← Quay lại trang sách

Chương 469 Tiếp xúc (Trung)

Thôn dân thuộc loại không có kiến thức, nhưng người không có kiến thức vẫn có tâm nhãn của chính mình, đối với lợi ích vẫn theo đuổi vĩnh viến không có điểm dừng, chỉ khác là thứ họ cọi trọng là lợi ích gì.

Tô Trầm không vội, vừa nói chuyện phiếm với Sát Lặc tìm hiểu nội tình của thôn trại vừa quan sát xung quanh.

Trong trại không lớn, gọi là Nhạc Cư Trại.

Lấy tên rất có ý vị, đáng tiếng thực tế không phải như vậy.

Nhìn từ quy mô thì nhân số Nhạc Cư Trại không quá ba trăm người. Phần đất trống trung tâm trại còn có hai con quái vật khổng lồ, rõ ràng cũng là cực phẩm hung thú, lúc này đang ngồi dưới đất ngây người.

Tô Trầm hỏi qua mới biết nơi này tổng cộng có ba con hung thú, không cần thôn dân nuôi dưỡng, mỗi ngày đều tự ra ngoài kiếm ăn rồi sau đó trở về.

Tô Trầm âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Chăn nuôi là điều kiện cơ bản của việc thuần hóa con thú, phải có ỷ lại mới có thể nghe lệnh của ngươi.

Mọi người thông qua phương thức khống chế đồ ăn để khống chế thú loại, đó là thói quen được hình thành trăm ngàn năm qua, nhưng hiện tại, hung thú không cần thuần dưỡng cũng có thể khống chế, trong này cần đánh giá nghiền ngẫm nhiều hơn.

Nhưng Tô Trầm cũng biết việc này là bí mật của thôn trại, không tiện hỏi, cho nên chí nỏi bóng nói gió nói:

“Nghe ý tứ vừa rồi của Sát Lặc trưởng thôn, các ngươi cùng huyết mạch quý tộc thành Thanh Hà giống như đang trong tình trạng giao chiến? Đây là có chuyện gì? Giao dịch thế nào?”

Sát Lặc trả lời: “Ài, việc này vốn là người giao dịch dựng lên. Tô Tri Hành đã tới rừng Hà Tây nên hẳn cũng biết một chút tình huống của rừng này.”

Tô Trầm gật đầu nói: “Có biết một chút. Rừng Hà Tây thế rất phức tạp, bên trong nguy hiểm trùng trùng. Không chỉ có hung thú vi ngược mà còn có trớ chú thần bí, trừ bỏ người địa phương thì ít người có thể vào trong đó mà không chết.”

“Không sai! Tô Tri Hành có thể vào đến đây, lại giết chết thánh… hung thú, cho thấy là có đại bản lĩnh. Nhưng đại đa số người vào lại không có bản lãnh như vậy. Cho dù Rừng Hà Tây có nhiều tài nguyên nhưng nếu bọn họ muốn vặt hái, chung quy còn phải dựa vào những người bản thổ như chúng tôi.”

“Điểm ấy không sai, lại nói các ngươi vốn là người Hà Tây, tài nguyên Hà Tây vốn nên thuộc về các ngươi, há để cho người ngoài muốn khai thác thì khai thác.” Tô Trầm nịnh nọt vài câu lại nhằm thẳng chỗ yếu hại.

“Chính là lời này!” Lão nhân tập tức kích động nói: “Cho nên nói tài nguyên Hà Tây chúng ta muốn bán cái gì thì nên do chúng ta định đoạt?”

“Đó là đương nhiên.” Tô Trầm đã bắt đầu hiểu sự tình từ đầu đến đuôi.

“Nhưng sự thật không phải như vậy.” Võ sĩ thống lĩnh ở bên cạnh phẫn uất nói: “Quyền định giá tài nguyên của rừng Hà Tây từ trước tới này đều nằm trong tay huyết mạch quý tộc Thanh Hà, bọn họ báo giá bao nhiêu thì chúng ta chỉ có thể bán bấy nhiêu. Một gốc thảo dược thượng hạng bên ngoài bán một hai trăm kim, bọn họ mua của chúng ta một hai kim!”

“Giá kém lớn như vậy?”

Tô Trầm cũng bị giá chênh lệch bị dọa giật mình.

“Còn không phải sao! Ban đầu chúng ta không biết giá cả thị trường nên bị bọn họ lừa, bán cũng bán. Nhưng sau đó dần dần biết thì đám phán tăng giá với bọn họ, bọn họ sống chết không đồng ý.”

“Vậy sao các ngươi không bán cho người khác?” Tô Trầm hỏi.

“Cũng từng nghĩ tới thế nhưng mua bán trong thành Thanh Hà đều bị bọn họ khống chế, muốn bán cho người khác cũng không thể!” Sát Lặc thở dài nói.

