← Quay lại trang sách

Quằn Quại

Bắc Bẩu, ngày 27-9-40

Minh,

Dương và tôi chơi với nhau chắc Minh không biết. Vì ngày ấy hai tôi đều còn nhỏ, và, từ khi gặp Minh, có lẽ chưa lần nào tôi nói đến Dương trước mặt Minh. Nhưng với Dương, Minh lạ sao được? Cây vợt gỗ từng giật hai giải vô địch Đông Dương và những giải danh tiếng khác từ năm mười bẩy tuổi này, phải được Minh yêu mến vì cái tài nghệ xuất sắc và gần như phi thường trong bọn trẻ ấy.

Thư này tôi kể thêm cho Minh một ít chuyện về Dương đây. Đó là một chiều đông năm 37, ở một tiệm nem chả, thang cuốn. Ăn xong và đáp lại cái chào niềm nở của người chủ, tôi đội mũ đi ra. Chợt một cặp mắt lờ đờ ngước lên, và mắt tôi lướt ngay phải nó. Tôi ngạc nhiên và lắng trí nhận ra xem ai, cái người từ lúc nãy đến giờ ngồi cách tôi một bàn đã khiến tôi phải chú ý đến sự yên lặng của y. Y vào bàn, bồi chào, y chỉ nhẹ giơ tay ra hiệu bằng lòng món ăn của bồi kể. Tiệm tuy không đông lắm, nhưng ít người tiếp khách, nên món ăn phải chờ đợi. Bà chủ, trước sự chậm chạp của người nhà và sự thờ ơ gần như chán nản của người khách tiếc lời nói kia, đã mấy lần cất tiếng giục làm. Nhưng người khách vẫn thản nhiên, trầm ngâm với những làn khói thuốc lá, mà tôi nhìn qua khung vải chỉ thấy lờ mờ, tỏa chập chờn trên cái đầu không nhúc nhích hơi ngả lên dựa ghế.

Sau đó không đầy hai giây, tim tôi như dừng lại, và bất giác tôi đưa tay ra:

- Anh Dương! anh là anh Dương?

Dương cười mỉm nhưng nắm tay tôi rất chặt chẽ:

- Trời ơi! Đã đến bẩy năm rồi tôi mới lại gặp Xuân và gặp Xuân ở Nam Định này?!

Dứt lời, Dương yênlặng nhìn đắm đuối vào mắt tôi:

- Anh có bận gì không?

Tôi lắc đầu. Dương liền trỏ xuống ghế:

- Vậy anh ngồi xơi thêm với tôi một chút gì cho vui.

- Cám ơn anh, tôi ăn đủ rồi, ngồi chuyện thôi.

Dương vẫn không rời cái nhìn lặng lẽ và bùi ngùi ấy cả khi đưa thìa thang lên miệng:

- Anh Xuân về đây có việc gì thế? để tôi cảm ơn nó đã tình cờ cho tôi sự vui sướng quý báu là gặp một người bạn nhỏ cũ như anh. Tôi vui sướng lắm anh ạ, vì hầu hết những bạn ngày thơ ấu ấy đã tản mát đi khắp các nơi mà tôi họa hoằn mới được gặp chỉ những khi họ về Nam Định này.

Tôi cũng cười mà nhìn Dương, và thấy rạo rực cả lòng:

- Về chơi thôi Dương ạ. Thật là một sự tình cờ đáng ghi nhớ, tôi cần phải nói như Dương, tôi cũng thấy cảm động lạ thường.

Húp xong thìa thang, Dương chùi miệng vẫy gọi bồi:

- Uống với tôi tách cà phê, chắc anh không viện lẽ gì chối từ được?

