nói lời cám ơn mà thấy nó quá tầm thường, không thể diễn đạt hết cái tình cảm của mình đối với bạn lúc nầy nên im luôn.

Ông Hai nhắc:

-Mầy ăn cho hết dĩa cơm rồi mình đi.

Ông Tiến tuy mừng đến không thấy đói, nhưng cũng riu ríu nghe theo.

Lúc trả tiền, ổng boa cho người phục vụ tất cả số tiền lẻ khiến cô ta mừng tới nín thở.

Ông Hai nghĩ thầm:

-Cái thằng nầy cũng chưa đến đổi tệ lắm!

Chiếc xe lại chạy bon bon. Cả hai đều lặng thinh. Ông Hai lo nhìn quang cảnh hai bên đường. Bình Chánh là một quận vùng ven, địa thế trũng nên có rất nhiều kinh rạch.

Ông Hai cảm thấy lòng buồn vô hạn khi nhận ra tận nơi nầy, các con kinh cũng bị rác xâm chiếm. Mấy cái bọc ni lông trôi lều bều trên mặt nước, một số mắc kẹt trên những bè rau muống trồng dọc theo bờ. Vỏ dừa, củi mục tấp nập, không thua kém mấy con kinh ở nội đô chút nào.

Ông Tiến bỏ con lộ lớn trải nhựa để rẽ vào một con đường đất nhỏ, rồi thình lình thắng lại trước căn nhà đúc một tầng, có hàng rào xi măng cao nghệu.

Ổng không xuống xe mà vói tay nhấn chuông.

Đáp lại tiếng chuông là tiếng chân chạy vội cùng giọng nói của một người con gái:

-Ảnh tới rồi đó!

Cánh cửa sắt khá kiên cố được kéo qua một bên. Gương mặt của cô gái thò ra. Thấy người lạ cổ bèn cúi đầu thật thấp để chào, không nói một tiếng nào.

Bàn tay ông Hai như bị mắc kẹt vào sợi dây nón. Ổng nhìn trân trối cô gái, đúng hơn là nhìn chăm chăm vào gương mặt khá xinh đang ngước nhìn mình.