- 19 -
Chiếc xe của ông già đã vá xong. Ổng đứng lên, phủi quần thật sạch, mang lại đôi dép vào chưn, rồi chuẩn bị lên đường một cách gấp rút.
Ông thợ vá xe không chờ hỏi giá, nói luôn:
-Bốn ngàn.
Ông Già mở núc của cái túi quần phía sau lấy ra cái bóp da cá sấu màu nâu, mở một cách từ từ, cẩn thận móc bốn tờ giấy một ngàn xếp thẳng băng trong đó ra trả.
Ông Tiến nhìn đăm đăm cái bóp rồi hỏi:
-Cái bóp nầy làm bằng da cá sấu thiệt hay si mi li giả da vậy bác?
Ông già không thèm trả lời, đưa cho ổng rồi nói:
-Chú sờ thì biết!
Ông Tiến sờ vào, bề mặt của nó hơi nhám và ấm chớ không láng bóng và lạnh nên hỏi:
-Bác hồi xưa chắc cũng đại gia hả bác?
Ông già cười buồn hiu:
-Nói chú không tin chớ tui học trường tây, có bằng tú tài đàng hoàng.
Ông Tiến chụp lấy cái thông tin đó bằng cả hai tay:
-Bác nói tiếng Anh có giỏi không?
Ông già nói:
-Nói chắc không lưu loát, nhưng nghe thì được.
Rồi ổng nhỏ giọng chỉ đủ cho ông Tiến nghe:
-Đêm nào tui cũng mở đài BBC cho nên nghe còn tốt.
Ông Tiến mừng rơn, móc trong túi ra cái cạc vi zit đưa cho ổng rồi nói:
-Cháu có mở một trung tâm dạy ngoại ngữ. Hôm nào mời bác tới chơi, tuy không dạy tiếng Pháp nhưng biết đâu có việc cần bác giúp đỡ!
Ngược với sự mong đợi của ông Tiến. Ông già nhìn vào tấm cạc một cách chiếu lệ, rồi nhét vào túi áo chớ không thèm cất vô bóp cẩn thận.
Ổng nói một cách lịch sự:
-Cám ơn chú.
Ông Tiến thấy ổng không mặn mòi bèn nhấn mạnh:
-Cháu nói thật, không có gạt bác đâu. Cháu đang cần thầy dạy tiếng Anh lắm!
Ông già đáp:
-Tui chỉ giỏi tiếng Pháp thôi, mà tiếng Pháp bây giờ ít ai chịu học. Cả thế giới xúm nhau xài tiếng Anh, tiếng Mỹ, tiếng Pháp đã lỗi thời rồi!
Rồi ổng thở dài:
-Hể nước nào mà mạnh là cái tiếng của họ cũng mạnh. Nói thiệt với chú ban đầu tôi cũng kèm được vài đứa, riết rồi tụi nó nghĩ hết trơn.
Ông Tiến hỏi:
-Sao bác không xin làm thông dịch viên. Bác nghe giỏi như vậy...
Ông già cười giống như mếu, hay mếu giống như cười đáp:
-Chú không đọc mấy điều lệ tuyển dụng phổ biến hiện nay hay sao? Người ta cần toàn là những cô cậu thanh niên trẻ trung, cao ráo, xinh đẹp không hà.
Ổng ngước cái càm lên cao, làm như cố nuốt cái khối vô hình chặn ngang cổ, rồi mới nói tiếp:
-Họ cần người thân thể cao hơn kiến thức cao, mặt mày đẹp hơn là... Tui như vầy thì làm sao mà cạnh tranh nổi, đi làm chi cho tốn xăng.
Rồi ngậm ngùi:
-Thế hệ của tụi tôi là một thế hệ thiệt thòi, đang đi bên lề phải cái bị đẩy bạt qua phía trái. Thế là đâm ra hỏng chưn hỏng cẳng, chới với...
Ông Hai cầm tay ông ta rồi nói:
-Cháu hỏi không phải xin bác bỏ qua nghe. Bác sanh năm mấy vậy?
