← Quay lại trang sách

Chương 472 Tấn thăng

“Không sai, cho nên ta dạy cho ngươi một phương pháp.” Tô Trầm nói: “Người ỷ vào tốc độ tác chiến, bình thường đều thích lợi dụng địa hình. Lúc trước khi hắn tránh né hung thú đều chạy trốn tới phòng ốc?”

“Đúng vậy.”

“Tốt lắm, các ngươi tìm một phòng có bố trí cạm bẫy bên trong. Cạm bẫy làm thế này, tìm một ít bè tre đặt ở hai bên cửa sổ, lưỡi dao chếch bên trong, từ bên ngoài không nhìn thấy được, nhưng từ bên ngoài đi vào sẽ tự động đụng vào…” Tô Trầm lấy tay dạy bọn họ cách bố trí cạm bẫy, nghe vậy một đám thôn dân hưng phấn không thôi.

“… Dùng cung tên tay làm thu hút, cuối cùng lại tìm chút độc dược thoa lên trên, không phải khi các ngươi săn bắn dùng một loại gây tê, có thẻ làm cho dã thú hôn mệ,giảm bớt tốc độ sao? Vừa vặn dùng để đối phó người này, ta tính toán có hiệu quả với dã thú tốt thì có thể giảm ba phần mười tốc độ của hắn không thành vấn đề. Khi tốc độ của hắn chậm lại, những hung thú kia cùng nhau vây lên!” Tô Trầm làm tư thế thủ thế nói: “Sự tình như vậy là xong.”

Hoàng hôn ngày hôm sau.

Thôn dân Nhạc Cư Trại tới đây.

Lần này không phải là cầu cứu mà là đưa tới đây một hung thú mới săn và một chút ít dược thảo tốt để cảm tạ.

Tô Trầm không khách khí nhận lấy.

“Ngươi nói cái gì, Chung Sơn đã chết?”

Thanh âm của Thi Trung Vĩ đột nhiên cao lên tám độ, cũng vì thế mà không khí trong phòng cũng giảm xuống tám độ.

Giống như có gió lạnh thổi qua, Lữ Song sợ run cả người nói: “Là thuộc hạ vô năng.”

“Nói xem hắn chết như thế nào?” Thi Trung Vĩ cắt ngang lời xin lõi của thủ hạ, trực tiếp hỏi.

“Trong trại thôn dân đào một cái hố, Chung Sơn đi tới bị rơi vào trong hầm. Sau đó những người kia mở cơ qua trút một lượng lớn cát xuống, chôn sống hắn.” Lữ Song run rẩy nói.

“Chôn sống…” Thi Trung Vĩ nhe hàm răng gằn từng chữ: “Ngươi nói là, cao thủ chúng ta phái qua cứ như thế bị một đám thôn dân chôn sống?

“…Đúng vậy.”

“Thứ tư…. đây đã là người thứ tư. Hạ Phong, Qủy Nguyệt, Hắc Vương, Chung Sơn… toàn bộ đều chết không rõ ràng.” Thi Trung Vĩ xiết chặt nắm đấm nói: “Tại sao lại như vậy? Những thôn dân kia khi nào có nhiều thủ pháp như vậy? Làm sao có thể lập tức hố chết nhiều người của chúng ta như vậy?”

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói rõ ràng bén nhọn cao hẳn lên.

Lữ Song run rẩy trả lời: “Thuộc hạ không biết! Nhưng hiện tại xem ra nhân thủ của chúng ta không đủ, đại nhân, có phải là nên để cho trong tộc phái thêm người cho ta không?”

“Phái con mẹ ngươi! Nếu lão tử trở về cầu viện chuyện này còn không bị đám tiểu tử kia cười chết? Tiến đánh rừng Hà Tây là một công việc béo bở, bao nhiêu người muốn còn không được. Đến trên tay ta thì không thể bị đổ vỡ như vậy!”

Thi Trung Vĩ giận dữ hét lên.

Lữ Song không dám nói gì.

Thi Trung Vĩ chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài bước.

Một hồi lâu sau hắn nói: “Thế cục rừng Hà Tây không còn đơn giản nữa. Những tên kia không những có phương pháp tuần thú mà đầu óc cũng trở nên thông minh hơn. Lập tức triệu tập tất cả mọi người ở Hà Tây, không để cho bọn họ phân tán xuất kích. Nắm đấm nhất định phải xiết vào rồi mới đánh.”

“Nhưng nếu như vậy hiệu suất quá thấp. Trong tộc vẫn luôn thúc giục chúng ta gia tăng áp lực, buộc bọn họ đi vào khuôn phép.”

“Đã chết bốn cao thủ Phí Huyết, đám thôn dân kia sĩ khí chính thịnh, ngươi bảo ta lấy cái gì bức?” Thi Trung Vĩ quát, suy nghĩ lại rồi nói thêm: “Gửi thư tín về Thanh Hà nói cho bọn họ biết, Hà Tây độc triều có nhiều thay đổi, dẫn tới hành động bất tiện, chúng ta cần nhiều thời gian mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta, bảo bọn họ kiên trì một chút.”

