Chương 473 Chiến sự (Thượng)
Liên tiếp bảy tám con hỏa ưng nhưng vẫn không thể làm gì Cương Nham.
“Không tệ! Sau khi tấn thăng Phí Huyết, khí lực của ngươi càng mạnh.” Trong mắt Tô Trầm hiện ra một tia thưởng thức nói: “Nham tộc tiên thiên cách trở nguyên lực, tu luyện không dễ, nhưng cũng bỏi vậy mà tương đương có một tầng bình phong tiên thiên, nguyên kỹ bị đả kích đều làm suy yếu mấy phần tiên thiên. Trước đây ngươi là Dẫn Khí nên chưa thấy loại ưu thế này, hiện tại sau khi tiến vào Phí Huyết sẽ kích phát sức mạnh huyết mạch tự thân, suy yếu đối với nguyên kỹ lại càng rõ ràng hơn. Chẳng trách mọi người đều nói, Nham tộc là võ sĩ trọng trang trời sinh, quả nhiên là vậy. Chỉ tiếc bọn họ chỉ biết phân công Nham tộc mà không biết bồi dưỡng Nham tộc. Một Nham tộc trọng trang xuất sắc chân chính, không chỉ dựa vào thể chất tự thân mà còn cần nguyên kỹ tương quan trợ giúp.”
“Có Kim Cương Chiến Thể, Thiết Sơn thuẫn cùng Thôn Thực Thiên Địa chủ nhân dạy cho, cộng thêm Dong Kim Chiến Giáp, cho dù Khai dương cảnh toàn lực công kích cũng không sao cả.” Cương Nham lớn tiếng trả lời.
“Vậy cũng chưa chắc.” Tô Trầm vẫy tay một cái, một siêu cấp hỏa ưng xuất hiện, một đòn đánh vào người Cương Nham.
Lúc này Cương Nham không còn hoàn toàn nguyên vẹn, trước ngực hiện ra một vết thương lớn nóng rực.
“Thấy chưa? Năng lực phòng ngự của ngươi vẫn có cực hạn, một khi đột phá cực hạn này vẫn sẽ bị thương tổn khá nặng. Hơn nữa ngươi cũng không phải là Vương Đấu Sơn, hắn có huyết mạch Tuyết Lạc làm cho thể trọng nặng hơn dẫn tới tốc độ không đủ, ngươi thì không được, Thôn Thực Thiên Địa trong tay ngươi phát huy hiệu quả nhất định không mạnh như của hắn. nên luận năng lực hồi phục ngươi không bằng hắn, luận năng lực phòng ngự hắn lại không bằng ngươi. Tổng hợp lại năng lực kháng đòn vẫn là ngươi mạnh nhất.”
Cương Nham nghe xong nở nụ cười.
Đối với mục tiêu trở thành một thuẫn thịt tiêu chuẩn của Cương Nham mà nói, thì lời này của Tô Trầm chính là lời biểu dương lớn nhất với hắn.
Còn đang tiếp tục tham khảo ưu khuyết của thực lực, thì ở phương xa đã có hai thôn dân chạy tới.
“Tô tiên sinh, không tốt rồi!”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Quý tộc, bọn họ tiến công quy mô!”
Nhạc Cư Trại.
Một trận chiến sự đang bùng nổ.
Hàng trăm võ sĩ mặc đồ đên giơ cao thuẫn bài, cung vẩy chiến đao, hô khẩu hiệu tiến về phía trại.
Thôn dân đứng trên tường trại đều giương cung bắn tên, từng mũi tên bay ra trúng vào khiến phát ra tiếng vang leng keng. Thế nhưng mục tiêu bị bắn trúng chân chính lại không nhiều, sử dụng lại không phải là cường cung, cho dù mục tiêu bị bắn trúng cũng chỉ là vết thương nhẹ.
Có điều võ sĩ kia cũng không phải là quân sĩ có kinh nghiệm chiến trận, chỉ một ít cung tiễn thưa thớt cũng khiến cho tốc độ của những võ sĩ này chậm lại, trì trệ không tiến, một số ít người còn xoay người lùi về phía sau.
Lúc này đốc chiến đội lập tức có tác dụng, sau khi giơ cao tay chém đầu vài tên chạy trốn, nhanh chóng ổn định quân tâm, mọi người lại bắt đầu từ từ tiến về phía trước.
“Một đám ô hợp!”
Thi Trung Vũ đứng phía sau quán sát chiến trường hừ lạnh nói.
Làm tổng thống lĩnh thanh tiễu Hà Tây, vào thời điểm như thế này thì đương nhiên Thi Trung Vĩ muốn đích thân ra trận.
Ở bên cạnh hắn còn có mấy chục người, đều là Nguyên Khí sĩ tu vi có thành tựu.
