Chương 468 Tiếp xúc (Thượng)
“Thủ hộ thú?” Cương Nham khó hiểu.
“Chính là Yên Giáp Thú.” Tô Trầm trả lời: “Chúng ta giết chết thủ hộ thú mà bọn họ thuần phục. Bọn họ tức giận cũng có thể hiểu được.”
Vừa rồi khi mấy người xuất hiện, Tô Trầm dùng thuật thông hiểu ngôn ngữ, hiểu rõ tiếng hô của bọn họ cũng hiểu sự phẫn nộ của bọn họ.
“Thì ra là như vậy.” Nghe Tô Trầm nói như vậy, Cương Nham cũng cảm thấy thẹn thùng. Bất kể thế nào cũng là mình có lỗi trước.
“Nhưng chỉ là một đám thôn dân mà lại có thể thuần phục một cực phẩm hung thú, đây cũng là một chuyện thú vị. Đi thôi, nếu đã gặp thì cũng phải tiếp xúc một chút. Nơi này xem ra có một chút môn đạo đây.” Tô Trầm nói, đi theo đuôi vài tên thôn dân đã chạy trốn.
Năm đó khi tập huấn ở Tiềm Long viện bọn họ đã học được bí pháp lần theo trong rừng, vài tên thôn dân chưa qua huấn luyện nên chưa biết cách che lấp dấu vết, những dấu vết còn lại trên dường Tô Trầm nhìn cực kỳ rõ ràng.
Dọc theo con đường mấy người thôn dân đã đi qua, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy thôn trại ở phía trước. Thôn trại là dùng cự mộc nguyên thủy nhất dựng thành, mặt trên còn có một ít thôn dân binh sĩ cầm trường mâu cung tên trong tay để thủ hộ.
Nhìn bề ngoài thì thực lực chỉ là một võ sĩ Đoán Thể mà thôi, cũng không phải là hạng người xuất sắc gì.
Thứ chân chính bảo vệ thôn trại này không phải là vũ lực tự thân của bọn họ, mà là “trớ chú” người bình thường không nhìn thấy được.
Lúc này vài tên thôn dân công kích Cương Nham đã trở về trại, rõ ràng trong trại đã có động tĩnh, ngay khi Tô Trầm tới thì trên trại đã vang lên tiếng cảnh giác. Sau đó càng có nhiều võ sĩ thôn dân xông lên tường trại.
Từng cái cung được giương lên, đương nhiên là nhắm vào Tô Trầm.
Một lão nhân già nua đến mức không còn mấy chiếc răng đứng trên tường trại, quay về phía dưới hô: “Các ngươi là người nào? Tại sao muốn công kích chúng ta?”
Dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn thông dụng của Nhân tộc.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, không phải chúng ta công kích ngươi mà là các ngươi công kích chúng ta.”
“Các ngươi giết chết thánh thú thủ hộ của chúng ta.” Một tên võ sĩ có vẻ là thống lĩnh thôn dân nói.
“Thánh thú?” Tô Trầm nở nụ cười nói: “Một cực phẩm hung thú cũng được gọi là thánh thú, vậy yêu thú gọi là gì? Thần thú?”
Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Thú tộc là đại địch của trí tộc thiên hạ, tâng bốc thú tộc thành thánh vật thì cho rằng Nhân tộc ta ở nơi nào? Thuần phục thú tộc cũng có thể dung nhưng không phải dùng như vậy!”
Lão nhân hừ nói: “Ngươi nói nghe thì rất hay, nếu không phải các ngươi khinh người quá đáng, chúng ta nào có cuộc sống gian nan như vậy. Chúng ta mặc kệ Thú tộc có phải là đại địch của Nhân tộc hay không, chỉ biết là chúng nó thủ hộ nhà của chúng ta không bị những người ngoài như các ngươi xâm chiếm! Người trẻ tuổi, niệm ngươi vô tri, chúng ta cũng tính toán tội các ngươi giết hại thánh thú. Lúc này lập tức rời khỏi nơi này, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Nói xong chợt nghe trên tường trại vang lên một tiếng rống, có ít nhất vài hung thú trong thôn trại, hơn nữa nghe âm thanh thì đều là trung phẩm trở lên.
Thực lực của thôn dân không cao lắm, nhưng hung thú bọn họ nuôi dưỡng lại không kém.
Thú tộc có thiên tính hung tà, không dễ dàng bị người thuần phục.
Lấy cấp độ hung thú trung thượng phẩm mà lại khuất phục một số ít thôn dân có thực lực thấp, chuyện như vậy nếu là cá biệt ngoại lệ thì còn hiểu được, nếu là quần thế thì sâu xa khó hiểu.
Tô Trầm trong mắt lấp lánh tinh quang, mở miệng nói:
“Là không tính toán đến hay là tính toán không được?”