Tôi gật đầu, và, khi Dương mời bánh ngọt, tôi liền cùng Dương lấy bánh. Vị ngọt và thơm của sô cô la tăng thêm những lai láng cảm tình. Tôi nhìn không biết chán đôi mắt tuy lặng lẽ nhưng đầy linh hoạt của Dương. Những gợn sáng trong đó sao mà đằm thắm, thân mến thế. Dương không thay đổi lắm với cặp mắt dịu dàng của một tâm hồn ý nhị và rộng rãi này. Thêm vào những nét đẹp ấy, là một tài nghệ tuyệt diệu làm tăng thêm sự gần gụi giữa Dương với người khác! Tôi muốn cất tiếng nhưng sự hồi hộp chẹn lấy họng. Có lẽ Dương cũng thế. Dương chỉ cười, những nụ cười nhẹ nở trên gương mặt phơn phớt tươi. Máu nóng đã rồn rập làm nóng rực cả gò má tôi, chợt tôi bật nói:

- Anh Dương! đã nhiều lần lên Hà Nội tôi định tìm anh nhưng lần thì không hỏi ra địa chỉ, lần đến nhà không gặp, thành thử phải ân hận dành cái bắt tay chặt chẽ này đến tận ngày nay. Dương! anh hãy cùng tôi bắt lại để tôi nói với anh cái câu sắp nói bao lâu nay này:

Dương lại mỉm cười và đưa liền tay ra. Tôi nắm ghì lấy:

- Anh thật là một người bạn để tôi phải ghi nhớ và ham mến vô cùng. Tiếc thay, tôi vì sự kiếm sống nên không được xem một buổi biểu diễn nghệ thuật của anh. Chỉ nghe các bài tường thuật và phê bình về các đường bóng tuyệt diệu của anh mà đẫ nóng cả người. Dương! Dương! tôi thành thực cám ơn anh đã cho tôi những cảm tưởng rực rỡ về một tài năng, một tuổi trẻ còn mở rộng tương lai chói lòa nữa này.

Đôi mày thưa của Dương giãn ra, ánh mắt vụt sáng và có những hơi thở không đều của Dương phớt qua mặt tôi. Tôi càng xiết chặt lấy tay Dương:

- Tôi còn muốn nói nhiều nữa, rất nhiều nữa, nhưng, đến đây sao tôi lại thiếu lời thế này, Dương! Dương! nhưng thôi, được nắm chắc tay Dương thì cũng thay lời nói vậy!

Dương chớp chớp mắt rồi mím môi lại, cất tiếng hổn hển:

- Tôi! tôi cũng thành thực cảm ơn Xuân... nhưng Xuân! tôi đã phụ lòng Xuân rồi... xin Xuân tha thứ cho hay không, không, Xuân cứ việc căm hờn và khinh bỉ cái thằng Dương đã không giữ được như thế với anh mà với bao người khác nữa!

- Anh nói lạ! tôi không hiểu!

Thì vừa dứt câu, người tôi lạnh đi vì bàn tay Dương đã tụt ra khỏi tay tôi và Dương cúi nhẹ đầu, lắc lắc. Tôi phải cố gắng mới cất tiếng ra khỏi sự nghẹn ngào:

- Dương! Dương! tôi không thể sao hiểu! không thể sao hiểu được! Dương càng mím chặt môi, răng lẩn sâu vào thịt gần như mất đi. Mắt Dương long lanh quắp lấy mắt tôi:

- Không! một sự rất thường và là một sự thực không quái gở chút nào. Anh Xuân! tôi nói thế vì thấm thía thấy thế, vì không dám có sự hèn hạ chối sự hèn hạ của mình.

Không để tôi phải ngạc nhiên và tìm hiểu lâu thêm, Dương cười nhẹ và mắt chợt lờ đờ hẳn đi:

- Tôi gác hẳn vợt rồi! nhất định như thế cho tới lúc chết. Tôi chán nản và thấy mệt mỏi vô cùng. Ấy không mò hay nhìn đến vợt thì chỉ thế, chứ nếu có nó trước mặt thì đến điên người lên hay rũ ra vì khổ sở mất!

Nghe luôn mấy câu trên đây, đầu óc tôi bừng nóng và gần như rối loạn. Sao Dương lại thế? Tôi chua xót tưởng đến những tâm trạng tối tăm sau những chiến thắng, những vinh quang và con người đã phải đổ mồ hôi và máu ra mới cướp được.

