Chương 467 Hà Tây Mật Lâm (Hạ)
“Chủ nhân!” Cương Nham không khống chế được hét lớn.
“Đừng lo.” Tô Trầm khàn khàn trả lời.
Vi sinh vật màu đỏ ăn mòn yết hầu của hắn, khiến cho hắn phát ra tiếng cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng Tô Trầm không thèm để ý, ngược hai hai mắt càng ngày càng sáng: “Thì ra đây là nơi phát ra trớ chú, thảo nào phần lớn người tiến vào đầy đều đã chết. Ngay cả Phí Huyết cảnh cũng không thể chịu đựng được. Ngay cả nguyên lực cũng bị ăn mòn, lợi hại! Lợi hại! Qủa nhiên lợi hại!”
Tô Trầm nói xong liền phát ra tiếng cười, phối hợp với những bọc mủ trên khuôn mặt hắn khiến cho người ta sợ hãi.
“Nhưng đác tiếc, những loại này đối với ta nửa điểm tác dụng cũng không có.” Tô Trầm nói nhỏ.
Tinh thần xúc ti triển khai, bắt đầu bắt giữ những vi sinh vật màu đỏ xâm nhập kia.
Tinh thần xúc ti vô hình vô chất, khó có thể ánh hưởng tới thế giới vĩ mô, chỉ có thể sản sinh tác dụng với những sinh vật nhỏ tới cực điểm này, vì thế trở thành khắc tinh của vi sinh vật này.
Thời khắc tinh thần xúc ti triển khai thì những vi sinh vật tiến vào cơ thể hắn lập tức lọt vào hồi chết chóc thảm thiết.
Nếu những vi sinh vật này có thức hải, thì trong thế giới của chúng lúc này sẽ phát hiện tinh cầu tràn ngập sức sống, trong lúc cắn nuốt bốn phía đột nhiên có vô số thiên trụ rơi từ trên trời xuống giống như ma quỷ, cực kỳ tinh chuẩn đập chết bọn họ, giống như tận thế sụp đổ.
Đúng vậy, đối mặt với loại vi sinh vật này tinh thần xúc ti giống như là chà giết sâu vậy, một đòn là chuẩn.
Hàng trăm ngàn tinh thần xúc ti không ngừng xuất động, từng mảng lớn giết chóc những vi sinh vật này.
Vì thế Cương Nham lập tức nhìn thấy từng khối đỏ ban trên người Tô Trầm nhanh chóng biến mất, những bọt nước cũng dần dần khôi phục.
Vừa mới còn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn khủng bố của Tô Trầm, lúc này đã nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Hô!” Lúc này Cương Nham mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chủ nhân, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Tô Trầm cũng không đáp lời, chỉ từ từ nâng cánh tay trái lên.
Trong lòng bàn tay trái có một khối ẩn ký hồng ban tươi sáng.
Đây là Tô Trầm cố ý để lại.
Sau đó hắn vung tay phải lên, trực tiếp xé khối hồng bàn này xuống.
Lúc này hắn dùng thủ pháp vĩ mô để giải quyết vấn đề, xem có tác dụng hay không.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện, mặc dù hồng ban đã bị xé nhưng trong huyết mạch vẫn cất dấu bộ phận của vi sinh vật này.
Những vi sinh vật này ẩn giấu trong thân thể của hắn, nhưng vì số lượng ít nên không phát huy được tác dụng, thế nhưng chúng vẫn bí mật sinh sôi nẩy nở, đào tạo, càng ngày càng mạnh mẽ.
Chỉ cần có một ít mảng lãnh địa chúng sẽ không ngừng sinh sổi nảy nở, mở rộng…
“Xem ra đây chính là bộ mặt thật của trớ chú rừng Hà Tây.” Tô Trầm nói: “Một khi có người đi nhầm vào khu mà thứ này tụ cư, thì sẽ lọt vào chúng vây công. Cho dù có người phát hiện không ổn đúng lúc, tráng sĩ chặt tay nhưng chỉ cần dính một chút, thì sẽ bồi dưỡng lớn mạnh trong cơ thể, cuối cùng vẫn bị chết vì trớ chú, chỉ là thời gian sẽ kéo dài một chút.”
“Thế nhưng dân bản xứ của Rừng Hà Tây cũng không chịu ảnh hưởng của vi sinh vật này.” Cương Nham nói.
“Không sai.” Tô Trầm mỉm cười nói: “Đây cũng chính là điểm ta cảm thấy hứng thú. Ta dùng phương pháp khẳng định bọn họ có thể sẽ không. Không biết bọn họ dùng phương pháp gì để đối kháng loại này.”
“Mặc kệ là phương pháp nào, vào xem chẳng phải sẽ biết sao.” Cương Nham nói.
Tô Trầm cười ha ha nói: “Chính là lời này, đi thôi.”