Từ rừng Hà Tây đi ra thì nơi gần nhất chính là thành Thanh Hà. Huyết mạch Thanh Hà trực tiếp khống chế mua bán trong thành Thanh Hà, từ thuyền hàng đến bến tàu, lại đến cửa hàng, không một chỗ nào là bọn họ không khống chế.

Nếu tài nguyên Rừng Hà Tây muốn tiến vào Thanh Hà thì đã bị bọn họ khống chế từ khi lên thuyền.

Không có huyết mạch quý tộc cho phép, hàng hóa của bọn họ không được lên thuyền, cho dù được lên thuyền cũng không thể xuống bến tàu, cho dù xuống bến tàu cũng không có thương gia dám mua của bọn họ.

Cũng đạo lý tương tự như vậy, bán đi tài nguyên để đổi lấy tiền mua đồ đạc, mà cửa hàng đã bị huyết mạch quý tộc khống chế trong tay. Nói cách khác cho dù ngươi giải quyết vấn đề phía trước, bán hàng hóa lấy tiền cũng không mua được đồ đạc.

Thông qua thủ đoạn lũng đoạn buôn bán này, khiến cho thôn dân Hà Tây không thể không bán tài nguyên giá rẻ cho bọn họ.

“Vậy vốn không tới thành thị khác xem xét?”

“Cũng có đi. Thế nhưng thứ nhất ta không có thuyền, thứ hai nơi này sông có thủy phỉ. Mà thủy phỉ lại chịu khống chế của huyết mạch quý tộc. Chúng ta đã từng cố sức tạo ra một chiếc thuyền, vận chuyển chút hàng hóa đi tới thành Hạ Du bán hàng, kết quả còn chưa tới nơi đã bị thủy phỉ giết hại. Người cầm đầu vẫn là của huyết mạch quý tộc.”

“Qủa nhiên là tàn nhẫn.”

Tô Trầm cũng cảm thấy giật mình.

Cách làm của huyết mạch quý tộc tương đương với nắm giữ toàn bộ con đường tiêu thụ, thông qua con đường lũng đoạn để giành lợi nhuận kếch xù, mà những người nắm giữ tài nguyên, người chế tạo chỉ có thể chỉ có thể chịu bóc lột.

Nhưng cho dù như vậy, thôn dân vẫn quật cường không dễ dàng đi vào khuôn khổ. Bọn họ tự trồng trọt, ngắt lấy quả dại, sắn thú thịt, thông qua phương thức này giảm bớt những ỷ lại với bên ngoài.

Ngươi có thể khống chế con đường, ta có thể khống chế sản lượng.

Thông qua phương thức này để đối kháng đối phương.

Khi thủ đoạn buôn bán đã dùng đến mức tận cùng, mà ai cũng không thể làm gì ai, thì trình diễn tiếp theo thường sẽ là thủ đoạn máu tanh.

Huyết mạch quý tộc tức giận với thôn dân không nghe lời.

Bọn họ bắt đầu phái người tiến vào, trực tiếp công kích thôn dân.

Tuy trớ chú rừng Hà Tây cực kỳ đáng sợ, nhưng huyết mạch quý tộc kinh doanh trong này nhiều năm, đối với tình huống rừng Hà Tây cũng hiểu biết, cũng biết một ít về bí mật trớ chú

Muốn nói tới tránh né một trăm phần trăm trớ chú thì bọn họ không làm được, nhưng có một chút thủ pháp phòng bị thích hợp vẫn có thể làm chậm lại xác xuất trớ chú trên diện rộng.

Chỉ cần là người cảm tử thì tiến vào rừng rậm không thành vấn đề.

Cái này cũng khiến cho phường ngự thiên nhiên của rừng Hà Tây đối với họ đã giảm phân nửa.

Rừng Hà Tây đã từng có hai lần đấu tranh vũ trang phản kháng lại huyết mạch quý tộc cướp bóc tài nguyên, thế nhưng cả hai lần đều bị thất bại thảm hại, phải trả giá bằng đổ máu rất lớn.

Bởi vì là nơi man hoang nên sẽ không có người xuất đầu vì bọn họ.

Kết quả là thôn dân địa phương chỉ có thể cúi đàu, bị đối phương bóc lột.

Nhưng tình hình này trước đó không lâu đột nhiên cải biến.

Toàn bộ thôn dân liên hợp lại, phát động đấu tranh phản kháng huyết mạch quý tộc.

Sở dĩ như vậy là vì bọn họ đạt được kỹ thuật nào đó khống chế hung thú.

Đối với chuyện là loại kỹ thuật nào, vận dụng như thế nào thì Sát Lặc thôn trưởng cũng không nói gì, Tô Trầm cũng không hỏi.

Hai bên giữ một loại ăn ý khó có được, dù sao cơ sở để hai bên tín nhiệm lẫn nhau là sự căm hận với huyết mạch quý tộc.