Nhưng tôi vẫn cố không tin Dương như thế, mà mong rằng vì một nguyên nhân khác mà Dương mất sự tha thiết, hăm hở, nên phải nói ra những lời chính nó vẫn đầy nghẹn ngào. Vì lẽ nào một tuổi chưa quá hai mươi ba như Dương lại sớm tắt lòng ham và tin như thế, trong khi tài năng còn có thể nẩy nở cao hơn nữa với điều kiện sức hkỏe vẫn vững chãi?

Không! không! Dương của chúng ta sẽ không thể nào như ngã dúi như thế. Vì như thế, không! không! vì như thế... tôi ghê rợn lắm Minh ơi.

Có tiếng lá cây khô chạy soàn soạt trên bờ hè. Gian hàng chỉ còn có bàn chúng tôi ngồi ăn. Rành mạch từng giọt cà phê nâu ấm rỏ lích tích trong làn thủy tinh mờ khói. Tôi bâng khuâng trông ra ngoài. Gió từng cơn lồng vụt qua mắt tôi, xám mong manh và ngọt như tơ nõn. Còi một ôtô rít vang lên. Lá và bụi bay xáo xác.

Tiệm ăn này chính ở con đường xưa kia tôi đi học. Trường tôi cách đấy chỉ hơn trăm thước. Và chừng hơn trăm bước nữa thì đến chỗ chơi đùa mà Dương, tôi và tất cả những trẻ con học trò ở mấy khu Nhà Thờ, Hàng Đàn, Cửa Đông, Paulbert, Hàng Thao, Hàng Sũ và Hàng Cau, phải tranh giành nhau mới được. Nó là cái bờ hè bằng xi măng trước cửa nhà Nhân-hàng Đồng Tháp. Chiều ngang tuy hẹp nhưng được cái chiều dài sung sướng là dù giỏi hay khỏe đến đâu, một cầu thủ tý hon chúng tôi cũng không thể đá quả bóng quần suốt qua được.

Tôi ở phố Hàng Sũ, Dương ở phố Pôn-Be hai kẻ thù một sống một còn của đội bóng hai phố cùng mang một mối hờn tối tăm như thế. Dương có biệt tài là đá chân trái như chân phải và lừa ban khéo lắm, bên địch khỏe hay ngổ cũng phải gờm. Tôi so với Dương thì chẳng mùi gì, đã thế lại cứ hễ Dương đi xung phong là tôi lên đối trọi. Những lúc đó, tôi dốc hết cả lòng căm hờn và ghen tức ra những "cú" độc ác để làm Dương sợ và gẫy với tôi. Nhưng Dương đều tranh được và lại làm ra bộ khinh thường tôi với những quả bóng nhường nhịn hay giả vờ bị mất, nhưng thoáng mắt đã cướp được ngay và hạ bàn bên tôi.

Hơn hai năm ròng kéo dài trong sự nung nấu uống máu của nhau! Mà không phải chỉ riêng tôi, mà phần lớn những trẻ con chuyên đá bóng ở hè nhà "băng" này.

Được, tức là tỏ cái sức mạnh hung tàn đã khuất phục kẻ khác! Thua là xót xa, là bứt rứt, là sôi nổi thêm vì sự nhục nhã chỉ có thể xóa đi bằng phen khác giày đạp lại kẻ thù. Những sự quái gở này chúng tôi bị ảnh hưởng do những cuộc giao tranh của mấy hội ban người lớn chỉ vì lá cờ của mình, chỉ vì danh tiếng của địa phương mình, đã chẳng cần gì nghệ thuật và nhân cách, điên cuồng xâu xé nhau.

Minh còn nhớ không, và cả Minh cũng đã từng phen như thế, đi xem đá bóng mà giắt sẵn cả búa, gậy và đá, lăm le chờ sự thua được của hội ban mình yêu dấu. Đã không giảng giải cho mình nghe, một số người lại còn kích thích mình thêm, khiến mình càng tin thế là làm những việc can đảm của anh hùng trong các tiểu thuyết kiếm hiệp bầy kín ở các hàng sách đông khách.