Ông già đáp:
-Tui sanh năm 1944.
Ông Hai nói:
-Bác hơn cháu đúng mười tuổi, vậy mà...
Ông già cười tiếp lời:
-Vậy mà trông như "cổ lai hy' rồi phải không?
Rồi ổng chép miệng đọc:
-"Cỏ mọc đất cằn xanh sao nổi?
Người không no bụng lấy gì tươi?
Biết vậy ngày xưa không học chữ
Tay cày tay cuốc khỏi hao đời! "
Ông Tiến hỏi:
-Bộ bác không có vợ con gì sao?
Ổng đáp:
-Lúc tui đi cải tạo, bốn mẹ con nó ở nhà, vượt biên theo bên ngoại rồi mất tích tới bây giờ.
Ông Tiến lại hỏi:
-Sao bác không đi theo diện H O.
Ông già cười khổ:
-Tui được về hơi sớm nên không đủ tiêu chuẩn.
Ông Hai nói như năn nỉ:
-Bác cho cháu xin cái địa chỉ được không vậy bác.
Thấy ông già còn ngần ngừ, ổng giải thích:
-Để khi nào về quê, tiện đường cháu ghé thăm bác.
Rồi nói thêm:
-Khi nào bác đi Sài Gòn ghé cháu chơi, nhà cháu ở xóm Đình, sát kinh Đôi. Cháu làm nghề vớt rác trên sông, cũng không vợ, không con, sống một thân, một mình như bác vậy.
Ông già nghe vậy thì bảo:
-Chú đưa giấy viết ra đây, tui viết cho mấy chữ.
Ông Hai bảo ông Tiến:
-Cho tao xin một tấm cạc với cho mượn luôn cây viết.
Ông Tiến lật đật móc túi ra đưa.
Ông già lật úp tấm cạc xuống, viết vào phía sau mấy chữ, rồi đưa cho ông Hai. Ông Hai đưa cả hai tay ra đón lấy một cách hết sức kính cẩn, ổng không cất liền mà lấy cặp mắt kiếng trong túi áo ra đeo vô mắt để đọc. Ông Hai làm việc đó bằng cả tấm lòng của mình, tuyệt đối chẳng phải vì phép lịch sự. Ổng quan tâm, tôn trọng ông già thật sự chớ không phải giả bộ để ông ta khỏi tủi.
Ông Hai nhìn một cách thán phục cái nét chữ ốm, cao, rất đẹp, rất bay bướm ấy. Nó nhẹ nhàng, lả lướt như thể dấu môi của cây bút bi chỉ chạm trên má giấy. Nó đẹp như một nụ hôn, biểu trưng cho một tâm hồn phóng khoáng. Ổng bỗng nghe bùi ngùi quá đổi!
Kiểu chữ nầy bây giờ đã mai một, cái đẹp ngày xưa còn mấy ai thưởng thức! Ông Hai nghe mắt mình nằng nặng, ráng gồng mình kềm lại.
Ổng lấy cái bóp của mình ra, cất tấm cạc vào chính giữa. Cái động tác chậm rải ấy, đủ thời gian cho ông Tiến nhìn và nhận ra tấm hình trong bóp của bạn.
Ổng hỏi:
-Bộ mầy còn giữ hình của con Thủy trong bóp hả?
Ông Hai đáp:
-Nó dính khắng rồi, gỡ ra không được.
Ông Tiến ghẹo:
-Mầy còn thương, còn nhớ thì nói đại cho rồi.
Ông Hai không có thì giờ để đính chánh, ổng bảo ông Tiến:
-Cho tao một cái cạc nữa.
Ông Tiến lại móc túi ra đưa. Ông Hai cũng viết địa chỉ của mình, cố gò cho thật đẹp vào rồi hai tay đưa cho ông bác già hom hem ấy.
Ổng nói:
-Cháu gửi bác cái địa chỉ của cháu. Nếu có dịp mời bác ghé chơi.
