← Quay lại trang sách

Cô Gái Quê

Người con gái ấy đi sâu vào bóng mờ.

Hộ mím môi lại, nhìn dáng người mảnh dẻ kia nhạt dần. Phút chốc, cái sắc đẹp hồn nhiên say đắm Hộ suốt ngày ròng biến hẳn vào màu xanh thẫm của làng mạc trong sương chiều.

Những hạt mưa phớt lạnh qua mặt Hộ. Cổ anh lạnh buốt vì gió thốc mạnh vào. Hộ bước thêm vài bước rồi dừng lại.

- Đi đâu bây giờ?

Hộ ngẫm nghĩ một phút rồi quả quyết đáp:

- Không cần biết! Đến đâu cũng được!

Nhưng con đường ấy không đưa Hộ trở về làng Cầm. Hộ phải dừng bước lần nữa, chau mày lại, nhìn một con đường xa thẳm trước mặt và một lối đi nhỏ hẹp ở bên trái, chạy đến một đám nhà thấp thoáng trong những lũy tre. Hộ đứng yên lặng một lúc lâu. Chán nản chợt nghiến mạnh lấy tâm trí anh. Cả xác thịt Hộ mềm hẳn ra. Hộ muốn đánh rơi mình xuống vệ cỏ ướt.

Cái dáng người mảnh dẻ kia lại tha thướt trong trí tưởng Hộ. Hộ bật lên một câu chửi. Nếu lúc này Hộ có quyền hành như một viên tri huyện chả hạn, Hộ sẽ truyền lệnh trói riệt người con gái nọ, sai hàng chục kẻ quật roi gân bò lên thân thể cô ta, rồi Hộ sẽ nghiến răng, cười rít vào mặt cô. Vì say mê mà không được thỏa mãn, Hộ đã trở nên hằn học. Có tàn ác như thế Hộ mới đỡ hờn.

Những hạt mưa to xối mạnh thêm vào mặt Hộ. Hộ đập mạnh giày lên vệ cỏ, đoạn bước gấp về phía có nhà ở kia.

Một người như Hộ không bao giờ nhất định được lâu. Làm việc gì cũng theo cái đà hăm hở hướng về một cái lợi phút nghĩ ra và tưởng rằng có thể nắm lấy được. Đi được một quãng, Hộ đã thấy nhiều hy vọng nhóm lên. Anh mỉm cười với ý nghĩ ấy vừa xóc xách những đồng hào trong túi quần:

- Với bộ quần áo kiểu mới lạ mắt này, với vẻ trai lơ này, sao ta lại không tìm thấy một cái gì hay hay trong đêm nay!

Nói đoạn, Hộ thấy nổi rầm lên những tiếng kêu chen lấn:

- Cậu đẹp trai quá! Cậu sang quá! Chúng tôi khổ vì ngắm trông cậu, cậu ơi!

Đó là những tiếng kêu của những người con gái nhà quê cùng khổ, lòng phút cháy đi vì thèm khát.

Hộ bước nhanh hơn. Đến cây đa ở lối đi vào xóm kia, Hộ đánh diêm châm thuốc lá. Hộ chỉ còn đợi một người đàn bà đẹp lọt vào mắt là anh bước vào cái nhà có người đó hay gần người đó.

Hộ vào một hàng cơm nhỏ ở giữa dãy nhà tranh bên trái.

- Thưa ông hỏi gì?

Hộ mỉm cười:

- Tôi mua bát nước.

Người bán hàng, giọng run run:

- Thưa ông nước nguội một chút, ông xơi tạm, cháu múc.

Hộ đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài bên chõng hàng, ở phía trong. Hộ lật chiếc bát sành viền một lượt cáu vàng ở mép. Hộ tươi cười nói:

- Đương khát mà được nước lạnh uống còn gì bằng!

