Chương 486 Đô Ti mới (2)
Nhưng Lý Thứ cũng biết chuyện nên hỏi cùng không nên hỏi, cho nên sau khi khiếp sợ qua đi liền thu thập tâm thần, nói: ‘Thiếu gia đại tài! Có điều chuyện này không thể truyền ra ngoài.”
“Không có việc gì, ta che mặt hành sự, bọn họ không biết. Nhưng ta nhắm chừng sớm muộn gì bọn họ cũng đoán được, dù sao hình thể Cương Nham chình ình đằng kia.” Tô Trầm không để ý chút nào nói: “Dù sao đều là tử địch, biết thì biết đi.”
“Đúng rồi thiếu gia, còn có một chuyện.” Đột nhiên Lý Thứ nhớ đến cái gì.
“Chuyện gì?”
“Nguyên Đô Thự đến môt vị Đô Ti mới.”
“Hử?” Ánh mắt Tô Trầm mị hẳn lại.
——————————————————
Nguyên Đô Thự.
Tô Trầm nhàn nhã bước nhỏ đi đến, gặp Tào Chính Quân hoang mang rối loạn đi đến, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Trầm, ánh mắt sáng lên: “Ai u gia của ta, ngài đã trở về rồi.”
“Sao? Ta không trở về, mảnh trời này của Nguyên Đô Thự sẽ không sụp được?” Tô Trầm cười meo meo nói.
“Trời chắc là không thể sập, nhưng chính cái Nguyên Đô Thự sợ là không mang họ Tô nữa.” Tào Chính Quân đè thấp giọng nói.
Tô Trầm nghiêm mặt: “Tào Chính Quân ngươi nói bậy bạ gì đó? Nguyên Đô Thự này khi nào thì mang họ Tô? Nói lớn ra, Nguyên Đô Thự này là họ Lâm, là nghe bệ hạ sai bảo, mà nói nhỏ lại, thì Nguyên Đô Thự này họ An, nghe mệnh của Thành chủ làm việc, vô luận ngươi cùng ta, đều là thành viên nho nhỏ của Nguyên Đô Thự này, dựa theo quy củ làm việc mà thôi, sao có thể tùy tiện mang công môn đưa vào túi riêng?”
Nhất thời Tào Chính Quân xấu hổ, hồi lâu mới nói: “Tô đại nhân giáo huấn phải, tiểu nhân chỉ là muốn nói cho đại nhân...”
“Vị Đô Ti mới đến chỗ này?”
“Thì ra đại nhân đã biết.” Tào Chính Quân lau mồ hôi trên trán.
“Cũng vừa mới biết.” Tô Trầm đi vào bên trong: “Đến đây lúc nào?”
“Ba ngày trước. Vừa đến đã muốn gặp Tô đại nhân, kết quả là quý phủ nói Tô đại nhân đang bế quan, nên không gặp được. Đô Ti mới đến thật mất hứng, mấy ngày này lúc nào cũng chỉnh đốn Nguyên Đô Thự...”
Tào Chính Quân nói đến chỗ này, hơi dừng một chút...
Tô Trầm nhìn hắn: “Có chuyện gì nói thẳng.”
Tào Chính Quân chắp tay nói: “Đoạn Phong, Hà Kỳ Vi, Cung Viễn, Lý Chí bị hạ ngục.”
Bốn người này chính là tối trung với Tô Trầm, như Tô Trầm lên đài làm chuyện thứ nhất chính là thanh lý sạch sẽ thân tính của Liễu Vô Nhai, còn Đô Ti mới lên đài chuyện thứ nhất là đối phó thân tín Tô Trầm, thủ đoạn không sai biệt, có điều khác là hắn không giết người.
Không phải hắn không nghĩ giết, mà là hắn dù sao không phải Tô Trầm.
Nguyên Đô Thự mặc kệ nói thế nào trên danh nghĩa còn chịu quản thúc của An Tự Nguyên, Nguyên Đô Thự chết người, còn là chết Nguyên Sĩ thì An Tự Nguyên có quyền hỏi đến.
Tô Trầm đại khai sát giới, An Tự Nguyên hỏi đến thì vỗ tay khen ngợi, thậm chí phối hợp Tô Trầm giao hết thảy mọi chuyện cho kẻ thù bên ngoài.
Đô Ti mới nếu là đại khai sát giới, An Tự Nguyên hỏi đến có thể là hoàn toàn khác biệt.
Cho nên người là Đô Ti mới không thể giết, nhưng có thể tìm lý do để mang người lên, thuận tiện cấp cho Tô Trầm một nan đề.
Đương nhiên, loại hành vi này cũng đã dứt khoát nói rõ ra lập trường của mình.
“Lấy cái cớ gì?”
“Nói bọn họ cấu kết thủy tặc, mưu hại thương đội, hơn nữa chứng cơ rất xác thực.”
“Chính là thương đội gặp thủy tặc mấy ngày trước?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Vâng!”
Được thôi, tuy là mang cái nồi đen lên cho Tô Trầm cõng nhưng thật ra không tính là oan uổng bao nhiêu.