“Chúng ta bắt đầu từ thôn xóm nào?”

Thi Trung Vĩ quay đầu nhìn về phía bản đồ, lấy ra một cái bút vẽ trên bản đồ thôn xóm rừng Hà Tây nói:

“Cứ theo đường này, Vạn Phong trại, Ngân Đô trại, Nhạc cư trại, Trung Dương trại…”

“Vâng.”

——————————————

Một chỗ sâu trong rừng Hà Tây, một mảng dao động vô hình đang nổi lên.

Sau đó là một đạo hào quang màu đỏ bốc lên.

Đó là hiện tượng sau khi tinh lực sôi trào, đại diện cho một vị nguyên sĩ ở thời khắc này chính thức tiến vào cảnh giới Phí Huyết.

Một lúc lâu sau, trong rừng đột nhiên chấn động oành một tiếng.

Dùng lực đạp chân trên mặt đất, mặt đất chấn động rung chuyển, rừng cây lay động.

Cương Nham thân thể cường tráng đi ra khỏi rừng cây, tới trước mặt Tô Trầm quỳ xuống nói:

“Chủ nhân, Cương Nham không phụ lòng kỳ vọng của ngài, đã thành công thăng lên cấp Phí Huyết.”

Lời nói mang theo sự kích động tột độ.

Đối với một người Nham tộc mà nói, Khai Dương cảnh là cực hạn của bọn họ, Phí Huyết Nham tộc đã được xem như là cường giả trong Nham tộc.

Mà Phí Huyết trẻ tuổi như Cương Nham, thì ở trong Nham tộc lại gần như không tồn tại.

Hắn đương nhiên biết vì sao mình đạt được điểm ấy, ánh mắt nhìn Tô Trầm tràn đầy cảm kích.

Tô Trầm lại thản nhiên nói: “Kỳ vọng của ta đối với ngươi không chỉ có điểm ấy, tu hành cho tốt đi. Phí Huyết Nham tộc hẳn là có thể làm được rất nhiều chuyện. Đứng lên, ra tay với ta để ta xem thực lực của ngươi một chút.”

“Vâng!” Cương Nham biết thực lực của Tô Trầm, cho nên cũng không khách khí, đứng dậy ra quyền với Tô Trầm.

Nhìn một quyền như không một gợn sóng, nhưng thực ra thế lớn lực trầm.

Tô Trầm trở tay đón lấy, quyền chưởng tương giao, Tô Trầm lập tức cảm thấy có một luồng lực cực kỳ khủng bố đánh úp lại. nếu rút tay về muộn chỉ sợ sẽ gãy xương.

Tô Trầm thu tay về sức mạnh phía sau trung hòa trọng quyền của Cương Nham, đồng thời liên tục đánh ra mười chưởng, khuấy động không khí, gợi ra từng trận lôi minh.

Cương Nham chỉ đánh ra một quyền.

Phương pháp công kích của hắn đơn giản trực tiếp, thô bạo cuồng dã.

Sức mạnh hùng hồn như sóng cuộn áp chế triều cường, mang toàn bộ chưởng kình đều vỗ tán, oành!

Quyền phong đánh ra rơi vào trên cây to phía sau Tô Trầm, cái cây đại thụ kia phải hai người ôm mới hết vậy mà lại bị quyền phong làm đổ nát.

Phí Huyết cảnh nguyên kỹ nếu dùng để đánh một cây đại thụ, muốn hủy diệt nó cũng không phải việc khó gì.

Thế nhưng chỉ dựa vào quyền phong mà làm được điều đó thì cũng là không có mấy người làm được.

Tuy Nham tộc rất có thăng cấp nhưng không thể phủ nhận bọn họ có thể chất cùng sức chiến đấu mạnh mẽ. Một khi tán thăng, trong đồng cấp cũng ít có đối thủ.

Đương nhiên, cái này không bao gồm Tiềm nhóm Long viện thiên chi kiêu tử kia, lại càng không bao gồm đám thiên chi kiêu tử được xưng là tinh anh như Tô Trầm.

Cùng với quyền phong bắn trúng cây đại thụ, thì từng con hỏa ưng trong tay Tô Trầm bắt đầu liên tục bay ra.

Cương Nham không tránh nổi, cũng sẽ không tránh.

Hắn vung lên thiết sơn thuẫn, trên người phát ra ánh sáng của Kim Cương Chiến Thể.

Phành phành phành phành!

Đầu tiên là thiết sơn thuẫn bị nổ nát, sau đó là Kim Cương Chiến Thể thừa nhận bạo liệt hỏa diễm khảo nghiệm, cuối cùng là thân thể cường hãn bất khuất Nham tộc chịu đựng hỏa ưng xung kích, lửa cháy ngập trời, ở trên người Cương Nham lại nở ra hoa hồng tươi đẹp.