Nhưng năm thứ ba Dương đổi sang trường tôi, cùng lớp với tôi. Bắt đầu từ ngày Dương trở nên một cầu thủ cột trụ của lớp tôi này, tất cả những cái gì hờn ghen của tôi, trước kia biến mất đổi mau thành mến chuộng, gắn bó và ca tụng. Những cảm tình này đãkéo Dương lại sát với tôi một ngày một bền chặt. Dương luôn luôn đi bóng bên tôi, luyện tập cho tôi những khéo léo của Dương. Từ lòng ghen ghét, tôi tới lòng ghen yêu, những khi Dương phải đá cho phố nhà Dương ở cái sân ban bằng xi măng kia luôn luôn bị người tây đen gác cổng xua đuổi, lấy bóng và xui cả đội xếp bắt, vì ầm ỹ buổi trưa và những chiều thứ bảy, chủ nhật mùa hè mà sự yên tĩnh còn quý hơn vàng bạc!

Ngồi lặng đi trước mặt Dương lúc ấy, tôi tê mê với những hình ảnh hiển hiện rất rõ và sáng. Đầu và cuối sân, hai cây tầm kết dại làm cột thành với một vài hòn gạch, hoặc chồng cặp sách, mũ, áo, guốc. Một quả bóng to hơn nắm tay tung lên, chạy dài, tạt ngang, bẹp gí... không một giây ngừng chuyển giữa những bàn chân hăm hở quên cả đau và mỏi. Nắng ngùn ngụt, chói lòa. Những gương mặt xạm mồ hôi và đất cát. Và dưới mưa phùn nhớp nháp, da thịt săn lại trước cái rét tê buốt, quần áo bê bết bùn. Cả một không khí huyên náo, cuồn cuộn reo với những lòng ham vui phơi phới chỉ biết thắng và tận tâm để thắng.

- Kìa cà phê xuống hết cốc rồi, anh cho đường vào uống đi.

Dương cất tiếng, tôi liền cúi xuống cái bình pha, nhấc đặt xuống đĩa. Quấy xong đường, tôi vừa nhấp uống vừa nhìn Dương. Một mùi thơm ấm và cay tê ở mớ tóc chải hờ của Dương bừng lên. Tôi để ý thêm cái cổ áo sơ mi bằng lụa xanh phơn phớt kẻ trắng nhẹ, nâng lên một cách nở nang và tròn gọn bởi là khéo và thắt với chiếc cravale màu lam nhạt điểm trắng. Thứ nước thơm sức tóc, chiếc cravate nhẹ nhàng và bộ quần len tuyết tro tươi kia... với nó, Dương tuy có vẻ bay bướm nhưng vẫn đứng đắn vì cái nét mặt Dương tuy vui vẻ song không suồng sã, và đôi mắt cười, nhìn thẳng.

Nhìn nốt xuống một ngón tay đeo chiếc nhẫn vàng to trai hai chữ D. Mở cái mặt nổi, tôi cười:

- Dương! Anh được mấy cháu rồi!

Dương cũng cười:

- Cám ơn anh, một trai, một gái. Thằng đầu lòng năm nay lên năm, con bé thứ lên ba.

Dương ngừng lại nhấp cà phê rồi tiếp:

-... lấy nhà tôi giữa lúc đương tập được về dự cái giải đầu tiên. Không! phải nói rằng thầy đẻ tôi lấy cho tôi mới đúng, vì đến tận lúc đến đón dâu tôi mới được biết mặt người vợ, còn ông bà ở nhà bàn tính sửa soạn với nhau tôi không được biết qua một ly. À tôi quên không nói với anh, dạo ấy tôi đương học Hà Nội và nhà tôi là một con nhà buôn bán ngay tỉnh nhà tức là Nam Định này. Cưới xong được ba tháng, thầy đẻ tôi nhất định bắt tôi thôi học để cùng nhà tôi trông nom cửa hàng. Tôi không thể cưỡng lời cha mẹ, nhưng đến cây vợt thì tôi thấy hoặc tôi chết, hoặc không còn nghe thấy tiếng bóng nhựa tách tách trên sàn gỗ ở mặt đất này, thì tôi...

