← Quay lại trang sách

- 18 -

Một nạn nhân khác, trông già cả hom hem hơn tất cả bọn họ. Ông ta là chủ của chiếc cúp cánh én màu rêu đã cũ. Ổng đang ngồi lên hai chiếc dép của mình, chiếc nón bảo hiểm được tháo ra, cầm trên tay để lộ một cái đầu nhỏ xíu với mái tóc bạc thếch, bù xù.

Ổng ngước nhìn họ bằng đôi mắt chán nản, hỏi bằng giọng cảm thông:

-Bị dính rồi hả?

Ông Tiến gật đầu.

Ông Hai hỏi ổng:

-Bác chờ lâu chưa?

Ổng gật đầu, nói:

-Cái vỏ của tui mòn quá! Mới vá ở đằng kia xong là chạy tới đây bị nữa.

Nói xong ổng liền liếc nhìn người thợ vá xe bằng tia mắt đầy ác cảm.

Tuy không ngước nhìn lên, ông thợ vẫn cảm nhận được cái nhìn ấy.

Ổng liền đính chánh:

-Không phải tui làm đâu nghe!

Ông già liền nói:

-Tui đâu có nói chú. Vợ con tui làm chớ ai!

Ông Tiến và ông Hai bật cười trước câu nói "xóc óc" một cách hóm hỉnh của ông già ấy.

Nhìn thân hình còm cỏi được bao trùm bởi bộ đồ cũ mèm với cái quần ka ki màu nâu đã sờn lai, và cái áo thun màu đen bạc thếch của ông ta, ông Hai bỗng đâm ra có cảm tình.

Ổng hỏi:

-Nhà bác ở gần đây hông?

Ông ta lắc đầu, đáp:

-Còn xa lắm, ở Bến Lức lận.

Rồi thở dài:

-Phải gần là tui dắt bộ về nhà, tự mình vá cho đỡ tốn tiền.

Cái xe của thằng bé học trò đã xong. Nó vừa thót lên yên là đạp bán sống, bán chết. Ông Hai vái thầm trong bụng cho nó tới trường an toàn, không cán thêm cây đinh nào nữa.

Ông thợ vá moi trên cái vỏ của chiếc xe cánh én, lấy ra một miếng thiếc màu vàng hình thoi. Nó óng ánh như cái mặt dây chuyền, hoặc bông tai của phụ nữ.

Ông Hai thúc cùi chỏ vô hông ông Tiến, ghẹo:

-Đây là trang sức của con người tặng cho con người.

Ông Tiến ghẹo lại:

-Nó không phải làm để vinh danh vua chúa. Nó là sản phẩm của cái giới mà mầy cho là bị bóc lột, là những người đang dọn dẹp mà mầy ca tụng!

Ông Hai đáp trả:

-Nó là của những người đang ở lưng chừng, cái khoảng từ tao tới mầy. Họ đang nuôi tham vọng ăn tất cả các món trong cái bữa tiệc búp phê mà mầy nói đó!

Ông Tiến thở dài nói:

-Ông nội tao với ông ngoại mầy mà còn sống, chứng kiến ba cái vụ nầy chắc mấy ổng đau lòng lắm há! Tao tự hỏi, tại sao thế hệ mình được nuôi, dạy như vậy mà cho ra cái kết quả như vầy?

Ông Hai cười:

-Thì cũng do cái bàn tiệc búp phê đó ngày càng thêm phong phú. Nó khiến cái bao tử của họ cứ tiết dịch vị liên tục, tiêu hóa thức ăn cấp kỳ nên ăn hoài mà chẳng thấy no. Cho nên họ phải làm đủ mọi cách, bất chấp đạo lý, áp dụng mọi thủ đoạn với mục đích thỏa mãn nó.

Ông thợ vá chen ngang bằng cách thông báo với người chủ của chiếc xe cánh én:

-Hai lỗ, sáu ngàn.

Ông già ấy liền giãy nãy:

-Mắc dữ vậy? Tui mới vá đằng kia, có hai ngàn một lỗ.

Ông thợ vá xe, có lẽ còn căm vì câu nói "móc họng " của ông ta khi nãy, nên không thèm trả lời, gắn cái vỏ vào lại như cũ rồi nói:

-Ông đem lại đó vá đi, tui không làm đâu!

Ông già trợn mắt nhìn y. Hai mạch máu trên thái dương ổng gồ lên, phập phồng.

Ông Tiến vội vã can thiệp:

-Thôi chú vá cho bác đây đi. "Kính lão đắc thọ mà "! Cứ tính tiền cho tôi.