Người bán hàng tráng kỹ chiếc bát nọ rồi mới đổ nước trong chiếc gáo con có chuôi dài ra. Một làn hơi mỏng nhẹ nhàng tản lên. Nước chè ánh màu vàng tươi. Một chiếc lá cuối cùng nổi lềnh bềnh trong bát bị đầu ngón tay út của cô hàng vớt ra. Hộ từ từ đưa lên miệng, tợp một ngụm rồi mỉm cười:

- Nước ngon quá, ở nhà quê nấu khéo lạ!

Vừa nói Hộ vừa đắm mắt vào hai mắt long lanh của cô hàng. Má cô đỏ ửng ngay lên. Hộ uống từng ngụm, thong thả ngắm nghía cái vẻ xinh tươi của gương mặt trắng hồng. Rồi Hộ lại nhớ ngay tới cái sống lưng mềm như gợn nước, cái dáng uyển chuyển hút chặt lấy mắt người nhìn và mảng ngực phập phồng dưới vuông yếm trắng nõn của cô gái ban nãy.

Cô hàng mơ màng trông ra ngoài đường. Cái nhìn say đắm của người khách trẻ tuổi đã rung chuyển tất cả thớ thịt trong người cô. Tim cô đập rất mạnh. Cô phải kêu thầm lên:

- Em sợ lắm ông ơi! Ông cứ nhìn em mãi như thế, em đến phải đứng dậy, chạy đi chỗ khác thôi!

Hộ uống vợi bát nước. Anh đặt bát xuống chõng. Trong làn khói thuốc lá thơm tỏa rộng, mắt Hộ lim dim như mắt con mèo nằm gần thớt thịt trước mặt chủ. Cô hàng bỗng giật mình: Hộ bỗng hỏi cô, vừa chỉ vào cái tủ kính nhỏ:

- Những cái gì ở trong này thế? Hình như bánh, kẹo?

- Thưa ông phải ạ. Có cả bánh gai đấy, ông xơi, cháu bóc?

Hộ đứng dậy, nhoài người ra, chiếc ca vát dính một kim băng mạ kền thả xuống mặt chõng. Hộ với lấy một cặp bánh gai:

- Bao nhiêu một cặp thế này?

- Thưa ông có hai xu thôi ạ. Bánh của bác Tư ở Cầm thường đưa ra tỉnh bán cất.

- Ồ thế chắc phải ngon!

Người con gái bóc hai tấm bánh, ngọt ngào mời Hộ.

- Ông xơi tạm thứ quà quê mùa này.

Hộ cười to, nói theo kiểu nhà quê: ăn thật lực chứ còn tạm tiếc gì. Quà nhà quê mộc mạc ngon và lành mà lỵ!

Cô hàng che miệng cười. Hai mắt cô càng ngời lên, như hai viên ngọc. Tất cả những cái gì trong sáng và tươi mát của sắc đẹp cô hàng phát tiết ra cả những ánh mắt ấy. Hộ ăn bánh rất thong thả và hút thuốc lá.

Mưa càng dội mau và nặng hạt. Màn sương trắng đục bùng rộng ra, với bóng mờ của chiều tàn. Cây bàng ở trước hàng rùng lên luôn, lao mạnh xuống đất những lá đỏ tía. Bên kia đường, ở hiệu tạp hóa và mấy cửa hàng nhỏ, người ta lần lượt lên đèn. Ánh đèn dầu tây chảy lan ra ngoài đường vàng đục như lửa cặn của lò than gần vạc.

Bỗng, những tiếng rên khe khẽ ở gian buồng bên đưa ra. Hộ chau mày lại, làm ra vẻ quan trọng:

- Nhà ta có ai ốm thế cô?

Thản nhiên, cô hàng đáp:

- Thưa ông, bu cháu ạ.

- Cụ làm sao thế?

- Thưa ông, bu cháu vốn có chứng đau bụng, cứ mấy tháng lại đau một lần ít ra cũng bốn, năm ngày.

