Chương 496 Đảo Ngọc Tâm
Đường Minh lý giải ý định của hắn: “Nhưng cứ như vậy thì cần có rất nhiều thời gian, ngươi còn phải trở về Thanh Hà chủ trì sự vụ nữa.”
“Không sai, cho nên chuyện ở đây, ngày sau phải trông vào các ngươi rồi.”
Đảo Ngọc Tâm ở một khu cỏ lau trên Lăng Nguyên thủy trạch, nơi này thủy đạo tung hoành, bốn phương thông thoáng, lại rời xa thành thị, vì thế từ lâu chính là nơi tụ tập của các lộ thủy phỉ.
Đám thủy phỉ cướp được thuyền, tài hóa, bình thường đều tiến hành giao dịch ở chỗ này. Bán đi thứ mình không cần, mua vật tư mình cần, có khi sẽ tiến hành mua một ít tin tức, do đó cũng đề ra loại chức nghiệp “độc thủ” này, chuyên môn đi mua bán tình báo, rửa hàng chưa đóng thuế, tìm kiếm bảo vật gia truyền mất tích, vân vân.
Trôi qua hai ngày, Tam Giang quân đã đi đến đảo Ngọc Tâm.
Hạ thuyền, Tô Trầm nói: “Để cho mọi người lên bờ tự do hoạt động, một ngày sau trở về thuyền. Triệu Hâm, Hạo Ly, Ngô Hiểu, ba người các ngươi phụ trách giám sát, đừng để cho đám người kia uống nhiều quá mà tè ra cả quần rồi gây chuyện, Đường Minh, Chu Quyên Giai, Cương Nham cùng Tiêu Dẫn Quang theo ta đi hỏi thăm tin tức, Vệ Dương, Mã Hiên ở lại.”
“Xui quá!” Nghe được mình phải ở lại thì Vệ Dương cùng Mã Hiện cùng nhau phát ra âm thanh bi ai.
Nhưng đội thuyền không có khả năng không có người trông coi, dù sao việc này cũng cần phải có người làm.
Bên này Tô Trầm đã mang theo Đường Minh, Chu Quyên Giai cùng Cương Nham lên bờ.
Không có hiển lộ hình dáng của mình, Tô Trầm đội mặt nạ quỷ của hắn lên.
Tiêu Dẫn Quang đi ở phía sau Tô Trầm, thấp giọng nói: “Đảo Ngọc Tâm có ba cao thủ nổi danh nhất, phân biệt là Đào ngũ gia, Long Cao Thịnh cùng Quỷ Thủ Trương. Đào ngũ gia ở trên đảo kinh doanh quán trọ, tửu điếm, tửu điếm của hắn là nên tụ tán tin tức. Long Cao Thịnh có một cái tiệm tranh cổ, chủ yếu phụ trách thu mua loại hàng lậu như tranh cổ này. Quỷ Thủ Trương có cái đổ tràng, ngoài ra còn có hiệu cầm đồ, cái gì hắn cũng thu. Đúng rồi, chỗ dựa của hắn chính là quý tộc Thanh Hà.”
Nếu đã quyết định đầu hàng thì tự nhiên muốn hàng triệt để một chút, thời khắc này không đợi Tô Trầm hỏi, Tiêu Dẫn Quang đã một năm một mười nói ra cái mà mình biết.
“Quỷ Thủ Trương có chỗ dựa là quý tộc Thanh Hà?” Như vậy còn Đào ngũ gia cùng Long Cao Thịnh?” Tô Trầm hỏi.
“Đào ngũ gia nghe nói không có cái núi dựa nào, nhưng hắn giao thiệp rộng, nhận thức nhiều người, cho nên mọi người ở trong này đều cấp một cái mặt mũi cho hắn, về phần Long Cao Thịnh thì bọn họ chính là nằm dưới trướng Hắc Hà quân.”
Lăng Nguyên thủy phỉ chủ yếu có ba cổ đại thế lực, phân biệt là Ngọc Sơn quân, Thanh Xa quân cùng Hắc Hà quân, trong đó lại lấy Hắc Hà quân là mạnh nhất, nghe nói bên trong chỉ là Khai Dương cảnh thì đã có hơn bảy tám người, có khả năng còn được một vị Diêu Quang cảnh chống lưng, bởi vậy mà ở Lăng Nguyên thủy trạch kiêu ngạo vô cùng, cho dù là quan quân cũng dám đánh.
Ngọc Sơn quân cùng Thanh Xa quân cũng là hai thế lực không nhỏ, tuy không nghe nói có Diêu Quang cường giả ủng hộ nhưng hai quân cộng lại thì số lượng Khai Dương cường giả lại không ít.
Quan trọng nhất là, quan hệ của bọn họ với quý tộc Thanh Hà đều không tệ cho lắm.
Xác thực mà nói, liên minh Quý tộc thành Thanh Hà sở dĩ có thể làm ảnh hưởng đường thủy, là vì có quan hệ không tệ với hai chi đại thủy phỉ này.