Ông già nói một cách bực tức:

-Đâu phải tui không có tiền trả, có điều phải lấy đúng giá đàng hoàng.

Thấy ông ta phản đối gay gắt, ông Tiến giựt mình. Ổng biết mình đã lỡ lời làm người lớn tuổi ấy mích lòng nên cảm thấy có lỗi, bèn tìm cách vuốt giận.

Ổng nói ngọt lịm:

-Con xin lỗi bác. Tại con đang có công việc cần kíp, gấp đi quá, muốn làm phức cho rồi nên mới nói vậy, chớ không phải cố ý bỉ mặt bác đâu.

Ổng nháy mắt với ông thợ sửa xe một cái rồi tiếp:

-Con biết cái câu hồi nãy là bác nói cho vui thôi, nhưng anh thợ đây bị chạm tự ái. Xe con bể bánh hoài nên biết, có hai ngàn một lỗ chớ mấy. Ở trung tâm còn tính giá đó, nói chi ngoại thành. Cái khu vực nầy, anh bạn công an của con ảnh nói, cái tỉ lệ xe bị bể bánh là nhiều nhứt Sài gòn đó bác. Họ đang cố tìm ra thủ phạm để giúp đỡ bà con.

Ông già phân bua:

-Hai chú coi. Từ sáng tớ giờ tui chưa chạy cuốc nào, chưa gì hết mà mất nửa ngày trời với mười ngàn tiền vá xe, hỏi làm sao mà sống cho nổi!

Cái tiếng "công an " mà ông Tiến nhắc đến một cách có chủ đích, tác dụng ngay lập tức.

Người thợ vá xe lại chịu khó moi cái ruột xe đã cũ, vá đến đôi ba chỗ ấy ra để bơm phồng rồi nhúng vô thau nước. Y ta rút một cộng chưn nhang, đang cắm trước bàn thờ ông địa đặt gần đó, bẻ làm đôi rồi nhét mỗi cọng vào một cái lỗ thủng để làm dấu.

Ông Hai khều vai ông Tiến, chỉ vào ông địa đang ngồi trên cái bệ bằng cục gạch, đặt trên tấm lá sen rồi cười. Ông Tiến cũng cười theo, chia sẻ cái ý mỉa mai trong nụ cười ấy.

Ông Tiến nói nhỏ xíu:

-Ở đây mà nhầm nhò gì! Mầy tới phòng mạch tư mà coi. Mấy cái bàn thờ ông Địa ở đó hoành tráng hết biết. Đèn sáng chưng, hoa rực rở.

Ổng tự nhiên cười ra tiếng. Ông Hai ngạc nhiên hỏi:

-Mầy cười cái gì?

Ổng ngưng cười, trả lời:

-Tao cười vì nhớ lại cái lần đi khám bệnh. Lúc ngồi đợi bác sĩ tới, tao thấy một cô y tá từ trong phòng đi ra, đốt cây nhang vái rì rầm một cách thành kính rồi cắm vào lư hương. Trong phòng chờ có gắn chình ình cái tấm bảng "XIN ĐỪNG HÚT THUỐC". Vậy mà cổ vẫn đốt một điếu ba số năm, nhét vào một bên tay không cầm quạt của ông địa. Chưa hết! Lát sau cổ còn bưng ra cho ổng một ly cà phê đen thơm phức nữa.

Bây giờ lại tới phiên ông Hai cười sằng sặc. Ông Tiến tưởng đâu ông bạn khoái trá với câu chuyện mà mình vừa kể, nên khoái chí cười theo. Nào ngờ ông Hai cứ cười như lộn ruột.

Ông Tiến ngạc nhiên hỏi:

-Chuyện có vậy thôi, làm cái gì mà mầy cười dữ vậy?

Ông Hai ráng ngưng cười rồi nói:

-Tao cười chuyện khác.

Ông Tiến hỏi:

-Chuyện gì? Nói cho tao nghe với!

Ông Hai kể:

-Có lần tao bị bà hàng xóm sát bên vách, chửi te tua vì cái vụ ông địa.

Ông Tiến ngạc nhiên:

-Sao vậy?

Ông Hai giải thích:

-Cô Tám nầy bán xôi, bán bắp, bán khoai nấu...Tóm lại là mấy món ăn nhỏ thôi! Vậy mà cổ cũng lập bàn thờ ông địa, đặt ngay giữa nhà, thờ phụng hết sức chu đáo.

Nói tới đó ổng bỗng dừng ngang để cười thêm một chập.

