Chương 522 Diệt hổ (Hạ) (1)
Cơ nhục cường hãn lóe lên hào quang màu vang, như là một pho tượng bằng vàng ròng, xông thẳng lại phía đám người.
Khoảnh khắc đao cùng thương va vào, không có công kích nào có thể phá vỡ hắn, lúc này Cương Nham đã oành đùng đùng nghiền áp tới, đánh thẳng vào trên người tên Phí Huyết cảnh cầm đầu, tên Phí Huyết cảnh kia chỉ cảm thấy mình như là bị hồng hoang cự thú đụng trúng, máu me phóng lên cao.
Hổ Sát Giảo một kích thất bại, còn lại thì cũng có thể tưởng tượng được.
Cương Nham dễ như trở bàn tay đánh gãy tay chân mấy người rồi vứt trên mặt đất, sau đó không có rời đi, bởi vì hắn biết không bao lâu nữa Ác Hổ Bang sẽ lại đuổi tới.
Vì thế trên mặt đường rất nhiều bang chúng Ác Hổ Bang rên rỉ kêu góc, thỉnh thoảng có người nhìn ra ngã tư đường, sau đó lại nhanh chóng lùi về.
“Để cho ta nhìn xem, để cho ta nhìn xem!”
Mấy tên tiểu nhị của An Nghiệp Phúc rất hưng phấn, tranh nhau xem tình cảnh này, nhảy nhót không thôi.
Chỉ có lão chưởng quầy là than thở: “Ai da, dánh tiểu nhân còn có lão đại, hắc bang này người đông thế mạnh, bây giờ cừu càng kết càng sâu, phải làm sao đây ah!”
Chu Hoành ở bên cạnh trêu chọc Phệ Kim Trùng, cười nói: “Trương chưởng quầy cứ an tâm nhìn xem, dù sao sẽ không để ngươi bị thương đâu.”
Không có đợi quá lâu.
Cũng không có qua bao lâu, lại có vài người xuất hiện trên ngã tư đường.
Người lần này không nhiều lắm, chỉ có năm sáu người.
Cầm đầu là một hán tử khôi ngô mang đao.
Hắn lại đây, chỉ là bước tới chắp tay nói: “Không biết các hạ là người nào, thủ hạ của ta không hiểu chuyện...”
Cương Nham khoát tay: “Ý ngươi là, thủ hạ của ngươi không hiểu chuyện, là bọn hắn không được. Nhưng ta đả thương nhiều người của các ngươi như vậy, thế nào đi nữa cũng phải có câu trả lời. Nếu như ta có thể lấy ra bồi thường tương đối, thì sự tình có thể bỏ qua, đúng không?”
Người nọ ngẩn ngơ, sao hắn lại biết lời trong lòng của mình.
Cương Nham cười: “Những người các ngươi, đều thích chơi trò này. Đừng nói lời thừa nữa, đều lưu lại đây đi.”
Một mảng bóng mờ to lớn dâng lên đằng sau hắn.
Làm lão đại Ác Hổ Bang, Kim Chung Dực thật ra không có xúc động như người trong bang của hắn.
Hắn biết rõ thiên địa rộng lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp, cho dù mình là Khai Dương cảnh thì vẫn như cũ có rất nhiều người ở thành Thanh Hà này có thể diệt trừ hắn.
Cho nên Kim Chung Dực lúc nào thân lui được thì lui, ác được thì ác, gặp phải hung ác thì cũng có lựa chọn xử lý.
Vì nguyên nhân này nên Kim Chung Dực rất vui lòng dùng phương thức đàm phán để giải quyết vấn đề.
Nào có thể ngờ được đối thủ là người không phân rõ đúng sai, thế mà nói chiến liền chiến, làm cho Kim Chung Dực vừa sợ vừa giận: Con mẹ nó đến cùng ai là hắc bang? Người cao to này sao còn không phân rõ đúng sai hơn cả Ác Hổ Bang ta.
Vừa kinh sợ, cũng đã chuẩn bị tốt chiến đấu.
Sau lưng huyễn hóa ra hắc hổ, là một đầu cự hổ sặc sỡ, Hắc Viêm Yêu Hổ.
Khác với lão đại hắc bang khác là, phần nhiều lão đại hắc bang đều có tạp huyết mạch, còn Kim Chung Dực thì là thuần huyết. Hắn là một thành viên của gia tộc Hắc Viêm Hổ, năm đó bởi vì giết tẩu tử mình sau đó phản bội gia tộc, cho nên chạy đến thành Thanh Hà thành lập Ác Hổ Bang, cho đến bây giờ vẫn còn đang bị gia tộc truy nã.
Hắc Viêm Yêu Hổ huyết mạch của hắn thuần khiết nồng đậm, thực lực cá nhân cũng rất mạnh, chỉ là làm người hẹp hòi, tham lam hưởng lợi, bởi vậy không có được ai trợ giúp, làm cho thế lực Ác Hổ Bang không mạnh, nhưng thực lực cá nhân của hắn vẫn mạnh hơn không ít khi so với Lý Dược của Trường Thanh Bang trước kia.