Nói xong tiện tay vung một cái, khối hồng ban trong lòng bàn tay bị xé ra đã bị hắn đưa vào cốc chịu nóng, để vào trong một khối thịt thú, xem như chính thức bồi dưỡng loại vi sinh vật này.
Làm xong chuyện này, hai người tiếp tục đi vào trong rừng.
Tuy rừng Hà Tây có những loại vi sinh vật quỷ dị tà ác tới cực điểm nhưng sinh mệnh tự có lối thoát, trong rừng vẫn tồn tại lượng hung thú lớn. Chuỗi thực vật khiến cho bầy thú sinh sôi lớn mạnh, hình thành tuần hoàn đặc hữu, do đó cũng khiến cho nơi này có nguồn tài nguyên phong phú.
Trên đường đi, Tô Trầm và Cương Nham không ngừng săn giết những hung thú gặp được, làm phong phú kho cất chứa của mình. Mà theo từng bước thâm nhậm thì đẳng cấp những bầy thú gặp được ngày càng cao hơn. Từ hung thú hạ phẩm tầng thấp nhất cho đển trung phẩm, thượng phẩm, thậm chí ngay cả cực phẩm cũng có.
Tô Trầm gặp phải một hung thú cực phẩm.
Đó là một Yên Giáp Thú, tuy không có cự lực vô song như Niêm Thổ Cự Nhân nhưng cũng cực kỳ khó đối phó. Cũng may hiện tại Tô Trầm không phải là Tô Trầm trước đây, sau một hồi đại chiến rốt cục cũng thành công.
Thịt của Yên Giáp Thú không có giá trị, nhưng trên đỉnh đầu nó có một sừng là bảo vật quý hiếm. Thân sừng to lớn giống như một cây loan đao, thiên phú năng lực yên giáp có được hiệu quả phá vỡ cường đại, chỉ cần nhập vào nguyên lực thì tương đương với một vũ khí nguyên lực không tệ.
Cương Nham cầm lấy nó múa may vài cái, tiếng xé như xé lụa, có thể sử dụng làm nguyên khí. Trước kia Mặc Văn Chiến Đạo có tác dụng phụ quá lớn, cũng đến lúc đào thải rồi.
Lưng mang độc giác chiến nhận to lớn đi vào rừng rậm, Cương Nham hùng dũng oai vệ đi phía trước.
Đang tiến lên thấy ở phía trước có động tĩnh.
Cương Nham dừng lại, cẩn thận cầm độc giác chiến nhận trong tay, nhìn về phía trước, đang trong lúc chuẩn bị công kích thì thấy trong lùm cây phía trước có vài người đi ra.
Đó là vài người mặc quần áo rách nát, trên mặt bôi bùn đen, nam trử cầm trong tay trường mâu.
Khi nhìn thấy Cương Nham đi tới thì ngẩn ngơ, đến khi nhìn thấy Độc Giác Chiến Nhận trong tay Cương Nham thì đột nhiên lộ ra vẻ mặt giận dữ, đồng thời phát ra tiếng rống nâng trường mâu đâm về phía Cương Nham.
Cương Nham bị công kích bất ngờ, không hiểu ra sao định hoàn thủ thì đột nhiên Tô Trầm hô: “Đừng giết bọn họ.”
Nghe nói như thế, Cương Nham chỉ có thể thu hồi Độc Giác Chiến Nhận.
Mấy người này tuy có thể công hung ác nhưng thực lực không mạnh, chỉ là cấp bậc Đoán Thể võ sĩ. Cương Nham chỉ đánh vài chiêu đã ý thức được đối phương không có sức uy hiếp nên không hoàn thủ, trực tiếp mở Kim Cương Chiến Thể mặc cho bọn họ công kích.
Những trường mâu đâm trên người hắn phát ra tiếng kêu leng keng, đinh đinh đang đang, nhưng ngay cả một vệt trắng cũng không lưu lại.
Một gã nam tử giận dữ nâng trường mâu lên, bổ từ trên xuống dưới đánh vào đỉnh đầu Cương Nham.
Chợt nghe bốp một tiếng, Trường mâu bị gãy làm hai đoạn.
Mấy nam tử nhìn nhau, trong mắt không che được nỗi hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rồi cùng nhau bỏ chạy.
“Muốn chạy?” Cương Nham lộ ra sắc mặt dữ tợn nói: “Hay là giữ lại cho chủ nhân làm vật phẩm thí nghiệm!”
Đang định bắt lấy thì Tô Trầm lại nói: “Để cho bọn họ đi.”
“Hả?” Cương Nham ngẩn ngơ.
Tô Trầm từ từ bước tới gần nói: “Những người này là thôn dân phụ cận, bọn họ đánh ngươi không phải để cướp bóc mà là vì chúng ta giết thủ hộ thú của bọn họ.”