Đương nhiên không phải toàn bộ thủy phỉ đều nghe bọn hắn, nghe nói Hắc Hà quân chưa bao giờ dính vào quý tộc Thanh Hà, thường xuyên xuất động cướp bóc. Nhưng đội thuyền quý tộc Thanh Hà không phải là không có bảo hộ, hai bên nổi lên vài lần tranh chấp, có thắng có bại.
Thời khắc này nghe cách nói của Tiêu Dẫn Quang thì Tô Trầm nghĩ ngợi, nói: “Đi, đi chỗ Đào ngũ gia nhìn thử.”
Dựa theo cách nói của Tiêu Dẫn Quang, thì Đào ngũ gia ở trên đảo Ngọc Tâm nhìn như là trung lập. Vừa tới, đi chỗ trung lập có vẻ là lựa chọn thích hợp nhất.
Đến “Đào Thị Tửu Điếm”, liền nhìn thấy rất nhiều thủy phỉ làm khách ở đây, một đám giơ vò rượu gào lên điên cuồng.
Trên quầy tửu điếm, một lão nhân xấu xí đang châm rượu cho mấy vị đại hán.
“Chính là Đào ngũ gia.” Tiêu Dẫn Quang chỉ chỉ lão nhân châm rượu nói.
“Khai Dương đỉnh phong, trách không được có thể an ổn một vùng ở đây.” Tô Trầm bật thốt nói.
Lão nhân đang châm rượu cho vài tên Đoán Thể võ sĩ, lại rõ ràng là một vị Khai Dương đỉnh phong cường giả.
Ở sau quầy, lỗ tai của lão nhân giật giật, giương mắt nhìn về phía Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn không để tâm nhẹ giọng nói chuyện, lại không giấu được lỗ tai của hắn. Trên gương mặt tràn đầy khe rãnh của lão nhân lộ ra một đám tiếu dung: “Người trẻ tuổi hảo nhãn lực, chỉ là hơi lanh mồm lanh miệng.”
Hắn nói chuyện nghe không lớn, bị tiếng người rầm rĩ bao phủ, vô tình Tô Trầm mấy người lại vừa vặn nghe được, chỉ là người ở bên cạnh mắt điếc tai ngơ, loại khống chế thanh âm này thật là ảo diệu cực đỉnh.
Một khắc này hai người đồng thời cả kinh.
Tô Trầm cố nhiên kinh ngạc là vì khả năng khống chế thanh âm của lão nhân, còn Đào ngũ gia là kinh ngạc nhãn lực của Tô Trầm
Làm sao để phán đoán tu vi của một người thật ra tương đương với chuyện khảo nghiệm nhãn lực. Người có tu vi khác nhau ở trên người sẽ biểu hiện ra khí chất khác nhau, ví dụ như tu vi sau khi đạt đến Dẫn Khí cảnh thì có thể dẫn động nguyên lực, chung quanh có nguyên lực dao động như ẩn như hiện. Đến Phí Huyết cảnh, trên người huyết khí đại trướng, huyết mạch lực tràn ra ngoài, cũng sẽ ẩn hiện lộ ra dị tượng.
Nhưng hết thảy những thứ này đều có thể che đậy.
Đào ngũ gia ở đảo Ngọc Tâm nhiều năm, ai cũng bảo lão nhân này thực lực sâu không lường được, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai tinh chuẩn nhìn ra được nội tình một thân tu vi này của hắn, phần lớn là suy đoán mà thôi.
Giống như Tô Trầm liếc mắt đã nhìn ra tu vi của hắn, Đào ngũ gia ở trên đảo nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên gặp được.
Hắn không biết Tô Trầm có Nguyên năng chi nhãn, tất cả bí mật có liên quan tới nguyên năng đều không giấu được mắt của hắn.
Giờ phút này nhẹ nhàng nói: “Người trẻ tuổi, nếu đã đến thì lại đây ngồi một chút.”
Nói xong đã lấy ra vài cái chén rót đầy.
Tô Trầm không khách khí lập tức đi đến, nhấp nhẹ một hơi, nhăn mặt cau mày buông ra.
“Như thế nào? Sợ trong rượu này có độc, không dám uống?” Đào ngũ gia hỏi.
Tô Trầm lắc đầu: “Nếu có độc, ta cũng sẽ uống. Thật sự vì rượu này rất kém, không thể nuốt vào miệng được. So với rượu độc còn nhạt hơn.”
Đào ngũ gia giật minh, ngửa đầu cười rộ lên: “Thú vị, đã lâu không gặp vị tiểu bằng hữu thú vị như vậy. Ngươi đã nói như vậy, nếu ta không đi lấy rượu tốt hơn ra thì lại là bạc đãi ngươi rồi. Đến, nếm thử cái này.”
Mở một vò rượu khác, rót đầy cho Tô Trầm.
Tô Trầm miệng thử, gật gật đầu: “Đây là rượu ngon.”
Lại buông xuống.
“Nếu là rượu ngon, vì sao lại không uống?”
“Rượu là rượu ngon, nhưng Nại Hà Nhuyễn Ma tán quá nhiều, chút nữa ta chịu không nổi nên chỉ có thể từ từ mà uống.”