Hộ mở to mắt:

- Cụ uống thuốc gì thế?

Cô hàng ngượng nghịu:

- Dạ, uống cái lá cái lẩu và thuốc viên của bà lang Tiêm ở chợ ạ.

- Chết! Cô phải cân thuốc bắc hay ra tỉnh lấy thuốc tây cho cụ chứ!

Dứt câu này, Hộ thấy trong lòng rạo rực hẳn lên. Bao nhiêu ý nghĩ kế tiếp nhau sáng lên trong đầu anh.

Một cô gái chất phác, nhà nghèo, mẹ ốm, dọn một hàng cơm nhỏ ở một phố nhà quê hẻo lánh, đó tất cả những chỗ yếu sẽ bị thu phục bởi trước nhất là đồng tiền sau đến các mánh lới tán tỉnh, cái y phục lòe loẹt và vẻ mặt trai lơ của Hộ.

Hộ dán thêm một lần nữa cái nhìn nồng nàn vào hai mắt lóng lánh, vào cái lúm đồng tiền mơn mởn ở má đương mờ nét dưới mái tranh thấp và tối. Tuy chỉ hiểu biết một cách hời hợt, nhưng Hộ cũng mê mải say sưa với cái vẻ đẹp chập chờn, lờ mờ kia.

Thở xong hơi thuốc lá, Hộ nghiêm trang hỏi cô hàng:

- Cụ nằm một mình, không có ai đấm bóp?

Cô hàng cúi thấp mặt xuống, giọng nói nhỏ:

- Có hai em cháu thì chúng nó ra xem vào đám ở Cầm, còn cháu phải trông hàng...

Ngừng lại một phút cô nói tiếp:

- Nhưng rồi bu cháu cũng phải khỏi!

Sự chua xót trào lên câu nói ấy rõ rệt quá. Hộ cảm thấy tất cả nỗi túng thiếu của cái gia đình nhà quê không còn thể trông cậy vào ai sự giúp đỡ, sống lần hồi, vất vưởng. Nhưng, con vật trong người Hộ đã kêu rống lên. Hộ chỉ cần biết rằng: "Phải được thỏa mãn! Phải được thỏa mãn!". Không phải chỉ một lần này, đã bao nhiêu lần khác, Hộ dửng dưng trước những cảnh lầm than đau khổ.

Sinh trưởng ở một gia đình giàu, Hộ chẳng phải mó tay vào một việc gì. Ngày hai buổi Hộ đi học rồi đi chơi rong phố, hay góp mặt ở rạp chớp bóng, ở nơi đàn hát, hay cùng một cô gái nhí nhảnh nào đó tự tình ở những chốn cây cỏ, mây nước, rồi cùng nhau chụp hình, cùng nhau ca hát các bài hát tây mới. Sự suy nghĩ bị Hộ ghét cay, ghét độc. Hộ muốn tâm trí lúc nào cũng như bọt nước trên một dòng sông êm ả, trôi đến đâu thì trôi. Châm ngôn của đời Hộ lúc thanh xuân này là: sung sướng với một cô gái đẹp nhí nhảnh, với các quần áo lạ kiểu, với các cuộc vui ồ ạt như cảnh đời phù phiếm trên màn ảnh, như cảnh thơ mộng toàn yêu đương trong những tờ báo để các trai gái mới lớn đọc khi không biết và không muốn làm việc gì.

Có tiếng chân dậm thình thình ở ngoài thềm. Cô hàng nhoài người ra. Tiếng một đứa trẻ reo lên:

- Chị ơi! Vui quá! Vui quá!

Hai đứa nhỏ bước vào nhà, vung vẩy hai đôi guốc chạt bùn. Chúng không chào Hộ, trâng tráo nhìn Hộ. Cô hàng cốc nhẹ lên đầu thằng lớn:

- Đưa em vào rửa chân rồi còn ăn cơm chứ!

