Chương 485 Đô Ti mới (1)
“Đúng rồi đạo sư, phương pháp vô huyết trùng kích Khai Dương của ngài nghiên cứu như thế nào rồi?”
“Càng đi về sau lại càng là gian nan!” Thạch Khai Hoang thở dài lắc đầu.
“Là không qua được một cửa ở trên Tam Dương Thông Giao mạch sao?”
“Vẫn còn mắc kẹt ở đó, chậm chạp chưa đột phá. Tam Dương Thông Giao, nguyên lực tụ hội, hơi có sai lầm sẽ hỗn loạn khí huyết. Ta có mở phương pháp khai nguyên, tuy có thể ổn định khí huyết lại thủy chung không thể nắm chắc được trăm phần trăm. Ngươi cũng biết, nếu chỗ này là đường rẽ như vậy việc sẽ chỉ có đại hung hiểm mà thôi, nhẹ thì trùng kích thất bại, nguyên lực phản phệ, nặng thì tại chỗ mất mạng đều có khả năng.”
“Đây chính là nguyên nhân ngày hôm nay ta tìm đến đạo sư. Đệ tử ở Hà Tây lâm có phát hiện. Có lẽ có thể giải quyết sự tình Tam Dương Thông Giao.”
“Ồ? Là cái gì?” Nghe nói như thế Thạch Khai Hoang lập tức hào hứng lên.
“Chính là trớ chú Hà Tây lâm.” Tô Trầm trả lời: “Loại trớ chú này thật ra là do một loài sinh vật cực kỳ nhỏ bé tạo thành. Trong khoảng thời gian này đệ tử luôn ở nghiên cứu nó, trong lúc vô ý phát hiện loại sinh vật này có trợ giúp rất lớn với Tam Dương Thông Giao, nó có thể ổn định khí huyết, khơi thông nguyên lực, nếu lấy nó pha chế dược tề, có thể sẽ giải quyết vấn đề Tam Dương Thông Giao.”
Nghe nói như thế thì Thạch Khai Hoang lập tức lắc đầu: “Ta cần pháp môn vô huyết trùng kích Khai Dương, mà không phải là loại dược tề nào đó. Mượn dược vật đạt dược thành công, vẫn như cũ chịu giới hạn của dược vật, có gì khác với trùng kích huyết mạch đâu?”
“Khác nhau lại rất lớn.” Tô Trầm cười nói: “Dược vật so với huyết mạch dễ hơn, nó để cho mọi người đều có cơ hội. Còn vô huyết trùng kích Khai Dương, là công trình năm rộng tháng dài, đó là vấn đề cần phải giải quyết đầu tiên, mà không phải là ngay từ đầu liền đuổi theo phương pháp trùng kích hoàn mỹ.”
Thạch Khai Hoang sửng sốt.
Nghĩ ngợi, hắn nói: “Lần này ngươi đến là có chút đạo lý, thế nhưng nếu loại dược liệu này chỉ sinh ở Hà Tây lâm thì như vậy hàng năm cung cấp dược tề sẽ có hạn đi?”
“Vâng, cho nên ý tứ đệ tử là trước tiên phải giải quyết vô huyết trùng kích Khai Dương không còn vấn đề gì, lại tiến một bước giải quyết vấn đề đề thăng nó lên. Tựa giống như pháp môn trùng kích Phí Huyết cảnh, chẳng phải khi đó người ở trên trụ cột hoàn thiện từng bước sao?”
“Nói như vậy... cũng cũng đúng.” Thạch Khai Hoang gật gật đầu.
Lập tức lại thở dài một tiếng rồi nói: “Năm đó, là ngươi dùng biện pháp kết hợp thượng cổ áo thuật cùng nguyên kỹ hiện đại hoàn thành pháp môn trùng kích Phí Huyết. Hiện tại lại muốn thêm vào dược tề học giúp ta sáng tạo ra phương pháp trùng kích Khai Dương. Ít nhất ở trên phát triển ý tưởng, ngươi xa xa vượt trên cả ta!”
“Nhưng chung quy tất cả cái này đều do đạo sư làm, đệ tử chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi.”
“Chỗ nào là dệt hoa trên gấm, rõ ràng là vẽ rồng điểm mắt, nếu là dược tề của ngươi thật sự có thể giải quyết vấn đề của Tam Dương Khai Thông, thì thành tựu phương pháp trùng kích Khai Dương chỉ là chuyện thời gian sớm muộn mà thôi. Ô, nói vậy là lúc nào ngươi cũng chờ cái này?”
“Vâng, đạo sư.” Tô Trầm cười mỉm trả lời.
Về tốc độ tu luyện quỷ dị kia của Tô Trầm thì hiển nhiên Thạch Khai Hoang đã có phát hiện.
Cho dù là ở trong Mộng Thế Giới này, Thạch Khai Hoang cũng có thể cảm giác được Tô Trầm hiện tại tu vi so với lần gặp mặt trước đây đột phi tăng mạnh một mảng lớn.
