← Quay lại trang sách

Chương 470 Tiếp xúc (Hạ)

Đồng thời với việc hiểu được quan hệ giữa Hà Tây và huyết mạch quý tộc, thì Tô Trầm cũng nói với Sát Lắc về ân oán của mình với huyết mạch quý tộc.

Tự bản thân Tô Trầm không tiện nói, nên để cho Cương Nham đại diện nói thay.

Khi nghe đến Tô Trầm giết chết Nguyên Đô Thư Đô Ti, khống chế Nguyên Đô Thư, sau đó tàn sát bến tàu Thanh Hà, một đám thôn dân đều thẳng, ánh mắt nhìn Tô Trầm đều tràn ngập ngưỡng mộ.

Sát Lặc lão nhân kích động nói:

“Tô Tri Hành, chúng ta đều có thù hận với huyết mạch quý tộc, cùng chung chí hướng! Nếu chúng ta có thể liên hợp cùng nhau thì nhất định có thể đối kháng với quý tộc vạn ác!”

Tô Trầm cười nói: “Có chuyện này có thể thôn trưởng đã hiểu lầm.”

“Cái gì.”

Tô Trầm trả lời: “Ta chưa từng nói qua ta có cừu oán với huyết mạch quý tộc, ta nói là, ta là người mà bọn hắn muốn giết.”

Sát Lặc sửng sốt nói: “Cái này có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là khác nhau. Tô Trầm ta thân là Nguyên Đô Thự Tri Hành, ta làm như vậy đều là vì uy nghiêm của Thiên gia, ăn lộc của vua thì phải trung với vua. Chỉ là ta không khiến những quý tộc kia hài lòng mới gây ra xung đột, nhưng không phải bản thân ta muốn như vậy. Cho dù là như vậy thì dưới cái nhìn của ta, ta và những huyết mạch quý tộc kia vẫn không có tư oán, chỉ có giải quyết việc chung. Cho nên nếu như những quý tộc kia không tới gây chuyện với ta thì ta cũng không chủ động đi gây sự với bọn họ.”

Mọi người nghe được lời này đều ngây người.

Tô Trầm cự tuyệt bọn họ.

Cái này không kỳ quái.

Tuy thôn dân mộc mạc nhưng cũng có một mặt giả dối của mình. Vừa rồi Sát Lặc luôn mồm nói cùng Tô Trầm chung một mối thù, nói trắng ra là muốn Tô Trầm đánh không công, bán mạng cho bọn họ mà không muốn đưa ra bất kỳ một lợi ích nào.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ đồng ý.

Nếu đổi thành là một người hữu hảo thật sự bần cùng, thì có lẽ Tô Trầm cũng sẽ đồng ý.

Nhưng người bọn họ tìm tới lại là Tô Trầm, bọn họ lại không phải là không một xu dính túi.

Đúng vậy, ít nhất ở trong mắt Tô Trầm, bọn họ ngồi trên tài phú mà không biết.

Tài phú này không những chỉ là tài nguyên trong rừng Hà Tây, mà còn là biện pháp đối kháng với trớ chú, là bí thuật thuần dưỡng hung thú.

Cả hai loại này đều được Tô Trầm coi trọng.

Nếu đối phương có gì đó mà mình cảm thấy hứng thú, Tô Trầm đương nhiên không thể bỏ qua.

Sát Lặc nghe Tô Trầm cự tuyệt, có chút nóng nảy nói: “Tô Tri Hành, một con thủ hộ thánh thú của chúng ta vì ngươi mà chết…”

Hắn không đề cập tới thù lao, chỉ nói bắt đền, thực làm cho người ta không vui.

Cương Nham hừ một tiếng, ngay cả Tô Trầm cũng hơi nhíu mày.

Thế nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nói: “Nói đến chuyện này, chuyện lúc trước đã đáp ứng đương nhiên có thể tính toán. Một hung thú đỉnh phong nói thế nào cũng trị giá chút tiền. Ở bên ngoài, một hung thú đỉnh phong ít ra cũng đáng hai ngàn nguyên thạch, quý trại đây chỉ là thuần phục, giá khẳng định sẽ cao hơn rất nhiều. Ta tính lên gấp mười lần, sẽ không làm chư vị thiệt thòi.”

Nói xong lấy từ trong nguyên giới lý của mình ra 20 ngàn nguyên thạch, giao cho đối phương.

Dùng 20 ngàn vạn nguyên thạch để bồi thường, giá này thật sự không tính là ít, dưới tình hình bình thường, cò kè mặc cả tám tới mười ngàn còn có thể, có thể nói trong việc này nói thế nào thì Tô Trầm cũng không đuối lý.

Nhưng thôn trưởng nhìn thấy nguyên thạch lại không có một chút vui vẻ, ngược lại khóc không ra nước mắt.