Nói đoạn cô hàng đánh diêm, châm ngọn đèn treo trên cái cột bương bên chõng hàng.

Bóng tối đã dày đặc. Màn sương lùng bùng đen thẫm lại như khói. Trong mù tối, ngọn bàng cao lớn không còn một dấu vết. Dãy nhà bên kia đường mờ dần đi chỉ còn thấp thoáng ánh đèn vàng cặn và những hình nhờ nhờ.

Hộ kêu lên:

- Chết rồi!

Mắt cô hàng sáng lên, chiếu vào mắt Hộ.

Hộ thở hắt ra một cái thật dài:

- Thế này tôi về làm sao được!

Cô hàng sửng sốt:

- Thưa ông về đâu cơ?

- Tôi về Hà Nội.

Cô hàng chau mày lại:

- Ông là người nhà cụ Hàn ở Bùi ra.

Hộ mỉm cười:

- Không, tôi không quen một ai ở đây hết! Nhân ngày nghỉ lễ tôi đi chơi, thấy nói Cầm vào đám, tôi tạt vào xem. Lúc về, vui chân và mải nhìn phong cảnh nhà quê, tôi lạc đường, rồi thấy lối là theo bừa đi thì đến đây.

Hộ ngừng lại một phút rồi gieo mạnh vào sự ngạc nhiên của cô hàng câu này:

- Làm sao bây giờ?!

Cô hàng bật nói lên:

- Thưa ông không thể về Hà Nội được! Phải ra chợ Giã mới có tàu và ôtô, nhưng tối rồi, chẳng còn chuyến nào! Mà lại qua dốc Đề thì lo ngại lắm, nhất là người ăn vận sang trọng như ông.

Hộ hỏi xoắn xuýt:

- Dốc Đề! Sao đi qua dốc Đề lại lo ngại?

Thằng bé lớn đến sau lưng Hộ lúc nào không rõ. Hộ giật mình vì tiếng nói đột nhiên của nó:

- Nhiều cướp lắm ông ạ. Nó lột bao nhiêu người đi chợ Giã về, mà họ đi từng bọn năm, bảy người, có cả đàn ông đấy!

Hộ nhìn sâu vào mắt cô hàng:

- Thế thì tôi phải ở đây hết đêm nay?!

Cô hàng yên lặng, cúi mặt xuống. Tâm trí cô rạo rực lên vì suy tính cho ông khách sang trọng và trai trẻ lạc đường.

- Vâng, ông phải ở lại đây thôi!

Thằng bé nhớn chen lời:

- Ông phải trọ ở nhà ta chị nhỉ.

Cô hàng ngước mắt nhìn em; thằng nọ nói tiếp:

- Chứ không còn trọ ở nhà nào phố này.

Hộ vui vẻ nói với cô hàng:

- Vâng! Tôi ở lại đây, cô làm ơn cho ngủ nhờ một tối rồi lấy bao nhiêu tôi cũng trả.

Thằng bé mắt sáng lên, mỉm cười với chị, để bảo thầm:

- Chị còn nhớ cái ông khách tỉnh cũng trẻ tuổi và sang trọng như ông này không? Chỉ trọ một đêm và bảo pha một ấm chè tàu, lấy vài chiếc bánh mà sáng dậy, ông cho cả đồng bạc. Chắc ông này cũng rộng rãi như thế. Đấy chị xem, ông ta chẳng nói mình lấy bao nhiêu tiền ông cũng trả cơ mà!

Nó cố giữ Hộ lại bằng câu nói này với chị:

- Chiếu nhà mới giặt và đêm nay lại không rét chị nhỉ?

Hộ mỉm cười, nhìn thằng nhỏ. Hộ tự nhủ:

- Cái giống nhà quê chúng mày hễ thấy tiền là y như tối mắt lại! Con ơi! Mất chị với tao đêm nay rồi!

Rồi Hộ bắt sang chuyện khác:

- Kìa! Cô dọn cơm cho hai em ăn chứ!