Ông già cầm, môi mấp máy đọc rồi nói:
-Tui không dám hứa trước, tùy duyên thôi!
Rồi chào từ giã:
-Hai chú đi sau nghe!
Cả hai cùng đáp một câu, giống nhau từng chữ:
-Dạ, bác đi mạnh giỏi!
Thấy ông Hai còn nhìn theo mãi, ông Tiến đập lên vai bạn rồi nói:
-Mầy với ông già đó coi bộ hợp gu à nghen! Tao đoán không sớm thì muộn, mầy với ổng cũng gặp lại nhau, mầy không kiếm ổng thì ổng cũng kiếm mầy.
Rồi nói thêm:
-Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu mà!
Ông Hai làm thinh không trả lời. Coi như việc gặp gỡ ông bác già hom hem ấy, là một món quà mà ông trời gởi cho mình để bù lại những bất công vừa qua của ổng.
Người thợ vá xe thông báo:
-Xe vá rồi đó hai ông!
Ông Tiến hỏi:
-Bao nhiêu?
Y ta đáp:
-Ông cho bao nhiêu cũng được.
Ông Tiến đưa cho anh ta tờ giấy hai chục ngàn rồi nói:
-Anh giữ luôn đi, khỏi thối.
Y ta bỗng gãi tai, ấp úng:
-Ông cho tui xin cái cạc có được không?
Ông Tiến hơi ngạc nhiên, nhìn y một cái rồi hỏi:
-Anh xin chi vậy?
Ông Hai thấy y lúng túng nên nói:
-Thì đưa đi, tứ hải giai huynh đệ mà.
Ông Tiến đành một lần nữa móc túi lấy tấm cạc ra đưa, một cách rất, rất, rất bất đắc dĩ.
Chạy đến ngã tư, ông Tiến bỗng cho xe quay lại.
Ông Hai ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao quay lại?
Ông Tiến làm thinh.
Ông Hai hỏi tiếp:
-Mầy bỏ quên cái gì vậy?
Ông Tiến đáp:
-Tao phải lấy cái cạc lại.
Ông Hai chưng hửng:
-Tại sao phải lấy lại?
Ông Tiến giải thích:
-Cái thằng đó mặt mày coi gian manh lắm! Nó dám rải đinh trên đường thì cũng dám tìm tới nhà tao đánh cướp chớ chẳng chơi.
Rồi nói thêm bằng giọng trách cứ:
-Hồi nãy mầy mà không xúi là tao đâu có đưa. Tại tao nể mặt mầy chớ...
Ông Hai năn nỉ:
-Mầy nể mặt tao thêm một lần nầy nữa đi. Thà không cho, chớ cho rồi lấy lại làm tổn thương lòng tự trọng của người ta lắm! Thêm một người bạn cũng tốt mà.
Ông Tiến đáp một cách dứt khoát:
-Tao đâu thèm làm bạn với cái hạng người đó! Mầy giận thì tao chịu, không lấy lại được tấm cạc là tao ăn không ngon, ngủ không yên đâu!
Ông Hai tức đến nổi không nói được tới một tiếng. Ổng không ngờ người bạn bình dị, gần như ngờ nghệch ngày xưa nầy, bây giờ thay đổi đúng bon một trăm tám mươi độ như vậy.
Ông rủa thầm một dây trong bụng:
-Đồ phách lối, đồ ích kỷ, đồ khi người, đồ tàn nhẫn...
Ông Hai sợ thứ nhứt là làm cho người ta quê. Sợ thứ nhì là phải chứng kiến cái cảnh người ta bị quê trước mặt mình nên bắt đầu nghe bức rức.
Ổng muốn kêu ông Tiến dừng xe lại để tự mình đi về nhà. Nhìn hai bên đường, chẳng có cái trạm xe buýt nào, đi xe ôm thì xa quá, trong túi còn chưa tới một trăm, trả hết tiền xe rồi lấy gì sống? Ổng cảm thấy bất lực, cơn giận đang cố nén cứ dâng lên từ từ trong lòng như thủy triều.