Hiện tại bọn họ bị quý tộc Thanh Hà phong tỏa toàn diện, không bán được hàng hóa, không mua được hàng hóa, đòi tiền cũng không dùng được.

Quả thật nguyên thạch có thể phụ trợ tu luyện, nhưng trong thôn cũng không có mấy người tu luyện, cho dù có cũng không thể lập tức hóa thành thực lực, chung quy vẫn không bằng hai cường giả có ý nghĩa.

Nhưng mà Tô Trầm giao tiền hào phóng như thế, chính là vì muốn mọi chuyện rõ ràng.

Hắn nói: “Hiện tại ta không nợ các ngươi cái gì đi?”

Nói xong tạo thế phải đi.

Sát Lặc thấy vậy vội ngăn Tô Trầm lại nói: “Tô Tri Hành, tiền chúng ta có thể không cần, chỉ cầu ngươi có thể giúp chúng ta một tay. Thực không dám dấu diếm, người của huyết mạch quý tộc đã đến rừng Hà Tây, mấy ngày nay vẫn tiến công chúng ta, chúng ta dựa vào thủ hộ thú để ngăn cản bọn họ. Thế nhưng đối phương đã bắt đầu kêu gọi viện binh, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng không ngăn được. Tô Tri Hành, ngươi cũng là kẻ thù của huyết mạch quý tộc, ngươi giúp chúng ta ngăn trở bọn họ cũng rất có lợi cho ngươi! Làm suy yếu kẻ địch chính là tăng cường chính mình.!”

Lão nhân này quả nhiên là có chút văn hóa, thế mà lại biết làm suy yếu kẻ địch là tăng cường chính mình.

Tô Trầm lắc đầu nói: “Thật không tiện, kế hoạch của ta vốn không có các ngươi. Có các ngươi hay không đối với ta mà nói cũng không ảnh hưởng gì.”

Nói xong lại một lần nữa đi ra ngoài.

Thấy hắn không hề để tâm, lão nhân kia kêu lên: “Được rồi, nếu ngươi đồng ý ở lại giúp chúng ta, ta nguyện ý giao phương pháp chống lại trớ chú!”

Nghe nói như vậy, Tô Trầm dừng bước, quay đầu nhìn hắn một cái, trong giọng nói lộ ra sự mỉa mai: “Sát Lặc thôn trưởng, ta không hại ngươi, vì sao ngươi lại muốn hại ta?

Sát Lặc cả kinh nói: “Lời này là ý gì?”

“Ta xác thực có hứng thú với biện pháp chống lại trớ chú, nhưng ngẫm lại cũng có thể biết, loại phương pháp này khẳng định là có hạn chế to lớn. Chính vì sự hạn chế này mà các ngươi không có cách nào rời khỏi rừng Hà Tây trong thời gian dài, cũng khiến cho huyết mạch quý tộc kia không lựa chọn sử dụng. Bằng không nào cần phải làm ăn với các ngươi? Hàng năm trực tiếp dùng biện pháp kia sưu tầm tài nguyên không phải là được sao?”

Sát Lặc ngưng lại, không ngờ Tô Trầm lại nhìn thấu như vậy.

Tô Trầm nói: “Nếu như đã nói ra, ta cũng không ngại trực tiếp nói cho các ngươi biết. Muốn ta giúp các ngươi đánh đuổi những quý tộc kia? Cũng được. Có điều ta muốn biện pháp chống lại trớ chú, còn muốn phương pháp khống chế hung thú, hai thứ thiếu một cũng không được.”

“Không được, phương pháp thuần dưỡng thánh thú tuyệt đối không được giao cho hắn!” Võ sĩ thống lĩnh kêu lên.

Tô Trầm cũng không giận.

Cái này dù sao cũng là gốc rễ sinh tồn của người ta, không thể dễ dàng giao ra cũng là chuyện bình thường.

Tô Trầm gật đầu nói: “Không sao, các ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Dù sao ta cũng còn muốn ở lại rừng Hà Tây ít ngày. Lúc nào đồng ý thì nói với ta một tiếng là được.”

Sát Lặc vội nói: “Trớ chú rừng Hà Tây khủng bố dị thường, Tô Tri Hành có thể kháng nhất thời nhưng không hẳn có thể kháng được lâu dài, ở đây lâu không phải là ý hay, trừ phi ở thôn của chúng ta…”

Hắn nói được nửa câu lại dừng lại.

Tô Trầm cũng không để ý lắm, chỉ cười nói: “Người đều có mệnh. Nếu ta không kháng trụ được trớ trú này, có chết cũng chấp nhận. Đương nhiên, chỉ cần khi ta còn sống sót, đề nghị lúc trước ta sẽ thực hiện.”

Mọi người trong thôn đều không nói gì.