Tô Trầm có thể giết một hung thú của bọn họ đương nhiên cũng có thể giết càng nhiều hung thú, lão giả nhìn như nhân từ, nhưng thật ra là sợ hãi.
Lúc này bị Tô Trầm nói toạc ra, sắc mặt lão giả lập tức trở nên khó coi.
Võ sĩ thống lĩnh hô: “Thôn trưởng, người noài này khinh người quá đáng, quả nửa là người quả quý tộc phái tới. Không cần nói nhiều với bọn họ, giết chết bọn họ đi!”
Lão nhân còn đang do dự, hai người trước mặt rõ ràng khó đối phó, cho dù có thể thành công giết chết bọn họ e là cũng phải trả giá lớn.
Tô Trầm nghe vậy hơi ngẩn ra nói: ““Xin chờ một chút, các ngươi vừa nói tới quý tộc, chỉ là mười đại huyết mạch quý tộc của Thanh Hà sao?”
“Nơi này còn có huyết mạch quý tộc khác tiến vào sao?” Võ sĩ thống lĩnh hỏi lại.
“Nghe vậy hẳn là các ngươi không thích bọn họ. Nếu như ta nhớ không sai thì không phải các ngươi luôn làm ăn cùng bọn họ sao?” Tô Trầm hỏi.
“Không phải chúng ta làm ăn cùng bọn họ mà là bọn họ đoạt lấy của chúng ta!’ Võ sĩ thống lĩnh trẻ tuổi lớn tiếng nói: “Nhưng mà hiện tại, chúng ta không muốn bị bọn họ đoạt lấy nữa!”
“Là vậy sao?” Tô Trầm nở nụ cười.
Lão giả cũng nhìn ra điều gì hỏi: “Người trẻ tuổi, nhìn ngươi không giống là người của huyết mạch quý tộc, bọn họ nói với người ta không được hòa khí như vậy, bọn họ cuồng ngạo, người cũng rất đông.”
“Ta đương nhiên không phải là người của bọn họ, hoàn toàn trái ngược, ta là người bọn họ muốn giết chết.” Tô Trầm trả lời.
Lời này khiến cho ánh mắt của lão nhân sáng lên:
“Xin hỏi ngươi là?”
“Tô Trầm, Nguyên Đô Thự Tri Hành thành Thanh Hà.”
Một đám thôn dân nhìn nhau, hiển nhiên là uy danh của Tô Trầm ở Thanh Hà không truyền tới dây.
Nhưng không sao, các ngươi không biết ta có thể cho các ngươi biết.
Làm người có đôi khi không thể quá khiêm ốn, khi nào cần khoe khoang thì phải khoe khoang.
Tô Trầm nói: “Thủ hạ của huyết mạch quý tộc chết ở trong tay ta, nói có nhiều hay không thì khoảng một hai trăm người, trong đó bao gồm hai người Khai Dương cảnh, mấy chục Phí Huyết cảnh. Nếu đã đều là địch nhân của bọn họ thì ta nghĩ chúng ta không cần phải giương cung bạt kiếm.”
“Ngươi nói thật?” Lão nhân hưng phấn nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn.
“Tin ta đi, ngần cấy thủ đoạn phòng ngự của cá ngươi, trong mắt ta không hơn được cái này.” Tô Trầm vừa nói tiện tay ném ra một viên Lôi Hỏa đạn.
Lôi Hỏa đạn đời thứ ba có uy lực lớn hơn trước nhiều, ở phương xa nổ thành sóng khí mãnh liệt, nếu dùng để đố phó loại trại tường bằng gỗ này rất thuận tiện.
Sau khi lộ ra chiêu thức ây, lão nhân lại không hề hoài nghi. Dù sao người ta cũng thể hiện ra thủ đoạn chỉ trong phút chốc có thể hủy diệt trại tường của bọn họ, vội vàng kêu lên: “Mở cửa trại ra, hoan nghênh quý khách!”
Cửa trại được mở ra, từ bên trong trào ra một đám người.
Lão giả cầm đầu chắp tay nói: “Lão hủ Sát Lặc, là thôn trưởng của nơi này, ra mắt Tô Tri Hành, lúc trước vô lễ xin thứ lỗi cho.”
“Sát Lặc thôn trưởng khách khí, là chúng ta lỗ mãng, ngộ sát tuần thú của quý trại, chúng ta nguyện ý bồi thường.” Tô Trầm trả lời.
Nghe thấy được bồi thường lão nhân lập tức hai mắt tỏa sáng nói: “Ta biết Tô Tri Hành nhất định là bạn tốt, mau, màu mời vào.”
Kháo, lúc ngươi gặp ta như gặp đại địch sao không nói lời này, hiện tại vừa nghe thấy có bồi thường đã hưng phấn.