Chương 484 Dược tề
Tô Trầm nói: “Bọn họ chỉ muốn lợi dụng chúng ta đánh nhau với mười đại quý tộc, sau đó từ bên trong kiếm lợi. Vốn đối với bọn họ mà nói, dựa vào hung thú mạnh mẽ nâng giá đỡ đã thất bại, nhưng hiện tại có người ngoài như ta nhúng tay vào thì bọn họ tự nhiên có cơ hội mới.”
Sát Lặc giật mình há to miệng.
“Nhưng, sao ta lại để bọn họ toại nguyện.” Tô Trầm âm nhu nói: “Nếu bọn họ muốn chờ cho ta đánh nhau với mười đại quý tộc, vậy thì chậm rãi chờ đi. Bổn thiếu gia không có hứng thú ở trong Hà Tây lâm này ngây ngốc.”
Không sai, thôn xóm khác xác thức là ôm tâm tư như vậy.
Xác thực là bọn họ không coi trọng Tô Trầm, nhưng có tồn tại người cạnh tranh như Tô Trầm này thì không thể nghi ngờ gì có thể giúp bọn họ nâng giá trị của mình lên, có lợi cho gia sản của bọn họ.
Chỉ là bọn họ muốn ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, sao Tô Trầm lại có khả năng cho bọn họ thực hiện được.
Tuy là hắn khai ra giá thu mua gấp năm lần, thật ra căn bản không thật sự muốn thu toàn bộ mọi người vào dưới trướng, chỉ là cố ý cấp cho đối phương chút ý tưởng, làm cho bọn họ càng thống hận quý tộc, bởi vì hắn biết rõ bây giờ không phải là thời điểm toàn diện tiếp nhận tài nguyên Hà Tây lâm.
Đối phương tính toán nhỏ nhặt đã nằm trong dự đoán của hắn, đáp án này càng là nằm trong sự chờ mong của hắn.
“Cái gì?” Sát Lặc chấn động: “Ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Mười đại quý tộc ngóc đầu trở lại, nhất định sẽ không bỏ qua Nhạc Cư Trại.”
“Ta sẽ lưu lại trang bị cho các ngươi, một khi mười đại quý tộc đến đây thì các ngươi liền tránh né rời đi nơi này.”
“Chúng ta không thể rời khỏi thôn quá lâu!”
Thảo dược chế bằng Hắc diên thảo cùng Phi đằng ngao tuy làm cho thôn dân tránh được màu vi sinh vật đỏ công kích nhưng cũng hình thành một loại độc tố mãn tính trong người bọn họ. Loại độc tố này chỉ có thông qua không ngừng sử dụng thảo dược áp chế, bởi vì vậy hình thành một loại tuần hoàn, với lại Hắc diên thảo cố tình chỉ sinh trưởng ở đây do đó tạo nên hiện tượng là người Hà Tây lâm không thể rời khỏi Hà Tây.
Chính là vì nguyên nhân này cho nên người ngoài tiến vào Hà Tây lâm chưa bao giờ sử dụng phương pháp của dân địa phương, để tránh độc tố xâm nhập làm cho bị chung thân giam cầm.
“Một loại độc mãn tính mà thôi, ta có thể giúp các ngươi thanh trừ.” Tô Trầm không thèm để ý phất tay.
Với hắn mà nói, đây thật sự đơn giản là một việc nhỏ.
Cái gì?
Sát Lặc hoàn toàn chấn kinh rồi.
Đối với người ở thôn Hà Tây mà nói loại thảo dược này là người thủ hộ cho bọn họ, làm cho bọn họ miễn gặp nguyền rủa xâm hại, đồng thời cũng là ngục tốt, chặt chẽ ghim chết bọn họ trên mảnh đất này, không thể rời đi.
Lời nói của Tô Trầm lại tương đương mở ra một mảnh thiên địa mới, làm cho bọn họ từ nay về sau thoát khỏi gông xiềng, thoát đi lồng chim, ngày sau trời cao biển rộng.
Nhưng nếu có ai nghĩ vì chuyện này mà mọi người liền nguyện ý rời đi vậy thì mười phần sai.
Quán tính là một loại lực lượng!
Thói quen nhiều đời đều sống trên mảnh đất này làm cho người ở đây thật ra rất khó dứt bỏ cố thổ, rất nhiều người tình nguyện chết cũng không nguyện rời khỏi mảnh đất nuôi lớn mình.
Loại tình cảm cố thổ nan cách này người ngoài khó có thể lĩnh hội cùng lý giải.
Cũng may Tô Trầm không phải để cho bọn họ hoàn toàn rời đi, mà chỉ bảo bọn họ tạm thời tránh né mười đại quý tộc đột kích, này cũng không có vấn đề gì cả.