- Thưa ông có gì mà dọn. Cơm ở nồi, cá kho và dưa ở chạn, chúng nó ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Nụ cười vẫn không rời môi Hộ:

- Hàng chỉ có thế thôi ư?

Cô hàng bẽn lẽn:

- Thưa ông chỗ quê mùa mà lại.

Hộ nói tiếp ngay:

- Đương lúc tôi đói này giá hàng có trứng hay thịt?

Mắt cô hàng lại sáng lên:

- Ông muốn xơi cơm?

- Phải! Cô tính từ sáng đến giờ tôi chỉ ăn có hai chiếc bánh tây và mấy xu chả thì làm gì chả đói.

Tiếng người đàn bà ở buồng bên lại vẳng ra rền rĩ:

- Lựu ơi! Mưa gió thế này chả còn ai ở nữa đâu, con đóng liếp vào. Nhà còn chục trứng gà và hành, mỡ đấy, con tráng cho ông khách xơi cơm. Mau lên!

Hộ cười thầm:

- Lại bà mẹ này nữa, hể hả mà dâng con gái cho ông khách.

Cô hàng cất tiếng vang vang:

- Nhưng bu để đâu cơ?

- Trong hòm gỗ dưới chõng hàng ấy.

Cô hàng đứng dậy, vòng đến sau lưng Hộ:

- Thưa ông ngồi nhích ra một chút cho cháu nhờ.

Rồi cô trườn người ra, với cái hòm gỗ nhỏ ở gầm chõng. Cánh tay cô vươn dài, một tà áo buột ra, Hộ muốn nuốt ngay lấy bầu vú rung trong yếm trắng. Một cảm giác đê mê khắp người Hộ. Hộ điên cuồng tưởng đến lúc vuốt tay lên mảng ngực cẩm thạch và cắn chặt lấy cặp môi chúm chím kia.

- Thôi em vào ngủ với bu đây.

Thằng nhỏ nũng nịu nói với Lựu, Lựu nhẹ nhấc cánh tay của nó ủ dưới nách Lựu ra:

- Thì em đi mà ngủ.

Hộ, ngồi gần cối bột, ngáp dài rồi cười to tiếng:

- Cả tôi nữa!

Lựu đưa nhanh mắt nhìn Hộ, má nàng đỏ ửng lên:

- Vâng đã khuya, thưa ông đi nghỉ kẻo mệt.

Hộ, giọng thân mật:

- Cô còn giã bột đến bao giờ?

- Dạ, đến một hay hai giờ sáng mới xong ạ. Mai là phiên chợ, phải gói gấp mấy đôi bánh.

- Chợ đây gọi là chợ gì?

- Dạ, chợ Vân Cầm.

- Chợ Vân Cầm! Tên nhẹ như chim, như mây. Ồ! đẹp quá.

Cô hàng mỉm cười:

- Vâng ạ, phiên chợ này người ta bán nhiều chim lắm.

Hộ càng dán mắt vào mắt cô hàng:

- Những chim gì thế?

- Dạ, đủ mọi thứ, nào chích chòe, khướu, vẹt, sáo, yểng, bồ câu, chim ngói, chim gáy, cò ruồi, sẻ cam, sơn ca, bạch yến.

Hộ reo lên:

- Cô biết nhiều tên quá, cô Lựu!

Thấy tên mình thốt lên, cô hàng càng đỏ mặt. Cô chớp mắt một cái rồi cúi thấp đầu xuống.

Tiếng chày nện đều đều trong cối bột vẫn vang trong đêm vắng. Cô hàng yên lặng như một pho tượng, mắt lờ đờ nhìn xoai xoải.