Ông Tiến lắc đầu:

-Chuyện mấy người bình dân mê ông địa thì có gì lạ đâu? Thiếu gì người không làm ăn, buôn bán gì hết cũng thỉnh ông địa về nhà thờ...

Ông Hai giải thích:

-Tao không có cười cái chuyện cổ thờ ông địa mà tao cười vì thấy cổ cúng cho ông địa một dĩa đầy nhóc tỏi, loại tỏi của Trung Quốc to đùng.

Ông Tiến không cười, chỉ nói:

-Vợ tao cũng vậy!

Ông Hai không cười nữa mà nói đàng hoàng:

-Cái cô nầy chồng chết, có hai cô con gái lớn lớn cũng chưa có chồng. Tao thấy vậy bèn nói với cổ:

-"Cô Tám đừng có cúng tỏi cho ông Địa, nguy hiểm lắm ".

Cổ hỏi:

- "Nguy hiểm chỗ nào?".

Tao đáp:

-"Cô đi chùa mà không biết hay sao? Mấy món hành, hẹ, tỏi, nén nầy, bị nhà chùa cấm ngặt đó!"

Cổ hỏi:

-"Tại sao mà cấm?"

Tao đáp:

-"Tại vì ăn nó vô là mấy thầy bỏ tu, đi lấy vợ hết ráo! Ba mẹ con cô, ai coi cũng ngon lành. Ông địa nhà cô ăn hết cái dĩa tỏi nầy thì khó mà ngồi yên một chỗ "

Ông Tiến nghe chưa dứt là cười hô hố. Người vá xe và ông già cũng cười ké theo, nét cau có trên gương mặt của họ biến mất. Không khí chợt nhẹ nhàng, vui tươi, dễ thở trở lại.

Ông Hai tiếp:

-Bây giờ nhớ lại thì cười, chớ lúc đó tao ăn năn lắm! Mấy người phụ nữ bình dân, coi vậy mà họ trọng chữ "tiết" lắm nghe mậy. Cổ chửi tao ba làng nghe hổng hết. Cắt luôn cái việc viện trợ xôi cháy. Tao hối hận quá trời. Ngày nào cũng vớt củi đem về chẻ nhỏ, phơi khô rồi đem chất vô mái hiên cho cổ, làm răm rắp để chuộc lỗi vậy mà cổ cũng chưa chịu tha. Nhờ cái lần tao bịnh tưởng chết, cổ mới chịu bỏ qua mà nấu cháo giùm mỗi bữa.

Ông Tiến nghe bạn kể, chợt tưởng tượng cái lúc ông Hai bịnh nằm chèo queo một mình trong cái chòi chật hẹp, thiếu tiện nghi mà ngậm ngùi.

Ổng nói:

-Hay là mầy về ở với tao đi. Trên sân thượng nhà tao còn một phòng trống. Mầy về ở rồi coi sóc mấy cái chậu kiểng trên đó giùm tao.

Ông Hai vờ như không nghe.

Ông Tiến lập lại:

-Tao mời thật lòng đó. Tụi tao đang cần một người thân tín sống chung. Cái nhà rộng mênh mông, ba bốn từng lầu mà chỉ có hai vợ chồng nên...

Ông Hai hỏi:

-Sao mầy không thuê người giúp việc ở lại luôn trong nhà.

Ông Tiến thở dài:

-Vợ tao là độc giả trung thành của hai tờ báo "Công An", "Pháp luật". Bả coi báo đó riết rồi nhìn đâu cũng thấy tội phạm rình rập hết trơn. Nhà tao suốt ngày rần rần đến mười giờ tối, học trò về hết mới vắng. Bả với tao mệt gần chết mà đâu có được ngủ liền. Phải đi khắp nhà, rọi đèn pin vô mấy cái hốc, kẹt coi có ai núp không, vừa làm mà vừa run, khổ lắm!

Ông Hai cười:

-Nghe mầy nói tao thấy mình sướng như tiên. Nhờ cái mạng giá bèo nên không ai chờ chực để cướp. Có khi cho họ cũng không thèm lấy, khỏi phải giữ bo bo.

Ông Tiếng nhắc:

-Bây giờ mất xuồng rồi, mầy ở không làm chi? Bỏ quách chỗ đó, về ở với tao cho ấm áp.

Ông Hai cự lại:

-Ai nói với mầy là tao không ấm áp. Cái lần tao bịnh đó, cả xóm tới thăm nghe mậy!