Ông Tiến thấy bạn đột ngột buông thỏng cả hai bàn tay đang ôm cái eo của mình ra. Ổng biết ngay chóc tâm trạng của ông Hai nên chống chế:
-Tại mầy không đọc báo nhiều nên không biết. Bây giờ mấy cái chuyện cướp bóc xảy ra như cơm bữa. Con người ta độc ác lắm, không hiền lành như ngày xưa đâu.
Ông Hai làm thinh, không thèm trả lời, trả vốn gì hết.
Ông Tiến nói tiếp:
-Thà giết lầm còn hơn tha lầm. Thà làm mất mặt họ còn hơn tạo điều kiện cho họ gây tội ác, mình mất mạng còn họ thì bị tử hình hoặc ngồi tù đến mọt gông.
Ông Hai gằn giọng hỏi:
-Mầy căn cứ vào đâu mà cho rằng người thợ sửa xe đó xin tấm cạc của mầy với ý đồ không tốt?
Ông Tiến nhăn cả trán lại mà suy nghĩ, chẳng tìm ra một lý do cụ thể nào, ngoài những điều chỉ dựa vào dự cảm của mình nên đâu dám nói
Ông Hai hỏi bằng giọng mai mỉa:
-Có phải tại y ta nghèo hay không?
Ông Tiến cự:
-Ông già có giàu đâu? Cũng không xin, tại sao tao lại cho?
Ông Hai đáp:
-Tại gì ổng xuất thân từ tầng lớp trên, lại là người có học. Ổng đang có cái thứ mầy cần.
Ông Tiến hỏi lại:
-Theo mầy thì y ta xin để làm chi.
Ông Hai nói:
-Mầy không thấy là thiên hạ bây giờ đang bị cái tánh a dua xúi dục hay sao. Mấy người phụ nữ thì ráp nhau đi xăm môi, xăm chưn mày, xăm đủ thứ. Mấy thằng con trai hết để tóc dài rồi thi nhau hớt kiểu đầu đinh, còn xỏ lỗ tai, đeo bông như con gái nữa.
Ông Tiến hỏi:
-Chuyện đó thì ăn nhầm gì tới...
Ông Hai không để cho ổng nói hết câu liền ngắt ngang để giải thích:
-Người thợ vá xe đó! Y ta cũng muốn giống như mọi người mà thôi. Thấy ông già có nên cũng muốn có một tấm. Thấy tao xin rồi mầy cho một cách quá dễ dàng nên cũng hùa theo, chớ cũng không nghĩ sẽ dùng vào việc gì. Bất quá khi nhậu ba sồn ba sực, lấy ra lòe mấy thằng bạn cho vui là cùng.
Ông Tiến làm thinh, ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng vẫn không quay đầu xe hay giảm tốc độ
Ông Hai bồi thêm:
-Bộ mầy không nhớ ở quê mình hồi xưa hay sao?
Ông Tiến hỏi:
-Nhớ chuyện gì?
Ông Hai nhắc:
-Hồi đó mỗi lần gánh hát về làng là người ta chạy xe phát mấy cái tờ chương trình để quảng cáo. Hết thảy con nít trong xóm mình đều chạy theo xin. Mấy đứa không biết chữ cũng bám riết, cũng ráng đuổi theo cả cây số, xin cho được một tấm mới chịu dừng lại.
Ông Tiến nói:
-Thôi đi mầy ơi! Thời buổi nầy đâu có ai rảnh mà đi làm mấy cái chuyện vô ích, không đem lại lợi lộc cho mình như mầy nghĩ đâu.
Rồi nói mỉa:
-Đâu có ai anh hùng như mầy, làm việc tốt nên thấy ai cũng tốt.
Ông Hai nghe nóng mặt nên hỏi:
-Vậy mầy bỏ công việc, đi kiếm tao cho bằng được để làm gì? Bộ không phải để giúp tao có công ăn, việc làm, có điều kiện để tái hợp với Thủy hay sao?