Hộ cởi giày và quần ngoài ra, lên nằm ở cánh phản chỗ bầy mâm cơm ban nãy, trước bàn thờ, gian giữa. Nhưng, Hộ không ngủ. Trí tưởng anh bị hai con mắt, cặp môi và bầu vú của cô hàng vây chặt không rời một phút. Nhắm mắt lại, Hộ thấy nó hiện ra trong đầu anh, linh động và thắm nét; và, hễ mở mắt ra, Hộ lại phải nhìn nó nổi bật lên ở cái hình người mảnh dẻ, yên lặng in bóng trên bức vách trắng đục.

Hai con mắt ướt át và lấp lánh, ẩn dưới hàng mi cong và đen ánh ấy, có những tiếng kêu van thầm lặng, tha thiết vô cùng. Cặp môi hé nở ngoài hai hàm răng huyền thơm và ngon làm sao! Nhìn nó, người ta phải tưởng ngay đến quả nho đỏ mọng và búp đào mơn mởn. Và, cái bầu vú thây lẩy trên mảng ngực cẩm thạch kia, một người đương lạc giữa sa mạc chỉ nhìn thoáng qua sẽ cháy cổ đi rồi chết!

Lựu, Lựu vẫn yên lặng trong tiếng chày nện vang vang. Chỗ Lựu ngồi ở ngay lối đi ra sân. Cửa liếp ở đây đã đóng. Thỉnh thoảng nó lại rùng mạnh lên, như sắp rứt phăng cái gióng tre giữ riệt nó lại với gian nhà tranh cũ kỹ này. Những làn gió vu vu lùa vào nhà ấy, những sợi tóc mai của Lựu lại bay phấp phới, mềm mại và óng ánh.

Lựu biết người khách hàng để ý tới mình, nhưng Lựu vẫn thản nhiên. Người trẻ tuổi nào chả vậy? Nhất là một người trẻ tuổi có học tây, đối với bất kỳ ai họ cũng dễ dàng thân mật, bởi tính nhã nhặn, tử tế. Lựu tưởng như thế, rồi Lựu không nghĩ tới những cái nhìn say đắm đầy ý nghĩa và những nụ cười dịu dàng của Hộ.

Gà ở nhà ông Khán Binh, bác xã Tuất, cụ Phó Nhã đã lên tiếng gáy. Bị rung chuyển, cái triền miên nặng nề của vùng quê tối tăm gần như vỡ lở. Cùng lúc này, bu thằng Bồng vợ anh Cò, chị xã Khải, cái Tèo con bác Khán Vị, mắt đã mờ, lưng gần gẫy gập, đít đã ê ẩm, cánh tay mỏi rũ, ngồi yên lặng bên những sàng thóc, cối gạo, nồi cám, nồi bánh. Những tiếng gà gáy ran ran kia vang dần vào lòng họ, làm xao động lên. Nhưng chỉ vẫn những cảm giác bùi ngùi và lành lạnh thắt con tim họ lại. Họ mênh mông thấy mình yếu ớt hèn mọn quá dưới một định mệnh ghê gớm, cái định mệnh như được hầu hết những đàn bà An Nam cần lao tin tưởng và khiếp phục! Sự vất vả, lam lũ chồng chất lên đầu lên cổ họ gần như là một dĩ nhiên. Cả sự làm tôi đòi cho cha mẹ, họ hàng và chồng con!

Tiếng chày nện trong cối bột càng mau và đều. Mắt Lựu mơ màng hơn, đắm thêm mãi vào thinh không. Nhưng người con gái hiền từ và chịu khó này không suy nghĩ gì hết. Làm việc lúc này, Lựu như là một cái máy, cũng như muôn nghìn cái máy người khác đương tăng sức nhanh để công việc chóng xong rồi sau vài giờ nghỉ, lại bắt đầu chạy. Cứ như thế mãi, cứ như thế mãi nếu chưa có một sự chồm dậy, hất tung và san bằng những cái đè nén và ràng buộc đi, cái đời đàn bà nhà quê cằn cỗi ấy.

