← Quay lại trang sách

Chương 524 Manh mối

Đã thấy Cương Nham vọt đến, bả vai đâm vào trên người Chu Hoành đánh bay hắn, cùng lúc đó người kia nhảy trên, dương tay đánh ra một đạo hắc quang, đánh vào ngực của Cương Nham.

Phành!

Thân hình của Cương Nham nặng nề bay lên, trước ngực đã là một mảng máu tươi.

Người kia thừa cơ đánh lén, dưới ánh trăng một thanh đoản đao chiếu xa ra hàn quang âm lãnh.

Cương Nham nâng tay oanh kích, huyết vụ ngưng tụ lôi đình trọng quyền, kích động không khí, nổ ra lôi minh oành vang.

Người đánh lén không dám ngạnh kháng, chỉ có thể quay đầu lui về, cùng lúc né tránh một kích này, cũng đã bỏ lỡ cơ hội giết chết Cương Nham, ngay sau đó càng nhiều huyết vụ tràn ngập ra ngoài, đã toàn diện bảo vệ Cương Nham.

Bất quá người nọ cũng không quan tâm, âm u cười nói: “Có chút bản lãnh, nhưng chung quy vẫn phải chết.”

Nói xong liền lặng lẽ bỏ đi.

Chu Hoành vội vàng đi lại: “Cương Nham, ngươi có sao không?”

Cương Nham không nói gì, chỉ là gắt gao nhìn về phía trước.

Đột nhiên oa một tiếng ói ra một ngụm máu, Chu Hoành nhìn trong máu có cái gì đó chuyển động, cả kinh trong lòng.

Thân hình của Cương Nham dần dần mềm đi: “Trong đao có độc, mang ta đi gặp chủ nhân.”

————————————————

Tô phủ.

Chu Hoành lo lắng chờ đợi.

Bên trong ngọn đèn lúc thì sáng lúc thì tối, chiếu rọi vào lòng người, làm cho người ta phá lệ bối rối.

Rốt cuộc.

Một tiếng kẹt, cửa mở ra.

Tô Trầm từ bên trong đi ra ngoài, trong tay còn cầm cái chai, bên trong là tinh huyết đỏ tươi.

“Thiếu gia, Cương Nham sao rồi?” Chu Hoành đi lại hỏi.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.” Tô Trầm chà máu trên tay, đáp.

“Lần này là do tiểu nhân vô năng, liên lụy Cương Nham huynh đệ!” Chu Hoành hối hận nói.

“Không phải ngươi sai, chỉ là thực lực của ngươi không đủ mà thôi. Ừm, nếu thật là sai, thì là ta sai mới phải. Ngươi, Minh Thư, đều đã đi theo ta nhiều năm, nhưng ta vẫn chưa tăng thực lực của các ngươi lên bao nhiêu cả.” Tô Trầm nói.

Chu Hoành quỳ xuống nói: “Ân đãi ngộ của thiếu gia cao như núi, tiêu nhân không dám vọng tưởng!”

“Được rồi, đừng nói vậy.” Tô Trầm phất tay: “Lúc trước ta không tăng thực lực các ngươi lên, là bởi vì gần đây hầu như mấy nghiên cứu đều chưa làm cho ta hài lòng. Thứ hai là vì ta thấy các ngươi là gia nhân của ta, không hy vọng các ngươi tham dự vào những chuyện nguy hiểm. Có điều trên thực tế, thế giới này không chỗ nào không nguy hiểm, ẩn tàng phía sau cũng không phải là biện pháp. Vừa lúc ta có đột phá trên việc nghiên cứu về huyết mạch, cũng là thời điểm làm cho các ngươi tăng lên thực lực.”

Chu Hoành nghe xong vừa mừng vừa sợ.

“Nhưng trước tiên, ngươi thay ta đi làm một việc.”

“Thiếu gia phân phó!”

“Đi thông báo cho Cơ Hàn Yến một chút, nói... là ta tìm được người nàng muốn tìm, bảo nàng lại đây nhanh lên.”

Nhìn cái chai trong tay, Tô Trầm nói.

——————————————————

Tô phủ đại đường.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi tìm được tên Linh tộc kia?”

Cơ Hàn Yến trừng mắt nhìn Tô Trầm nói.

Tô Trầm ung dung uống trà: “Phải nói là, ta tìm được manh mối về tên Linh tộc kia.”

“Manh mối gì?”

Tô Trầm đặt chai tinh huyết để trước mặt Cơ Hàn Yến.

“Đây là...” Cơ Hàn Yến khó hiểu.

“Đây là tinh huyết chảy ra trên người của Cương Nham. Vừa rồi có một đám hắc bang đi quấy rối cửa hàng ta mới mở, bị Cương Nham giải quyết. Nhưng ngay tại lúc hắn quyết đối thủ, có người đột nhiên khởi xướng tập kích hắn. Sau khi ta trị liệu cho hắn, phát hiện trong máu hắn có một loại vật chất rất độc đáo. Loại vật chất này rất nhỏ, mắt thường hầu như không nhìn được, có năng lực phi thường độc đáo... Ừm, ta dùng cách nói đơn giản nhất để nói với ngươi đi. Loại vật chất này nếu kết hợp với một ít pháp môn nguyên lực đặc thù rồi vận dụng thì sẽ hình thành chú thuật.”

