← Quay lại trang sách

Chương 471 Cầu cứu

Tô Trầm lại nói: “Đương nhiên, cho dù vụ làm ăn này không thành, ta nghĩ chúng ta có thể làm vụ làm ăn khác. Ví dụ như các ngươi muốn bán hàng hóa, ta có thể mua một ít. Các ngươi cần gì đó, ta không thể mang nhiều nhưng cung cấp một ít cũng có thể.”

Nghe nói như thế, Sát Lặc thôn trưởng thở dài, biết tình hình trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

Đêm đó, Tô Trầm cùng Sát Lặc giao dịch một đống hàng hóa, giá cả cao hơn giá quý tộc thu mua năm lần.

Dù vậy, Tô Trầm cũng chỉ dùng tương đương với 20% giá thị trường để mua hàng hóa này.

Nếu như không phải muốn tăng tu vi, thì Tô Trầm thật sự muốn chạy đi chạy lại giữa rừng Hà Tây và thành Thanh Hà mấy chuyến, làm một con buôn tài nguyên.

Những ngày kế tiếp, Tô Trầm và Cương Nham chiếm giữ vùng phụ cận, mỗi ngày đều tìm kiếm săn giết hung thú, tăng thực lực của chính mình.

Một chuyến Tô Trầm trở về, mua rất nhiều vật tư sinh hoạt trở về, trao đổi tài nguyên với thôn dân.

Đối với thôn dân địa phương mà nói, những cái này có ý nghĩa hơn nguyên thạch nhiều, oán khí đối với chuyện Tô Trầm không chịu hỗ trợ cũng giảm đi mấy phần, tín nhiệm lẫn nhau cũng tăng lên.

Thật ra có một số việc vốn được xây dựng trên cơ sở tín nhiệm.

Thuần dưỡng hung thú là bí mật sinh tồn của thôn dân Hà Tây, nếu tùy tiện cho một người tự xưng là có cùng kẻ địch với bọn họ, là có thể giao dịch được, vậy đối phương mới thật sự là ngu ngốc.

Cho nên Tô Trầm cũng không nóng lòng yêu cầu bo nj họ lập tức đồng ý, mà trước tiên ở lại cùng sinh hoạt với cộng đồng nơi này, theo thời gian twang lên cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn.

Cũng giống như Thâm Hồng Sơn Cốc vậy.

Phần lớn thời gian Tô Trầm cũng không săn bắn, chủ yếu là Cương Nham làm việc, Tô Trầm chỉ tìm một chỗ để làm thực nhiệm của hắn.

Tài nguyên trong rừng Hà Tây rất phong phú, rất nhiều tài liệu có thể dùng tài liệu ở đây là có thể tiến hành.

Ngẫu nhiên Tô Trầm cũng sẽ chế tác một ít dược tề.

Mặc dù trong rừng Hà Tây có tài nguyên phong phú nhưng mà lại thiếu người chuyển hóa những tư nguyên này thành chất lượng tốt.

Rất nhiều thôn dân giữ lượng lớn tài nguyên, nhưng thường thường sẽ chết vì một số bệnh vặt không đáng chú ý, giống như chết đói ở trên núi vàng vậy.

Tô Trầm chế tác dược tề này, có tác dụng cực kỳ lớn với thôn dân.

Ngày hôm nay cũng như thường ngày, Tô Trầm đang làm thực nghiệm, chợt nghe có tiếng xôn xao bên ngoài.

Điều kiện rừng núi đơn sơ nên Tô Trầm cũng không làm thực nghiệm tinh tế gì, đưa tay dừng lại, đã ở bên ngoài có mấy thôn dân xông tới. Phía sau còn có hai cáng cứu thương, trên cáng nâng hai người.

Thôn dân cầm đầu tiền lên quỳ xuống nói: “Tô tiên sinh, xin ngươi cứu huynh đệ ta đi.”

Quen biết thời gian dài, bọn họ cũng không gọi Tô Trầm là Tô Tri Hành mà trực tiếp gọi là Tô tiên sinh. Ở trong mắt thôn dân, người không có đại học vấn không thể xưng là tiên sinh, mà Tô Trầm hiển nhiên là một người có đại học vấn.

Tô Trầm nhìn lại, chỉ lấy trên người hai người tràn đầy vết thương, một người trước ngực có một lỗ thủng, còn người còn lại lại có chưởng ấn năm ngón tay.

“Cái này là bị người đả thương, sao lại thế này?” Tô Trầm hỏi.

“Còn có thể xảy ra chuyện gì? Là chó dữ quý tộc, bọn họ lại tới nữa rồi!” Một tên thôn dân tức giận nói.

Thì ra trước đó không lâu những huyết mạch quý tộc kia phái người tới xung kích Nhạc Cư Trại, cho dù mượn việc thuần hóa thành công hung thủ để đánh đuổi đối thủ, nhưng Nhạc Cư Trại cũng phải trả cái giá sáu người chết và hai người bị trọng thương.