Nghe Dương nói đến đây, tôi lại rạo rực cả người và hồi hộp tưởng đến những câu ban nẫy, mong rằng đó chỉ là sự khiêm tốn.

- Tôi đã giật được giải quán quân Đông Dương năm ấy. Và, khi nhà tôi có mang thằng bé đầu lòng được sáu tháng, tôi giật thêm giải "Sầm Sơn". Thấy tôi tuy mê vợt nhưng vẫn không quên cái bổn phận có con cho gia đình, thày đẻ và nhà tôi cũng không ngăn cản ráo riết mà chỉ đôi khi ngọt nhạt vài lời. Những tôi có để tâm đâu vào những cái đó!...

Dương lại ngừng để uống và lại cười:

-... Ngày ngày tôi vẫn phải đến "club" để vợt, nếu không thì có thể chết hay điên lên vì rạo rực được. Năm sau tôi và Thành, anh có biết Thành không? Thành cũng học ở trường chúng ta lớp thày Hoan ấy mà, vào Sài Gòn dự giải đánh đôi. Chúng tôi đã thắng và thắng thêm trận nữa giải của báo "Ánh Sáng" ở Hà Nội mà tất cả các vợt Đông Dương đều muốn gặp nhau trong cái trận có lẽ một sống một còn này. Tôi vừa giật giải đánh đơn bằng tay trái vừa cùng Thành được giải kép của Ánh Sáng cùng với tay trái, rồi từ bấy đến nay, anh Xuân ạ, - Dương nhẹ mím môi lại-tôi không thể nào tìm thấy hứng thú và có cam đảm mó đến vợt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Dương, cười dài:

- Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Anh vì sự khiêm tốn nên tạm nghỉ, hơn nữa, hay anh kiêu ngạo yên lặng chờ một đối thủ xuất sắc nay mai.

Dương nghiêm nét mặt nói:

- Không! Không! với anh cũng như với mọi người, tôi thấy vô cùng hèn hạ nếu tôi có những cử chỉ hay một câu nói giả dối. Tôi chán bóng bàn đến ngấy lên rồi. Thật là một hình phạt nặng nề cho tôi nếu tình cờ tôi đến một nơi nào có nó. Anh không tin đây một chứng cớ.-Vừa nói Dương vừa rút ở túi ra một mặt cao xu ráp-Tôi bẻ vợt và lột cái mặt này ra bỏ túi, thề cho tới chết không cầm đến vợt nữa.

- Tôi đón lấy cái mặt vợt gập từ từ ra khỏi túi mà vẫn còn chếp nếp, tôi mở ra và lắc đầu nhắc lại câu ban nãy với Dương:

- Anh nói lạ! Tôi vẫn không sao hiểu được!

Thì Dương lại cười:

- Không! không! là một sự rất thường và là một sự thực không quái gở chút nào.

Chợt nhận ra trên mặt cao xu hồng xậm hai vệt nâu nhờn, tôi vội hỏi:

- Sao lại hai lằn ngón tay thế này?

- Vì tôi đánh cả tay trái mà.

À! à! phải Dương còn có biệt tài này và đã được giải báo "Ánh Sáng" về đánh tay trái.

Thấy tôi ngắm nghía lâu và lặng lẽ cái di tích rực rỡ xưa kia, Dương giở bao thuốc lá ra lấy tiếp điếu khác và châm lửa cả cho tôi. Khi tôi đưa trả, Dương thẫn thờ giơ tay đón, nhưng không gấp lại, bỏ rơi tộp xuống bàn. Dương gần gật đầu rồi lại cười với nụ cười nở nhẹ ấy:

- Cái mặt vợt này ủ ấp bao kỷ niệm bấy lâu, nhưng thôi, buổi nay gặp Xuân, tôi còn đợi gì mà không nói ra cho thêm dồi dào buộc tâm sự này, và để Xuân biết thêm tôi chút nữa rồi muốn tin tôi hay không tùy ý.