“Hắc Viêm Sí Thiên Quyền!” Kim Chung Dực nổi giận gầm lên một tiếng, hắc viêm lượn lờ mà ra, qua chỗ nào, chỗ đó hóa thành tro tàn.
Cương Nham nhếch miệng cười cười: “Nhìn cũng không tệ.”
Đối mặt liệt diễm mãnh liệt như vậy, Cương Nham chậm rãi giơ một bàn tay lên.
Cho đến nay, hắn đều dùng thân hình cường hãn của mình để chiến đấu, chính là một chiến sĩ thuần túy.
Nhưng mà giờ phút này, rốt cuộc tình huống đã có thay đổi.
Cùng với lúc Cương Nham nâng tay, hư ảnh sau lưng hắn càng ngày càng bành trướng, uy nghiêm liên tục tăng cường, từ trong cơ thể hắn lại có tản ra vô số hồng vụ.
Huyết vụ từ trong những khe hở nơi cơ bắp của Cương Nham ồ ồ tràn ra ngoài, như là trong thân thể Cương Nham có thiêu đốt hỏa diễm cuồng cuộng, sau khi trào ra du động đến trong tay Cương Nham, liền biến ảo thành một cái miệng lớn màu đỏ tươi.
“Đây là?” Kim Chung Dực ngạc nhiên.
Chỉ thấy miệng lớn được tạo ra từ huyết vụ vậy mà mở ra, vừa lúc này sí viêm màu đen của Kim Chung Dực quét tới, chỉ thấy miệng lớn mở rộng, thế mà vừa há mồm đã nuốt toàn bộ hắc hỏa của Kim Chung Dực vào trong, không lưu lại cho Kim Chung Dực chút gì ngay cả một đốm hỏa tinh. Sau đó huyết vụ cuốn một cái, tất cả hắc viêm triệt để phai mờ đi.
“Sao có khả năng?” Kim Chung Dực kêu lên quái dị.
Miệng lớn màu đỏ kia sau khi cắn nuốt hắc vụ, thế mà đánh tiếng ợ, sau đó chậm rãi biến về hình dạng huyết vụ, lượn lờ ở bên cánh tay phải của Cương Nham, ngưng tụ ra thực chất, nhìn vào vô cùng hùng hậu.
“Ngươi đánh xong rồi, nên tới lượt ta.” Cương Nham cười ha ha, giơ tay phải lượn lờ huyết vụ, mãnh liệt xuất ra một quyền.
Huyết vụ trên cánh tay bỗng hóa thành một đầu cự mãng, rít gào lao ra.
Kim Chung Dực hoảng hốt, toàn lực lui về sau, đồng thời hô: “Ra tay! Các ngươi đám ngu xuẩn này nhìn gì vậy, cùng nhau ra tay làm thịt hắn!”
“Rống!” Cự mãng gào thét trong xoay quanh trong không trung rời phi xuống, huyết vụ lượn lờ hóa thành vô số huyết tiễn bắn ra.
Nếu Giang Tích Thủy ở đây, nhất định có thể nhìn ra đây chính là khả năng biến hóa của Lạc Du - Thần Thủy Chi Linh.
Lạc Du chính là cự thú trong nước, năng lực thiên phú là khống chế nước, có thể thiên biến vạn hóa. Thần Thủy Chi Linh chính là hạt nhân của nước, vì vậy mà Giang Tích Thủy chỉ cần một cái Thần Thủy Chi Linh là đã có thể thực chiến xuất ra vô số nguyên kỹ thủy hệ.
Nhưng ở chỗ này không có nước, Cương Nham liền hóa vụ thay tên.
Dược tề hắn sử dụng vốn là được chế nên tự sự kết hợp của Lạc Du cùng Ngục Hải Huyễn Vân Thú. Ngục Hải Huyễn Vân Thú cũng là thuộc hệ thủy, lại am hiểu hơn về khống chế mây mù, có rất ít khả năng thất bại.
Cương Nham không thiện thủy chiến, bên người không có nước, nhưng hắn có huyết khí mạnh mẽ, Tô Trầm liền cho hắn lấy huyết hóa vụ, lại dùng Thần Thủy Chi linh làm chiến đấu pháp môn, kết hợp tự thân của hắn cùng đặc điểm của hai loại huyết mạch, hình thành ra nguyên kỹ độc nhất vô nhị mà cường đại “Huyết Sát Chân Cương”.
Lấy tự thân tinh huyết của Cương Nham làm gốc, thi triển ra huyết vụ tiểu kiếm, uy lực cường đại hơn nguyên kỹ thủy hệ bình thường rất nhiều.
Chợt nghe tiếng xé gió vù vù vù, vài tên Nguyên Sĩ của Ác Hổ Bang đã trúng tên.