Không chờ ông Tiến đáp, ổng hỏi tiếp:
-Có phải mầy tìm tao là vì con bồ của mầy đòi phá thai. Mầy cần gấp một người chịu đứng ra làm bình phong để giữ đứa con nầy lại có đúng không?
Ông Tiến phản đối:
-Tao muốn đi tìm mầy lâu lắm rồi, nhưng mà chưa có dịp. Thời may...
Ông Hai hỏi:
-Mầy nhận cái thơ của Thủy hồi nào?
Ông Tiến đáp:
-Tao mới nhận đây thôi!
Ông Hai cười lạt:
-Tao đọc thấy Thủy viết đúng bốn tháng trước lận.
Ông Tiến tức tối:
-Bộ mầy không biết người ta gọi bưu điện nước mình là cụ "rùa" hay sao?
Họ lo cãi nhau nên không để ý là đã đi huốt chỗ vá xe một đổi. Khi nhận ra ông Tiến hết sức bực bội vì phải đánh một vòng lớn mới trở lại được.
Vừa quạu, vừa gấp nên ổng chạy khá nhanh. Tới nơi, ổng liền thắng lại một cái rụp khiến ông Hai đang ngồi chênh vênh phía sau, chới với rồi té nhào xuống đất.
Lúc ấy đã khá trưa, khách bộ hành vắng tanh, chỉ lác đác vài chiếc xe gắn máy chạy trên đường. Người thợ vá xe đang tranh thủ lúc rảnh để ăn cơm.
Y lấy cái gà mên nằm trong cái giỏ treo trên cái nhánh thấp nhứt của cây phượng xuống. Cái gà mên nầy chỉ có một ngăn, cơm và thức ăn để chung.
Y ta chùi tay vào miếng giẻ lau cho thật sạch rồi mở nấp gò mên. Mùi mắm chưng thịt bầm với trứng vịt tỏa ra thơm phức. Đây là món mà y ưa nhứt, nhưng vì bị bịnh đường ruột nên thỉnh thoảng vợ y mới làm. Y ta phồng mũi hít một hơi dài rồi rút cái muỗng ghim ngập phân nửa trong cơm lên, bưng cái gà mên lên tay, xúc liền một muỗng thật to rồi vừa nhai vừa nuốt..
Muỗng cơm đầu tiên trôi hết sức suông sẻ xuống tới tận bao tử. Muỗng cơm thứ nhì ít hơn, cơm nằm bên dưới kèm chút xíu mắm phía trên. Y ngắm muỗng cơm, ăn bằng mắt cho đã rồi mới dùng tới cái miệng, vừa cho vào mồm thì nghe tiếng xe thắng gấp, liền ngước mặt nhìn lên.
Hai ống kính của y "chộp" đúng bon cái lúc ông Hai té bật gọng, đưa bốn cẳng lên trời. Hoàn cảnh của ông Hai lúc ấy tuy nguy hiểm nhưng khá trào lộng, khiến y ta tuy xót thương nhưng vẫn không nén được tiếng cười rổn rảng. Báo hại miếng cơm trong miệng chưa kịp nhai, liền bị phun hết ra ngoài, bắn tung tóe như rải thóc cho gà ăn.
Tiếng cười của người thợ vá xe làm ông Tiến bỗng dưng nghe quê một cục. Ổng đâm ra giận ông Hai ngang xương nên giả vờ không biết ông bạn của mình đang nằm đo ván. Ổng không thèm ngoái nhìn mà làm mặt lạnh, nói với người thợ vá xe bằng cái giọng sẵn lè:
-Đưa tui mượn lại cái cạc coi!
Điều nầy quá bất ngờ khiến y ta ngưng cười, lật đật để cái gà mên xuống đất, riu ríu móc cái cạc trong túi áo ra đưa ngay. Gương mặt ngớ ra vì ngạc nhiên chồng chất.
Ông Tiến cắt nghĩa:
-Tui hết cạc rồi, lấy lại đặng in theo cái mẫu nầy. Chừng nào có dịp đi ngang qua tui đưa lại cho.