Vào lúc ban đêm, người của Nhạc Cư Trại tổ chức một hồi yến hội long trọng, vì bọn họ rốt cuộc đã thoát khỏi ác mộng trói buộc, vừa vui vừa múa vừa hát.
Nhưng trong gian phòng lớn giành cho chủ nhân thì Tô Trầm lại lâm vào giấc ngủ thâm trầm, Cương Nham canh giữ ở cửa, không có bất luận kẻ nào được tiến vào. Cái này đại biểu cho Tô Trầm đã tiến nhập vào trong Mộng Thế Giới - Sau tập huấn năm đó, Tô Trầm biết được là không cần dưới tình huống không chút phòng bị nào tiến vào trong Mộng Thế Giới.
Vẫn như cũ là phiến cổ bảo quen thuộc.
Điểm tiến vào Mộng võng của từng người đều là điểm bắt đầu của mình, trừ khi hắn có ý nghĩ đổi mới điểm tiến vào. Nhưng cho dù thay đổi không có cái gì mới để nhìn, dù sao Mộng võng chỉ là một mạng lưới trao đổi cùng câu thông tin tức mà thôi, không có nhiều phồn hoa thịnh cảnh như vậy, vĩnh viễn đều là cảnh sắc giống nhau như đúc, toàn bộ kỳ quái cùng tia sáng kỳ dị nhìn đến trước sau đều vẫn sẽ như vậy.
Tô Trầm không có đi tam đại giao dịch sảnh náo nhiệt nhất, mà trực tiếp đi vào trên đường cái thành Mộng Huyễn, sau khi đi vào một ngõ nhỏ u tĩnh, đẩy ra một phiến cửa tiến vào, đã đi vào một gian phòng tiểu trúc tĩnh mịch thanh sơn bích thủy.
Đây là nơi ở của Tô Trầm ở thành Mộng Huyễn, cũng là một trong những phúc lợi có được sau khi trở thành Mộng Tuần. Bởi vì là địa phương của mình, Tô Trầm có thể tự hành thiết kế ra kiểu dáng phòng của mình. Nhìn ra được Tô Trầm thật ra có vài phần khí khái ẩn sĩ cùng yêu cái đẹp.
Mộng huyễn có thể cung cấp cho chủ nhân một không gian nói chuyện an toàn, theo cách nói của Mộng Huyễn Chi Chủ thì đây là quyền hạn tối cao, ngay cả bản thân hắn cũng không thể nghe trộm. Về phần có phải là sự thật hay không thì cũng không biết, dù sao tất cả đều do lão nhân gia hắn một tay xử lý. Nhưng ít ra trong số những quyền hạn của Mộng Vương thì không có quyền hạn xâm nhập chỗ ở của người khác.
Nguyên Hoang đại lục không có phương thức thông tin mau lẹ, Mộng Thế Giới chính là phương thức thông tin tiện lợi nhất.
Thời khắc tiến vào chỗ của mình, Tô Trầm nói:
“Mở ra đưa tin, thông báo cho đạo sư.”
Một đạo gợn sóng vô hình truyền ra ngoài.
Không có bao lâu, một người vậy mà xuất hiện, chính là Thạch Khai Hoang.
“Đạo sư!”
“Ô!” Thạch Khai Hoang mặt tràn đầy vui mừng nhìn đệ tử đắc ý của mình:
“Ngươi đã có ít ngày không đến, gần đây đang làm gì?”
“Đệ tử đi Hà Tây lâm một chuyến đề thăng chính mình.” Tô Trầm xem những hiểu biết của mình trong khoảng thời gian này nói ra.
“Hừ, mấy cái thế gia đại tộc này, một đám đều là loại bóc lột thậm tệ, vô cùng tham lam. Sự tình giống như thế này đã từ lâu nhìn mãi thành quen, phải cho bọn hắn một cái giáo huấn thật tốt.” Thạch Khai Hoang hừ nói: “Yên tâm đi, mặc kệ có hậu quả gì vi sư đều chịu trách nhiệm cho ngươi.”
“Vâng, đệ tử đã rõ. Đệ tử cho đến nay, hậu thuẫn lớn nhất không phải Ảnh Thị, không phải dược tệ, không phải nguyên kỹ, mà chính là đạo sư ngài!” Tô Trầm trả lời.
Thạch Khai Hoang nở nụ cười: “Ngươi đó, cũng biết vỗ mông ngữa nữa.”
Tuy biết là nịnh hót, nhưng nghe cũng thoải mái, huống chi cái nịnh hót Nnày không phải là lời nói dối.
Nếu không có Thạch Khai Hoang làm hậu thuẫn kiên cố cho Tô Trầm thì rất nhiều sự tình Tô Trầm cũng phải suy nghĩ nhiều một chút.