Ông Tiến nói:

-Người ta thăm rồi về chớ đâu có ai ở lại mà chăm sóc. Nửa đêm có mắc dịch, mắc gió cũng đâu ai biết mà tới, chờ tới sáng là mầy chết cứng ngắc rồi.

Ông Hai cười:

-Tao lại khoái chết cái kiểu đó mới ngộ!

Ổng nói thiệt mà ông Tiến tưởng trêu nên bực, nói với giọng mặn chát:

-Nói cho dứt khoát coi! Mầy có chịu tới ở với tao hay không?

Ông Hai lắc đầu, nói nửa thật, nửa chơi:

-Tao ghiền món xôi cháy chan nước mắm mỡ hành của cô Tám rồi, đi không nổi đâu mầy ơi!

Ông Tiến nhìn bạn đăm đăm:

-Bộ mầy thương cái cô Tám gì đó rồi hả?

Ông Hai lắc đầu:

-Bây giờ thì chưa, nhưng mai mốt biết đâu...

Ông Tiến can ngăn kịch liệt:

-Chưa thì thôi, đừng có thương nghe mậy. Con Thủy nó còn nặng tình với mầy lắm đó! Bây giờ mà nó nghe tao báo cáo là mầy đổi nghề, về làm với tao rồi là nó hết giận, dám lập tức quay về, rước mầy qua bển với nó liền. Nghe lời tao đi! Tao nói không sai đâu.

Ông Hai lại lắc đầu:

-Cái "cây" đó nặng nề lắm, tao "vác" không nổi nên đâu dám "đốn". Sống mà phải nhón chưn, vói tay hoài mệt mỏi lắm mầy ơi! Tao đoán là mầy...

Ông Tiến gật đầu nhưng lại phản đối:

-Tao đã trải qua rồi nên biết. Tùy theo mầy quan niệm, định nghĩa thế nào là danh dự. Có lúc tao bị bà xã làm mất mặt, cũng giận ghê lắm! Nhưng so lại bả vì tao mà hy sinh nhiều thứ nên xí xóa hết. Khi mình thương ai rồi, có khi cái mạng còn bỏ chớ đừng nói gì tới tự ái.

Ông Hai làm thinh như để cân nhắc, lát sau mới đáp:

-Bây giờ tao thương một thứ hơn Thủy rồi:

Ông Tiến hỏi, giọng hồi họp:

-Thứ gì?

Ông Hai làm thinh.

Ông Tiến hỏi tiếp:

-Ai vậy?

Ông Hai đáp:

-Tự do!

Ông Tiến thở phào:

-Ai bảo mầy có vợ là mất tự do. Mầy hãy cho họ bớt một chút tự do ở giai đoạn đầu đi. Khi họ đã toàn tâm, toàn ý với mầy rồi. Mầy không thèm đòi họ cũng sẽ trả hết cái vốn tự do ấy cho mầy, có khi còn cộng thêm vô một khoản lời hết sức hậu hỉnh nữa đó.

Ông Hai hỏi:

-Lời kiểu gì? Mầy nói tao nghe thử coi?

Ông Tiến nói:

-Tao không biết ai làm sao chớ như tao bây giờ á hả?

Ổng ngừng lại, nhìn ông Hai ra chiều đắc ý, gục gật cái đầu rồi tiếp:

-Để tao nói cho mầy biết mà thèm nè!

Ổng tằng hắng, xòe tay ra đếm:

-Một!Sáng sớm có người gọi dậy nè! Hai! Nhắc tập thể dục để giữ gìn sức khỏe nè! Ba! Có người mua thuốc bổ để sẵn rồi mỗi ngày lấy ra đưa tận tay bắt uống nè! Bốn! Ngủ quên có người tắt ti vi cho nè! Năm! Có người đem bỏ đồ giặt ủi giùm nè! Sáu! Bịnh nằm nhà thương, có người đi thăm, đi nuôi nè! Thấy chưa? Mầy cho có một mà nhận lại gấp mấy lần.

Ông Hai hỏi:

-Mầy cũng phải đền đáp chớ xài "chùa " hoài sao? "Bánh sáp đi, bánh qui lại " chớ bộ!

Ông Tiến cười, nói một cách tự đắc:

-Tao đâu có làm gì nhiều? Chỉ chịu khó nói mấy câu mà bả thích như "em đúng lắm! "; "em đẹp hơn con mẹ đó nhiều "; " anh thương em hôm nay nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai"...là xong!

Ông Hai cười:

-Mấu chốt ở đây là tao sợ nhận còn hơn sợ cho. Cũng không có dẻo miệng như mầy, cho nên...