"Tôi nhắc lại, hai vệt nâu nhờn trên mặt vợt là hai lốt ngón tay trỏ giao nhau vì tôi có thể đánh trao đổi liên tiếp cả hai tay mà không ngượng ngập. Các đối phương đều hoảng hốt thua tôi trước những quả bất thường không thể sao biết mà đón đỡ được này. Đã nhiều phen tôi muốn dùng một vợt mới trong những trận đấu quyết liệt, nhưng chỉ cầm đến nó ít phút đã thấy chán, đánh cứ lạc bóng đi.

"Tối đó, một tối mùa hè, tôi vào chung kết. Theo tôi đi không phải là nhà tôi mà là một cô partenaire của tôi. Không! nói là tình nhân của tôi cho thành thực và đúng hơn, vì cô yêu tôi và chính tôi cũng say đắm với cô tuy tôi đã có vợ và thằng con trai đầu lòng tôi đã đầy năm, và đứa con thứ hai chỉ còn vài tháng nữa là ra đời. Cô là Trung Hoa. Cô đã bị gia đình nghiến đứt vì sự yêu thương này nó bị coi là như một điều xấu làm mất thanh danh một nhà buôn to và tín nhiệm của cả tỉnh như nhà cô.

"Vợ tôi mong manh biết nhưng không nói ra. Đã bao phen tôi bứt rứt trước sự âm thầm ấy, nhưng sau những phút giờ đau đớn và khổ sở không thể chịu đựng được, tôi lại phải đến club nghĩa là đến với tình nhân. Cô mang vợt và rất nhiều những thứ tỷ mỉ cần dùng cho sự săn sóc tôi. Vẫn cây vợt in hai lốt ngón tay ấy, tôi đã định cái trận cuối cùng của đời bóng bàn này.

"Chín giờ bắt đầu. Nhập cuộc với cả một tấm lòng phơi phới tin cậy ở mình. Tôi đã biết địch thủ có nhiều yếu điểm và địch thủ cũng tỏ ra vẻ gờm những mánh lới ác liệt của tôi. Tình nhân tôi càng vui vẻ quấn quýt bên tôi. Cô chỉ mong ngóng bê cái coupe kia về giữa những tiếng hoan hô vang trời, trong đó cô và tôi khoác tay nhau, tươi cười chào đón.

"Vào cuộc, séc đầu tôi được, séc sau tôi thua, séc sau nữa lại thế. Séc thứ tư, tôi không dám khinh thường mà phải hết sức thận trọng từng đường bóng tấn công, từng quả bóng đỡ lại. Séc đó, tôi hạ địch thủ 20 /16. Chưa bao giờ tôi thấy tôi khoan khoái đến như thế. Vì tôi sung sướng một phần nhỏ mà vì gần hết do tình nhân. Cô nhìn tôi như hút lấy. Sắc mặt cô luôn luôn thay đổi. Cô reo hò khi mọi người yên lặng; cô yên lặng khi mọi người reo hò, và cô cuống cuồng chẳng cần gì người chung quanh.

"Tôi càng thêm hồi hộp và càng dồn thêm nghị lực để giữ tinh thần không bị lung lạc quá. Địch thủ tôi đã thay đổi hẳn thế trận. Y không hùng hổ quật bóng mà chỉ đỡ bóng sang sát lưới và soáy xuống bàn. Lối này, y quen dùng nên tôi phải chầy chật mới đương nổi. Tôi còn nhớ đã có những quả kéo dài tới sáu phút và hơn thế nữa, vì sự cầm cự ráo riết của hai bên. Nhưng sau, tôi không thế thủ nữa, lại khởi thế công, mặc dầu đối phương có cái lối rào bóng nguy hiểm gần sát lưới. Từ 10/10 tôi "tiu" luôn ba quả tay phải rồi làm luôn hai quả bằng tay trái, nhẩy vọt lên 15/10".