Tô Trầm nghĩ ngợi, không khỏi cười thành tiếng.
Tào Chính Quân thấy hắn còn có tâm tình cười thì nhất thời có chút ngây người.
Tô Trầm hỏi: “Tình huống hiện tại của bọn họ thế nào rồi?”
“Bị hình, ăn chút đau khổ, nhưng tổng thể không có trở ngại gì. Đại nhân, đây là hướng về phía ngài!” Tào Chính Quân nhắc nhở nói.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn bị đánh tiếng là người của Tô Trầm, chỉ là vì không phải Nguyên Sĩ nhưng là loại người có thể làm việc nhất cho nên mới không bị Đô Ti mới động đến. Nhưng Tào Chính Quân cũng biết nếu để cho Đô Ti mới cứ như vậy hoành hành thì sớm muộn gì mình cũng phải gặp xui xẻo, cho nên chỉ mong To Trầm đại phát thần uy xử lý tên Đô Ti mới này.
“Không có việc gì là được rồi.” Tô Trầm không thèm để ý: “Lúc này Đô Ti đại nhân đang ở trong thự?”
“Chính là đang ở bên trong.”
“Vậy thì thì cùng đi gặp hắn thôi.” Tô Trầm nói xong đã đi vào bên trong.
Tào Chính Quân thầm kêu khổ, lại chỉ có thể đuổi kịp.
Vào đại sảnh, chỉ thấy một gã đại hán tử thân hình cao lớn, trên đùi đặt ngang một thanh bản môn đại đao hung ác dữ tợn, trong tay còn một cái bầu rượu, đang rót vào trong miệng.
Nhìn thấy Tô Trầm tiến vào, nguyên bản ánh mắt đục ngầu lập tức có thần quang: “Đến chính là Tô Tri Hành?”
Tô Trầm cười tiến vào: “Vị này là Đô Ti mới, Hình Sát Bắc Hình đại nhân?”
“Biết tên họ bổn gia, còn không bái kiến?” Tân Đô Thi ác thanh ác khí nói.
Tô Trầm tùy tiện lấy ra một vật, ở trước mặt Hình Sát Bắc nhoáng lên một cái: “Huân chương Dũng sĩ bậc hai, gặp quan không bái. Hình Đô Ti, ngươi quan lớn một cấp uy phong, không cần thể hiện trước mặt ta.”
Hình Sát Bắc mắt hơi co rút lại: “Huân chương Dũng sĩ bậc hai... Tốt, rất tốt. Tô Tri, ngươi quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, khó trách dám nháo cả thành Thanh Hà này đến trời.”
Tô Trầm không khách khí hồi đáp: ‘Tô mỗ tự chưởng Nguyên Đô Thự đến nay, lại trị thanh minh, không mảy may phạm dân trăm họ, dám bảo cúi đầu trước thiên địa vẫn không thẹn tâm mình, sao lại dùng cách nói là nháo đến trời?”
“Ngươi dám nói, án tại bến bến tàu Thanh Hà không phải ngươi làm?”
“Là ta làm. Trường Thanh bang mưu đồ gây rối, giết chết quan viên Nguyên Đô Thự, chứng cớ vô cùng rõ ràng, có trong hồ sơ tróc nã, bạo lực chống đối, chịu đem đi nghiêm trị. Bản thân là theo nếp làm việc, biết luật mà đi, dọc đường giết người cuồn cuộn cũng không có nửa phần sai lầm! Ngược lại Trường Thanh bang, từ một trận chiến đó không dám làm loạn, diện mạo bến tàu Thanh Hà rực rỡ hẳn lên, đều là do công lao bản quan!”
Hình Sát Bắt bỗng nhiên xiết chặt bầu rượu trên tay, bầu rượu đã bị hắn bóp nghiến.
“Khẩu khí thật lớn!” Hắn âm nhu nói: “Vậy Nguyên Đô Thự Liễu đại nhân cùng với thủ hạ liên quan đến ngài ấy chết, ngươi giải thích như thế nào?”
“Cái này An thành chủ từ lâu đã định án, sự tình này không cần hỏi ta. Nếu không phục thì đi Phủ thành chủ hỏi.”
“Biết là ngươi sẽ lấy Thành chủ ra nói, đừng tưởng rằng có An Tự Nguyên che chở thì không sợ gì!” Hình Sát Bắc hung hăng trừng về Tô Trầm.
Ngay từ đầu đã biết đối đối với nhau cho nên không ai khách khí với ai, vừa thấy liền ghét ra mặt.
“Vậy còn Hình Đô Ti? Là chó nhà ai? Hoặc là không chỉ ăn một nhà?” Tô Trầm đáp lại một cách mỉa mai.
“Lớn mật!” Hình Sát Bắc vỗ bàn, bàn không có việc gì chỉ là dưới mặt bàn hiện ra từng đạo vết rạn.
Đây không phải là nguyên kỹ, mà là người này đã khống chế lực lượng đến đăng phong tạo cực.
Không nghề nghi ngờ gì hắn chính là một người có sở trường cận chiến.