“Chính là ta muốn nói, phái đám rác rưởi này thì có tác dụng rắm chó gì. Không cần nhiều người như vậy, mấy người chúng ta cùng tiến lên, trực tiếp đạp bằng này là tốt rồi, đơn giản bớt việc.” Một hoàng mao nguyên sĩ nói.
“Ngươi biết cái gì!” Một bạch y nguyên sĩ nói: “Một mũi Đoán Thể võ sĩ trăm người huấn luyện tốt, cũng có thể tiêu diệt bảy tám Nguyên Sĩ Dẫn Khí, cho dù tiêu diệt Phí Huyết cũng không kỳ lạ. Cần biết Nguyên Sĩ cũng là ngươi, chỉ có điều là họ nắm giữ một ít lực lượng cường đại mà thôi, nhưng chỉ cần bản chất sinh mệnh không thay đổi thì không thể coi nhẹ tác dụng số lượng.”
“Đúng vậy!” Người khác tiếp lời nói: “Trừ phi tu vi đạt tới Diêu Quang cảnh, công có thể lên trời xuống đất, ra vào không kẽ hở, thủ có thể tứ chi tái sinh, đúc lại khí quan, cấp bậc sinh mệnh có xuất hiện biến hóa lớn, bằng không quân sĩ tồn tại vĩnh viễn có ý nghĩa của nó.”
“Cho dù là Diêu Quang cảnh, nếu đối mặt với một đám quân đội Khai Dương cảnh tạo thành thì vẫn phải lui binh như thường. Trừ khi tu vi gần tới cấp ba trở lên, bằng không đừng hòng coi thường sự tồn tại của số lượng.”
“Chính vì nguyên nhân này mà mấy vị tộc trưởng mới quyết định dùng đám nhà quê này luyện binh. Bốn trăm tên võ sĩ tinh nhuệ, phối hợp thêm với mấy người chúng ta, chính là ngay cả cường giả Diêu Quang cũng không thể chiến một trận.” Có người tự tin nói.
“Chiến Diêu Quang? Nghĩ quá xa rồi.” Có người phát ra tiếng cười lạnh khinh thường.
Diêu Quang là cực hạn của Nhân tộc, đối với rất nhiều người mà nói, đây thật sự là một cấp bậc quá mức mờ ảo.
Sự thật cũng xác thực nhưu thế, những nhân vật như Thập Nhất Thúc, Thạch Khai Hoang tùy tiện ở đây cũng có thể giết chết tất cả mọi người.
Trong Diêu Quang cũng có nhiều cảnh giới khác nhau, nó là một cửa lớn, thực lực cách biệt rất lớn. Rất nhiều người lấy sự chênh lệnh giữa Dẫn Khí Phí Huyết Khai Dương để đánh giá diêu quang, đó nhất định là một sai lầm lớn.
Nhưng hiện tại không cần phải nói những lời này đả kích sĩ khí.
Trên chiến trường, cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Dưới sự đôn đốc của đốc chiến đội, các võ sĩ bắt đầu áp sát trại tường, thôn dân ở phía trên bắt dầu ném mạnh đoản mâu.
Loại đoản mâu này được bôi độc dược lên trên, nó nặng hơn mũi tên, dùng trong tay thôn dân lại càng có uy lực to lớn. Một số ít võ sĩ sau bị bị trúng đoản mâu, vết thương nhanh chóng thối rữa, ôm vết thương khóc thét không ngớt. Người đốc chiến không hề bị lay động, vẫn không ngừng bức bách bọ xung phong.
Chỉ cần không chết thì nhất định phải xung phong, hoặc là chết ở trên đường xung phong, hoặc là chết trong tay đốc chiến đội.
Nếu như có tướng quân tinh thông huấn luyện quân trận ở đây thì nhất định sẽ mắng to: Cái này tính là luyện binh cái rắm gì. Nếu chỉ biết khiến người ta liều chết xông lên, nếu như đây cũng gọi là luyện binh thì luyện binh không phải quá mức đơn giản sao?
Nhưng sự thật chính là cho dù là huyết mạch quý tộc cũng không phải ai cũng có khả năng luyện binh, nhóm Nguyên Sĩ chỉ biết tu luyện, không hiểu cầm binh, cho nên luyện trận không chỉ cần có binh mà còn cần có tướng.
Thế nhưng áp lực đến từ bốn trăm võ sĩ tinh nhuệ vẫn khiến cho thôn dân Nhạc Cư Trai khó có thể chịu đựng được.
Công thành dù cho không mạnh, thủ thành tố chất lại quá kém.
Đối mặt với mấy trăm tên võ sĩ xung phong như sóng thần, rất nhiều thôn dân đã bị dọa đến mất hồn, không ít người hốn hận không nên đối kháng cùng quý tộc. Nếu như không có lá bài chưa lật thủ hộ thú, thì chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi.
Cho dù vậy, tường trại đơn sơ vẫn khói lửa khắp nơi.
Nhìn một màn này, Sát Lặc vô cùng hối hận.