Chương 488 Trù bị (Thượng)
Tô Trầm đã đứng dậy nói:
“Thanh Hà thủy đạo một án, rất nhiều điểm đáng ngờ. Ngay cả phạm nhân ta cũng không thẩm đã có thể nhìn ra mấy vấn đề này, nếu là tiếp tục theo đổi chỉ sợ càng nhiều vấn đề. Đương nhiên, Hình đại nhân ngươi có thể nhìn thấy đáng ngờ như không có gì, tiếp tục nhốt người thì chúng ta sẽ theo lẽ công bình kiện lên thượng cấp. Hoặc là ngươi làm ra lựa chọn khác, lẫn nhau đều lui một bước.”
“Đều lui một bước?” Hình Sát Bắc trong mắt thả ra ánh sáng lạnh lùng.
“Đúng, đều lui một bước.” Tô Trầm trả lời: “Có lẽ ngài không phải rất hiểu ra, Hình đại nhân. Thật ra đại bộ phận thời điểm tác phong của ta là cạn tàu ráo máng, đến chết mới thôi. Hôm nay đều lui một bước, đó là ta khó được một lần thoái nhượng, coi như là chúc mừng Hình đại nhân tân quan nhậm chức, xin đại nhân trân trọng!”
Trong giọng nói lạnh nhạt, mang theo lực lượng làm người ta không thể từ chối.
Thời điểm Tô Trầm đi ra Nguyên Đô Thự, bên người Tô Trầm không chỉ có Vân Báo mà còn có đám người Đoạn Phong đi theo.
Hình Sát Bắc cuối cùng vẫn phải cúi đầu.
Không có biện pháp, có Vân Báo cấp đường, có Tô Trầm cấp chuyện, chuyện này nháo lớn thì Hình Sát Bắc nhất định là chịu không nổi.
Thật ra Hình Sát Bắc rất rõ ràng vì cái gì Tô Trầm lại thoái nhượng, nói trắng ra là để lấy người.
Nếu hắn níu lấy chuyện rốt cuộc đội thuyền có gặp nạn không, thì Hình Sát Bắc cố nhiên sẽ không có ngày tốt lành, nhưng khả năng đám người Đoạn Phong sẽ chết ở trong ngục.
Vì đám người Đoạn Phong mà giằng co với Tô Trầm là không đáng.
Bởi vì Tô Trầm hết sức đi cứu, cứu không được không phải tội của hắn, ngược lại có thể lung lạc lòng người.
Hình Sát Bắc muốn làm xuống, chẳng những mặt trên trách tội, bên dưới nội bộ cũng sẽ lục đục.
Cho nên nhìn cái này như là hai lựa chọn, thật ra là một lựa chọn duy nhất.
Đương nhiên, ở bên ngoài còn phải tra án, về phần tra đến năm tháng nào thì khó mà nói được.
Cho nên nửa canh giờ sau đám người Đoạn Phong đã xuất hiện ở ngoài lao ngục.
Tuy bị Hình Sát Bắc nhốt mấy ngày nay, tâm trạng bốn người đều không tốt cho lắm nhưng sau cùng vẫn là người khỏe mạnh, chỉ là không thiếu ăn đau khổ, toàn thân trên dưới đều là vết thương.
Đoạn Phong bị tra tấn thật thống khổ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không để yên cho Hình Sát Bắc! Tô Tri, ngươi phải giúp các huynh đệ chúng ta báo thù này!”
“Ta biết, việc này giao cho ta, hiện tại các ngươi trở về nghi ngơi trước, dưỡng tốt thân thể rồi lại đến.” Tô Trầm nói xong cho mỗi người bọn họ một lọ dược tề.
Dược tề có thể khôi phục thương thế của bọn họ, nhưng tinh thần lực hao tổn mấy ngày nay thì phải cần chính bọn họ chậm rãi tĩnh dưỡng.
An trí thoáng cho Đoạn Phong, Tô Trầm nói lời từ biệt với Vân Báo, tự đi hướng phủ Thành chủ.
Người phủ Thành chủ từ lâu nhận thức hắn, gặp Tô Trầm, vội mời hắn vào.
An Tự Nguyên đang ở hậu hoa viên của nhà mình phơi nắng, cái đầu trọc dưới ánh mặt trời càng trở nên sáng loáng.
Thấy Tô Trầm tiến lại, An Tự Nguyên cười ha ha nói: “Rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi chịu đi ra rồi.”
“Tô Trầm ra mắt Thành chủ đại nhân.”
“Được rồi, không cần nói lời khách khí, chuyện Nguyên Đô Thự ngươi biết hết rồi?”
“Vâng!”
“Mẹ nọ, lần này ta phải xin lỗi ngươi, không thể để ngươi làm được Đô Ti. Tốt một cái Nguyên Đô Thự, lại rơi xuống trong tay người như vậy.” An Tự Nguyên thở dài lắc đầu.
Tô Trầm khí định thần nhàn: “Không có Đô Ti, không phải là không có Nguyên Đô Thự, hai cái này hoàn toàn khác biệt.”