Dương ngừng lại, nhấp một ngụm dài cà phê. Tôi nghe thấy rõ tiếng nuốt ừng ực. Dương ăn nốt nửa chiếc bánh kem rồi nói tiếp:

"Đến lượt bên địch giao bóng. Tôi lại "tiu" quả nữa và lên 16/10. Tới đây, tiếng vỗ tay ran cả góc trời. Đầu óc tôi bốc nóng ngùn ngụt. Mồ hôi đằm cả vào mắt cay xé. Tôi đã tưởng đến nếu trận đấu kéo dài thêm độ hai mươi phút nữa có lẽ tôi thua mất. Người tôi choáng váng, bàng hoàng rồi! Ánh điện dần chói lòa, và mắt tôi chờn vờn những đốm sáng. Chợt tôi giật nẩy mình, toát thêm mồ hôi. Luôn ba quả tôi vụt sai và quả thứ tư địch thủ quật lại tôi đỡ không kịp 16/14! 16/14! Tiếng vỗ tay ủng hộ đối phương trào lên như sóng cuộn trong khi trống ngực tôi đập rồn rập và tai tôi ù đi. Tôi phải chậm lại chùi mặt, quơ tay lấy cốc nước không hiểu của ai đưa và là nước gì, uống nghẹn ngào rồi giao bóng.

Vút! vút! vút! Lại liền ba quả địch thủ "tiu" revers và lên điểm 16/17. Chết! Chết! Dương thua mất! Nhiều tiếng thì thào qua tai tôi làm tôi thêm bối rối. Nhưng lẽ nào! Tôi liền mím môi định thần lại giao bóng. Thì liền hai quả địch thủ đỡ vào lưới và quả thứ ba tôi "tiu" trúng! A! 19/17! Còn hai quả nữa, nếu tôi được! Nếu tôi được! Đưa mắt nhìn ra bên, cô "partenaire" của tôi, không! Liên! người tình nhân của tôi đương cười giòn và hai tay chờn vờn mơn man pho tượng đồng và cái bình bạc dưới một đài hoa lộng lẫy. Gặp mắt tôi, mắt Liên vụt sáng, cuốn lấy tôi và như hét lên: "còn hai quả nữa thôi! Dương quật trúng đi! mau! mau lên! quật trúng đi!

"Nhưng tôi đã "tiu" hỏng cả hai, và địch thủ "coupe" lại một quả tôi không đón kịp. 19/20! 19/20! Không biết mặt tôi đã tái đi hay bừng đỏ. Tôi chỉ biết tôi hoa mắt rồi! Hoa cả mắt rồi! Và trong một chợp mắt, bóng vừa sang, tôi chuyển vợt sang tay trái, quật úp một cái. Tiếngreo hò lại cuồn cuộn nổi lên: 20/20! Hai quả nữa thôi! chỉ hai quả nữa thôi, giải sẽ về địch thủ hay về tôi? Vút! Vút! bóng đã giao! Bóng đã giao! Tay phải tôi "tiu" một quả trúng: 21 /20. Địch thủ giao bóng. Tôi lại tay trái"tiu" một quả nhưng địch thủ đỡ được. Tôi tiu quả nữa, địch thủ lại đỡ được, và từ quả đó, đường ban dẻ mịn qua lại trên lưới như kẹo mạch nha.

Thì một giọt mồ hôi đằm xuống mắt! Tôi chưa kịp chớp và chùi, bóng bên địch đã sang, tôi vội đón bằng tai trái, và rút khăn mặt với tay phải, không để lỡ cơ hội, địch thủ vươn tay "tiu" úp vợt sang bên phải. Tôi bổ nhào sang và, nhắm mắt cay xé lại, co tay trái vụt dài!

Có một tiếng hét lên: 22/20! Dương được giải rồi! Muôn vàn hoa tươi và giấy màu rào rào chút xuống đầu tôi, ném sả vào mặt tôi. Tôi không còn trông thấy gì vì hai mắt tôi bốc sáng ngời như hai ngọn đè phare. Và cổ tôi nghẹn ứ bởi hai vòng tay ôm ghì.

Dương ngừng lại, thờ người ra giây phút rồi lắc đầu:

-Vòng tay trần, nhờn nhụa và ngào ngạt của Liên!