Bất quá mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Tô Trầm không nói thì hắn cũng sẽ không hỏi, mọi người biết rõ trong lòng là được rồi.
Đối với Tô Trầm mà nói, loại dược tề này không chỉ đại biểu hoàn thành phương pháp trùng kích Khai Dương, càng quan trọng hơn là một bút tài chính thật lớn thu về trong tương lai.
Phương pháp vô huyết trùng kích Khai Dương có thể công khai, nhưng phương pháp chế tác dược tề này thì mình phải kinh doanh độc nhất vô nhị.
Thời khắc này sau khi tham khảo một chốc phương pháp trùng kích Khai Dương, Thạch Khai Hoang hỏi:
“Còn có việc gì sao?”
Tô Trầm do dự một lát, nói:
“Ta ở Hà Tây có phát hiện mới, có một loại Tử lưu ly có thể tiến hành chuyển hoán linh hồn, dời ý thức người chuyển vào trong cơ thể hung thú, do đó đạt được mục đích khống chế hung thú. Thêm nữa việc của Lý Trạch cùng Vệ Liên Thành, cơ bản là có thể xác nhận...”
Nghe như thế, sắc mặt Thạch Khai Hoang trầm xuống: “Quả nhiên là gia hỏa người không ra người quỷ không ra quỷ kia sao? Lại chạy đến địa giới chúng ta hô phong hoán vũ!”
“Ai bảo bọn hắn số lượng thiếu thốn.” Tô Trầm cười nói: “Nếu làm thí nghiệm, tự nhiên mục tiêu thí nghiệm cũng phải là ở nhiều loại địa phương.”
“Không được, sự tình to lớn, ta muốn thông báo thượng cấp.”
“Đạo sư!” Tô Trầm gọi Thạch Khai Hoang lại.
Hắn nói: “Hay là giao cho ta đi?”
“Ngươi?” Thạch Khai Hoang do dự một chút: “Không phải ta khinh thường ngươi, thật sự là đối thủ lần này, không giống bình thường! Ngươi... làm được không?”
Không phản bác, ngược lại là Tô Trầm còn thật sự suy tư một lát, sau đó mới trả lời:
“Hiện tại ta hẳn không đối phó được gia hỏa kia, nhưng đợi một thời gian, ta có tự tin này.”
Thạch Khai Hoang gật gật đầu: “Xem ra tình thế của ngươi ở bên kia xác thực phức tạp, vừa là mười đại quý tộc, vừa là tên gia hỏa này. Ta nhìn một mình người cũng khó chống được, có muốn ta phái cho ngươi một chút giúp đỡ hay không?”
“Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì?”
“Những đồng học cùng ngươi xông di tích Kim Thủy hồi trước, thế nào?”
Sáng sớm hôm sau, Tô Trầm mang theo Cương Nham cùng Ảnh Thị trở về Thanh Hà.
Trở lại Tô phủ, Lý Thứ thấy liền mừng rỡ nói: “Thiếu gia đã trở lại.”
“Ừm, khoảng thời gian ta không ở, trong phủ vẫn an ổn chứ?”
“Tất cả đều tốt.” Lý Thứ trả lời.
Đại bộ phận thời gian Tô Trầm đều vùi đầu làm nghiên cứu, cho nên dù biến mất một đoạn thời gian cũng không có người nào biết, trừ phi vừa đúng lúc gặp phải chuyện gì đó.
“Gần nhất không có phát sinh chuyện hệ trọng gì chứ?”
“Muốn nói đại sự, là có một cái.” Lý Thứ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Cách đây mấy ngày mười đại quý tộc phái ra đội thuyền liên hợp đột nhiên xảy ra chuyện, bảo là gặp phải thủy tặc, lập tức đại bộ phận người biến mất rồi.”
Nghe nói như vậy Tô Trầm nở nụ cười: “Tin tức này thật có ý tứ.”
“Đúng vậy.” Lý Thứ còn không có hiểu được: “Mười đại quý tộc gặp thủy tặc... Những thủy tặc này không phải là do mấy nhà bọn họ nuôi sao? Cái này cũng quá buồn cười. Cũng không biết là ở bên ngoài gặp phiền toái gì, lại quái lên người thủy tặc rồi.”
“Không có phiền toái gì khác, chính là đánh đến ta mà thôi.” Tô Trầm không nhanh không chậm phẩm một ngụm Minh trà đã dâng đến miệng.
“Đánh đến ngài?” Lý Thứ trừng to mắt: “Thiếu gia là nói...”
“Chúng ta giết sạch sẽ bọn họ.” Cương Nham ồm ồm nói.
Lý Thứ kinh ngạc.
Đại sự duy nhất xảy ra ở Thanh Hà thành lại là bút tích của Tô Trầm.
Đội thuyền liên hợp kia người không ít đâu, mấy trăm võ sĩ, mấy chục tên Nguyên Sĩ, bọn người Tô Trầm là làm cách nào được?