“Chú thuật?” Cơ Hàn Yến ngạc nhiên.

“Đúng, chú thuật. Xảo là, loại chú thuật này, trước kia ta đã gặp qua. Đoán đi ai ở chỗ đó?” Tô Trầm cười mỉm.

Cơ Hàn Yến bừng tỉnh đại ngộ: “Vệ Liên Thành!”

Tô Trầm gật đầu: “Phải là Long Thiếu Du mới đúng. Vệ Liên Thành hạ chú thuật lên người hắn, giới chất khi sử dụng hoàn toàn giống nhau với vật chất trong bình tinh huyết này. Cho nên cơ bản có thể khẳng định, người kia của Ác Hổ Bang, hẳn là một con rối bị một tên Linh tộc khống chế.”

Cơ Hàn Yến hơi đứng dậy: “Hắn đang ở Thanh Hà!”

“Ta cũng cho là như vậy.”

“Tên Ác Hổ Bang kia ở đâu?”

“Ta đã để Ảnh Thị đi tìm hắn. Vấn đề hiện tại là sau khi tên kia ra tay có biết được là mình đã bị phát hiện hay không. Có điều ta cho rằng loại khả năng này không lớn. Loại giới chất này rất khó bị phát hiện, với lại con rối chung quy vẫn chỉ là con rối, tên Linh tộc kia không có khả năng giải thích cho hắn về chuyện của Vệ Liên Thành. Cho nên...”

Tô Trầm chưa nói chuyện xong, đột nhiên đầu lông mày động đậy, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm: “Đã trở lại.”

Trong hư vô đi ra một bóng người, chính là Ảnh Thị Thường Nhị.

Chắp tay với Tô Trầm nói: “Tiểu nhân ra mắt chủ nhân, đã tìm được mục tiêu.”

“Nói đi.”

Thường Nhị nói: “Người nọ gọi là Vu Uy, là một gã tiểu đầu mục của Ác Hổ Bang. Sau khi đâm Cương Nham đại nhân bị thương, hắn quay về Ác Hổ Bang. Bây giờ lão đại đang theo dõi bọn hắn.”

“Thế mà không chạy?” Cơ Hàn Yến chân mày nhảy lên.

Tô Trầm nói: “Hắn là có khả năng hắn còn không có biết được mình đã bị bại lộ. Mặt khác, ngươi không thấy kỳ quái hay sao? Thanh Hà có nhiều người như vậy, vì cái gì tên Linh tộc kia lại cố tình tuyển một tên hắc bang nho nhỏ không bắt mắt để tiến hành khống chế?”

Cơ Hàn Yến trả lời: “Linh tộc khi khống chế con rối cũng có cực hạn của mình, không phải ai cũng là mục tiêu thích hợp."

“Nhưng cũng không đến mức toàn bộ Thanh Hà thành lại chọn một tên như vậy.” Tô Trầm nói.

Nếu cách khống chế của Linh tộc có hạn chế lớn thì khi trước Vệ Liên Thành tìm đến Linh tộc cũng sẽ không bị khống chế ngược lại.

“Vậy ý của ngươi là...”

“Nhất định tên Linh tộc này có mưu đồ với Ác Hổ Bang.”

“Ngươi cho rằng là mưu đồ gì?”

Tô Trầm không trả lời, mà quay đầu hỏi Thường Nhị: “Tiểu đầu mục này làm cái gì?”

“Là một tên quản khố.”

“Quản khố?” Ánh mắt Tô Trầm sáng lên: “Nói như vậy trong Ác Hổ Bang có vật gì đó mà tên Linh tộc kia muốn có.”

“Có đạo lý.” Cơ Hàn Yến gật đầu.

Linh tộc có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn người, nếu đã chọn quản khố của Ác Hổ Bang làm con rối của hắn thì quá nửa là có ý đồ gì đó.

“Còn rối vẫn còn ở đó, như vậy vật hắn muốn vẫn còn không đắc thủ được... Không ổn!” Tô Trầm đột nhiên biến sắc: “Cương Nham giết lão đại Ác Hổ Bang, bây giờ trên dưới Ác Hổ Bang khẳng định đã loạn thành một đoàn, chính là thời cơ để hắn trộm đồ.”

Cơ Hàn Yến đứng dậy: “Bây giờ chúng ta phải đi Ác Hổ Bang!”

...

Tổng khố Ác Hổ Bang.

Vu Uy cẩn thận động vào cấm chế, trên nguyên cầm bàn lóe lên một mảnh quang huy.

Theo quang huy như sóng nước hiện lên, bên trong tổng khố, trên bức tường vô thanh vô thức mở ra một cánh cửa.

Vu Uy lộ ra vẻ tươi cười đắc ý trên mặt.