“Đối phương đến đây bao nhiêu người?” Tô Trầm hỏi.

“Chỉ có một. Chỉ một người đã quấy nhiễu trại đại loạn.” Thôn dân kia khóc ròng.

Tô Trầm biết hắn, hắn gọi là Lương Dịch, một tiểu tử trẻ tuổi tính cách rộng rãi, hiện tại đang khóc bù loa.

“Một người?” Tô Trầm trầm ngâm một chút nói: “Các ngươi không đưa thú thủ hộ xử lý hắn sao?”

Lương Dịch lắc đầu nói: “Hắn có tốc độ quá nhanh, thú thủ hộ không đuổi kịp, hắn nhân cơ hội giết chóc chúng ta. Hắn coi giết chóc như trò chơi, nói phải chơi từ từ, vì đó mỗi ngày không giết quá mười người. Ngày mai hắn có thể sẽ trở lại.”

“Ồ.” Tô Trầm từ chối cho ý kiến, lực chú ý chuyển tới hai người bị thương kia.

“Nâng người lại đây đi.” Hắn nói.

Thấy hắn như thế, những người khác trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Tô Trầm biết bọn họ nghĩ cái gì, cũng biết bọn họ vì sao muốn đưa người tới nơi đây.

Không chỉ vì muốn hắn cứu người, cũng là hi vọng khiến hắn sinh ra đồng cảm.

Đáng tiếc, trong chuyện này Tô Trầm có lập trường kiên định.

Hai gã bị trọng thương được đưa lên trên bàn dài, Tô Trầm bắt đầu trị liệu từng người.

Hắn thích trị bệnh cứu người, không chỉ bởi vì mang lại cảm giác thành công cứu sống người mà cũng có thể giúp hắn hiểu rõ về thân thể hơn, hiểu rõ nguyên lực, hiểu rõ sinh mệnh.

Hai người bị thương đều không nhẹ nhưng Tô Trầm đã cứu bọn họ trở về từ trong tay tử thần.

“Tốt rồi, mang về sau đó nghỉ ngơi vài ngày trên giường là tốt rồi. Trong khoảng thời gian này ăn chút cháo, đừng ăn đồ vật bổ dưỡng. Sau ba ngày là có thể xuống giường, đến lúc đó tiếp tục tẩm bổ. Quy tắc cũ, chẩn kim năm trăm nguyên thạch một người. Có thể dùng tài nguyên đổi, cũng có thể giao trực tiếp nguyên thạch.” Tô Trầm lau máu trên tay nói.

Một gã thôn dân thưc thời dâng một ngàn nguyên thạch lên.

Nhờ lần trước Tô Trầm bồi thường 20 ngàn nguyên thạch, chẩn kim này bọn họ còn trả được.

‘Tô tiên sinh, người kia ngày mai có thể lại dến…” Lương Dịch trong mong nhìn Tô Trầm: “Ngài là người có đại bản lĩnh, lại không sợ bọn họ. Van cầu ngươi, giúp chúng ta đi. Phương pháp thuần dưỡng hung thú chúng ta thực sự không thể giao ra, nhưng nếu có nhu cầu khác, chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn.”

“Như vậy à.” Tô Trầm cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Cũng được, các ngươi nói tình hình của người kia cho ta nghe một chút. Đại khái tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu? Khi chiến đấu có đặc điểm gì?”

Lương Dịch nhất nhất trả lời.

Nhóm thôn dân không có kiến thức gì, ngay cả cấp bậc tu vi đều không hiểu rõ, nhưng bọn họ có thể dùng ngôn ngữ tối giản để miêu tả thực lực đối phương.

Ví dụ như khi chạy tốn có mũi tên bắn nhanh ra, hoặc là có một loại nào đó gần giống hung thú. Có thể đánh nát một khối nham thạch không, trên người có luồng ánh sáng có thể chống đỡ được khoảng chừng bảy tám múi tên bắt một lượt…

Kết hợp tình hình này, Tô Trầm nhanh chóng phán doán thực lực của đối thủ: “Một Phí Huyết cảnh loại hình tốc độ thật ra không đáng sợ, chỉ là lực bạo phát mạnh. Không phải mỗi ngày hắn chỉ giết mười người mà là chỉ có thể chiến đấu trong thời gian như vậy. Nếu tiếp tục thì khí lực giảm sẽ dẫn đến tốc độ giảm xuống. Sau khi mất đi tốc độ, hắn sẽ bị hung thú các ngươi thuần hóa xé thành từng mảnh.”

“Nhưng hắn sẽ rời khỏi trước khi tốc độ chậm lại.” Lương Dịch vẫn có năng lực phân tích điểm ấy.