An Tự Nguyên cười to: “Tốt, nói rất đúng! Xem ra ngươi y nguyên vẫn có mười phần ý chí chiến đấu.”
“Cùng người đấu, vô cùng vui vẻ. Nếu quý tộc này muốn gây phiền toái cho ta, ta không ngại đấu một trận.” Tô Trầm cười hì hì trả lời.
Nhân tiện cũng nói một chút chuyện lúc trước.
Nghe được đám người Đoạn Phong được hắn cứu ra, An Tự Nguyên nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là người đã được ngươi cứu ra, tốt lắm. Tuy ta muốn hỗ trợ chuyện này, lại không đủ lực. Ngươi có thể giải quyết thì không gì tốt hơn. Như vậy kế tiếp ngươi định làm như thế nào?”
Tôn Thành chủ hỏi hắn làm như thế nào, có thể nhìn ra được coi trọng hắn ra sao.
Tô Trầm nói: “Hình Sát Bắc tuy là Đô Ti, nhưng ta ở Nguyên Đô Thự nửa năm không phải là làm không, hắn muốn ra lệnh, ta cũng có thể làm hắn mất quyền lực, đơn giản là đấu pháp mà thôi, không ai sợ ai.”
An Tự Nguyên là Thành chủ, không phải vẫn bị mười đại quý tộc làm mất đi hơn nửa quyền lực hay sao?
Hình Sát Bắc không phải là Liễu Vô Nhai, mới chợt đến, không dễ dàng gì làm cho Nguyên Đô Thự thành kỷ luật nghiêm minh được.
Trên quan trường chính là đấu đá lẫn nhau, ngươi làm ta mất quyền lực, ta làm ngươi mất quyền lực, xem ai có thể cười tới cuối cùng.
Quan trường trên thế giới của Nguyên Sĩ, bất quá hơn nhau ở thủ đoạn đen tối, phương pháp thiết huyết mà thôi, bản chất của vài thứ là không chút nào thay dổi.
“Đến là có chuyện khác, theo ý ta còn quan trọng hơn chuyện Hình Sát Bắc nhiều lắm.” Lúc này Tô Trầm nói.
“Ồ? Là cái gì?” Nghe Tô Trầm nói vậy thì An Tự Nguyên hưng đầy hào hứng.
“Diệt tặc!”
“Diệt tặc?” An Tự Nguyên ngẩn người: “Diệt cái gì tặc?”
“Tự nhiên là thủy phỉ.” Tô Trầm đáp: “Những năm gần đây, mười đại quý tộc cấu kết thủy phỉ, nắm giữ thủy đạo, trong tay nắm mạch máu kinh tế tại Thanh Hà, lục địa có hắc bang khống chế cửa hàng, thủy lộ có thủy phỉ khống chế vận thuyền, có thể nói thủy phỉ là nanh vuốt quý tộc. Nếu muốn đối phó bọn họ, nhất định phải trước tiên cắt nanh vuốt của bọn họ.”
“Nhưng mà phỉ đạo sao dễ nói chuyện như vậy!” An Tự Nguyên lắc đầu: “Hắc bang trà trộn nhân gian, ngư long hỗn tạp thân phận khó bề phân biệt. Thủy phỉ trà trộn thủy đạo, tung hoành một vùng sông nước rồi vô tung rút đi, bên trong có cường giả, thực lực cao thấp không giống nhau. Nếu phái đi đội ngũ cường đại, thì toàn bộ phải mai danh ẩn tích. Nếu phái không đủ cường đại, lại không phải đối thủ bọn họ. Quý tộc cấu kết phỉ đạo trong ngoài, có liên hệ với nhau, nếu muốn tiêu diệt thì rất khó!”
“Có thể mời Lăng Nguyên thủy quân xuất động không?”
An Tự Nguyên lắc đầu liên tục: “Lăng Nguyên thủy quân không thuộc biên chế Thanh Hà ta, không chịu ta kiểm soát. Tuy ở đó ta có vài vị bằng hữu, nhưng trên thực tế thế gia quý tộc đồng dạng cũng có thân bằng bạn tốt ở trong đó. Ta có thể ảnh hưởng chỉ một phần, bọn họ cũng có thể ảnh hưởng một phần, hai bên triệt tiêu, muốn vận dụng thủy lực rất khó! Nếu không ta cần gì để bọn họ hung hăng ngang ngược đến bây giờ?”
“Nói như vậy...” Tô Trầm nghĩ ngợi, nói: “Giao cho hạ quan thì thế nào?”
“Ngươi?” An Tự Nguyên lắp bắp kinh hãi: “Ngươi muốn đi diệt thủy phỉ? Nhân thủ ở đâu ra? Thủy phỉ này cường giả phần đông, khó đối phó lắm. Hơn nữa thủy chiến không so được lục chiến, tình huống phức tạp cho dù là cao thủ một khi vào nước thực lực sẽ hạ thấp hơn phân nửa.”
Tô Trầm cười đáp: “Ta biết, nhưng vì nguyên nhân này nên ta mới có lòng tin. Nếu đổi thành lục chiến thì thật ra ta không có gì nắm chắc cả.”