Ông Hai lồm cồm bò dậy phủi quần, phủi áo. Cú ngã khá đau, ông nghe cả người mình ê ẩm. Cũng may có đội nón bảo hiểm nên cái đầu tuy chạm mạnh xuống đường nhưng không bị móp.
Người thợ vá xe hỏi thăm:
-Có sao không chú?
Ông Hai lắc đầu nói:
-Té nhẹ thôi! Không có sao.
Đến lúc nầy ông Tiến mới nói:
-Ai biểu khi không buông tay ra, đã vậy còn không chịu để ý, thấy tới chỗ còn không chịu...
Ông Hai tức tràn hông, nói lẫy:
-Dân nghèo, đi bộ với xe đạp không hà! Lần đầu được chở bằng xe "rim" nên chưa có kinh nghiệm.
Ông Tiến dịu giọng cầu hòa:
-Cũng tại tao gấp quá nên chạy nhanh, đã vậy còn thắng gắt nữa. Mà cái tánh của mầy cũng trẻ con quá. Đầu hai thứ tóc rồi mà còn hở hở là giận. Ngồi mà không chịu ôm eo cho chắc, bởi vậy té là phải. Thôi lên xe tao chở về, lần nầy nhớ ôm chặc cứng đó!
Ông Hai chẳng nói chẳng rằng. Lót tót leo lên ngồi sau lưng ông Tiến, gật đầu chào người thợ vá xe. Y ta cũng lật đật chào lại.
Ông Hai giận cành hông vì nghĩ ông Tiến cố ý chơi mình. Ổng thò hai bàn tay ra nắm chặt cứng cái yên xe, chớ không thèm đụng tới cái eo bỏ không của ông Tiến. Bụng thì lầm bầm trách cứ ông trời, nói ổng thiên vị, không trừng phạt cái người đáng phạt, nịnh nhà giàu mà ăn hiếp nhà nghèo.
Ông Tiến cũng không thèm xuống nước. Từ đó đến lúc về tới nhà họ không thèm nói với nhau một câu. Cả hai đều trông cho mau tới lúc chia tay.
Con đường càng ngắn lại, trong khi khoảng cách giữa họ thì càng lúc càng dài ra.
Ông Hai đã nhận ra tính cách của mình và ông Tiến quá ư tương phản. Ngay lúc đó ổng liền quyết định, chẳng thà đi ăn xin chớ nhất định không làm việc cho ông ta.
Chợt nghĩ đến cái buổi tiệc chiều nay, phải ngồi chịu trận vâng vâng, dạ dạ tới mấy tiếng đồng hồ. Phải ráng đóng kịch để giúp cho một người mà ổng không còn thương, còn quý nữa. Phải lấy lòng và chịu đựng tia mắt dò xét của ông, bà già vợ giả... Ông Hai nghe sao quá đổi nặng nề!
Rồi còn phải đóng vai chánh trong một cái đám cưới. Phải trải qua một đêm động phòng với mền mùng chiếu gối mới tinh, tươm tất mời gọi... Nhưng cái khả năng phải chùi xuống đất, nằm im ru không nhúc nhích, cho dù bị muỗi đói phân thây, lên đến chín chục phần trăm!
Ổng cũng quyết định sẽ không nhận chút xíu thù lao nào khi xong chuyện, cho dù ông Tiến có năn nỉ đến gảy lưỡi. Để chứng minh cho cái tên mới giàu mà bày đặt làm phách, khi người ấy thấy rằng, không phải ai nghèo cũng bị đồng tiền ám ảnh. Cũng bán rẻ lòng tự trọng của mình.
Ông Hai bỗng nhận ra tương lai của mình mờ mịt quá. Đóa hoa tình bạn vừa nở đã tàn. Niềm hy vọng đang le lói bỗng tối thui như đêm ba mươi.
Lần đầu tiên ông Hai cảm thấy mình sợ sống quá chừng!