Hộ bỗng vùng dậy, tiến lại chỗ Lựu ngồi. Bóng Hộ lừ lừ in lên bức vách trước mặt Lựu. Lựu giật nẩy mình, ngước lên:

- Ông! Chưa ngủ cơ?

Hộ mỉm cười:

- Lạ nhà, tôi không sao ngủ được!

Lựu yên lặng nhìn Hộ. Hộ ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ, đối diện Lựu.

- Tôi thức xem cô làm hàng để đỡ buồn.

Lựu, má đỏ ửng lên, mắt lấp lánh:

- Có gì đâu mà ông xem!

- Thì đã có cô nói chuyện.

Tiếng ngực Lựu đập rộn ngay lên, Lựu cúi mặt xuống. Hộ kéo ghế lại gần cối bột hơn:

- Cô bằng lòng chứ?

Lựu giọng run run:

- Thưa ông đi nghỉ kẻo mệt. Em còn làm khuya.

Hộ giữ lấy cái chày gỗ:

- Tôi cùng thức với em mà... em Lựu!

Lựu cố gắng mãi mới thốt ra tiếng:

- Ông đi nghỉ thôi!

Nói đoạn, Lựu chiếu cặp mắt sáng ngời vào cặp mắt nảy lửa của Hộ. Lựu càng thấy lạnh chói ở ngực.

Hộ lại mỉm cười, và nhanh như chớp, cánh tay anh quàng lên vai Lựu. Lựu tái mặt đi:

- Ông!

- Anh chứ! Anh của em Lựu chứ?

Lựu tưởng như đứt thở:

- Ông!

Nàng vừa dứt tiếng, Hộ đã nắm chặt lấy bàn tay nàng chực gỡ cánh tay Hộ ra, và nàng bị Hộ ôm ghì lấy.

- Ông! Ông buông ngay ra!

Hộ liền hút chặt cặp môi chúm chím nhấp nháy của Lựu. Lựu quắc ngay mắt lên, dằn mặt Hộ ra. Nàng thở hồng hộc:

- Không! Không!

- Sao lại không? Tôi yêu em lắm rồi! Em xinh quá! Xinh gấp trăm, gấp nghìn các em ở Hà Nội, em Lựu ơi! Em có muốn gì không? Muốn gì tôi cũng cho! Ừ đi, em!

- Không! Không! Ông buông tôi ra! Tôi không muốn gì cả! Ông buông tôi ra!

Hộ không muốn đáp, hút chặt lấy môi Lựu lần nữa và thở rít lên. Lựu lại dằn mặt Hộ ra!

- Không! Không! Ông buông tôi ra! Bu tôi kìa!

Hộ thều thào nói:

- Không việc gì, bà cụ ngủ mệt mà! Vả lại cụ có biết cũng không sao, tôi sẽ lấy em, tôi sẽ giúp đỡ cụ và giúp đỡ em.

Môi Hộ lại cắn chặt lấy môi Lựu. Lựu kêu rít lên một tiếng, rồi năm đầu ngón tay nàng, như năm móc sắt, bổ mạnh vào mặt Hộ. Hộ vội nhắm mắt lại và hất bắn Lựu ra.

Tiếng gà gáy lại ran lên. Từng mảng yên lặng tối tăm rơi lả tả.

Lựu vùng dậy, hất mạnh mớ tóc rối ra sau lưng, mắt sáng quắc chiếu vào mặt Hộ đỏ bừng dần tái nhợt:

- Tôi không ngờ người tỉnh thành các bác lại đốn như thế! Sang trọng, lắm tiền, có học mà làm gì?!

Hộ đã đứng dậy, đầu cúi thấp. Lựu thở hồng hộc. Những tia mắt của Lựu càng ngời hơn lên, dồn từ từ Hộ lùi về chỗ cũ. Trong bóng mờ, cánh phản gỗ mọt đỡ lấy cái xác thịt mềm nhũn của Hộ lừ lừ đổ xuống.

1939