Dương và tôiđã yên lặngbao nhiêu phút không rõ. Chỉ biết rằng cả hai nửa điếu thuốc lụi tắt còn trơ lại tàn nguội lúc nào không hay. Tôi tê mê và có cảm giác rõ ràng đương vùng vẫy cùng Dương trong ánh đèn tưng bừng, hoa lá phấp phới và những lớp sóng hò reo cuồn cuộn "không! Tôi không thể nào tin Dương chán nản đến thế được". Tôi bật nói và vỗ vai Dương:

- Không! không! dù sao tôi cũng phải hoài nghi các câu nói ban nẫy của anh! Tâm trạng buồn thảm của anh kia chỉ là nhất thời! Anh sẽ hoạt động gấp mười trước, tha thiết gấp trăm trước! Trong giọng nói của anh khi thuật lại cái kỷ niệm vừa qua vẫn đầy lửa của một cõi lòng hăm hở mà.

Dươnglại cười nhẹ và lắc đầu:

- Vâng thì là đầy lửa của lòng hăm hở, nhưng là của một xưa kia. Hay có là của giờ đây thì nó chỉ bừng lên giây phút thôi! Tôi thuật kỷ niệm ấy có do một ý nghĩ nhớ tiếc đâu? Và tôi nhắc lại, chỉ cốt để anh hiểu biết thêm Dương của anh. Không! không! các anh có phải là tôi đâu để thấm thía sống một tâm hồn như thế?!

Tôi càng nhìn sâu vào đôi mắt đắm đuối của Dương. Dương nhìn lại tôi với một vẻ băn khoăn như cầu khẩn:

- Biết bao người nghe tôi nói rồi và đều tin như anh cả. À! Hay anh muốn biết cả những nguyên nhân đặc biệt rồi mới chịu nhận cái tâm trạng này. Không! khổ sở cho tôi! tôi đã cố sức tìm mãi nhưng không thấy được thêm cái gì khác. Trong khi ấy các người quen mến vẫn chỉ cho tôi gác vợt bởi sự chán chường sau những đắc thắng vẻ vang hoặc bởi sự quá đầy đủ về ăn mặc tiêu pha vì thày đẻ tôi giầu có, bởi sự êm ấm về gia đình với nhà tôi vẫn trẻ đẹp và hai con tôi càng ngày kháu khỉnh rạng rũa, bởi một tình yêu đương nồng nàn đầy thơ mộng giữa tôi và cô gái Trung hoa diễm lệ kia, và bởi cả tâm hồn tôi bình tĩnh lắm, không phải vương víu một chút lo âu! Nhưng khốn nạn, tôi có thấy sung sướng với những vinh quang đến nỗi như người chung quanh tưởng đâu? Tôi có dám mãn nguyện với cảnh gia đình sung túc, yên vui đâu? Tôi có say sưa không còn biết gì với Liên đâu? Và tôi đâu thanh thản trong cái tinh thần luôn luôn thao thức thâu đêm này?

"Anh Xuân! Nhất là với tâm hồn tôi, tôi chỉ có thể thấy tôi còn muốn sống khi nhận ra lòng tôi vẫn có sự nặng nề đè nén và tim tôi đau đớn như bị dứt xé từng thớ ra. Sao thế anh Xuân nhỉ? Sao người ta cứ tưởng tôi đầy khoái lạc với những cảnh êm ấm, trái lại, tôi chỉ chán nản và khổ sở, và lạ lùng, là vui sướng được thấy mình như thế? Vậy hay đời còn có một cái gì mà tôi chưa tìm thấy? Một cái gì chỉ với nó tâm hồn tôi mới hòa hợp? A! thế ra đời tôi chỉ có thể hăm hở và vui sướng khi phải sống với cuộc sống bằng tất cảsự cố gắng và khát khao, nghĩa là tìm thấy hứng thú trong sự chày chật gieo neo một ý nghĩa?

Nghe Dương nói, tôi một phút một rạo rực thêm. Tôi đã choáng váng như đi ngược những luồng gió thổi lộng óc. Những câu nói trên đây, sắc và mạnh như dao và lửa, gọt, đốt dồn dập sự suy nghĩ của tôi cho tới lúc về, mãi khuya, sang hôm sau, tới bây giờ và có lẽ còn mãi mãi.

Ng-Xuân