← Quay lại trang sách

Chương 525 Phát hiện

Tổng khố Ác Hổ Bang được bảo quản nghiêm mật, nếu hắn không phải là quản khố thì không thể tùy tiện lấy trộm. Trên thực tế hắn chỉ là chưởng quản ngoại khố, bảo vật gửi trong nội khố thì do Kim Chung Dực tự mình chưởng quản.

Sau khi Kim Chung Dực chết, Ác Hổ Bang đại loạn, vài Phó bang chủ, Đường chủ đều đang tranh đoạt quyền lực, muốn thượng vị làm lão đại. Bởi vì vây cánh Kim Chung Dực quá nhỏ, thủy chung không có thu nạp Nguyên Sĩ ngoài Khai Dương cảnh, cho nên Phó bang chủ cũng được, Đường chủ cũng thế, tu vi thực lực đều tiếp cận nhau, kết quả là không ai phục ai, đang ở đại đường tranh cãi không ngớt.

Cái này cho Vu Uy cơ hội, có thể nhân cơ hội để lẻn vào trong.

Bởi vì không có quyền hạn tiến vào nội khố, Vu Uy không thể không uổng công phá giải một phen.

Giờ phút này sau khi nội khố mở ra, Vu Uy tiến vào.

Trong nội khó không có vàng bạc châu báu gì, chỉ thả mấy món nguyên khí, đối với Nguyên Sĩ mà nói chỉ có vật có liên quan đến tu hành thì mới là bảo vật chân chính.

Trừ bỏ Nguyên Sĩ ở ngoài, là một ít tài liệu tu luyện quý hiếm.

Ví dụ như nguyên năng dược tề có thể rút ngắn thời gian tu luyện, các loại tài liệu trân quý, nguyên kỹ dùng để tăng thực lực của mình lên một ít.

Nhưng Vu Uy không có hứng thú với tất cả những vật này.

Hắn lập tức đi vào bên cạnh một cái rương gỗ nhỏ, đầu tiên là xem xét cẩn thận chung quanh rương gỗ, lúc này mới cẩn thận mở rương ra, từ trong rương nâng ra một cái thủy tinh cầu màu đen.

“Ám Thủy Tinh, rốt cuộc tới tay!” Vu Uy phát ra tiếng vui sướng.

Thu hồi Ám Thủy Tinh thật tốt, Vu Uy xoay người hướng ra ngoài mà đi, ngay tại lúc rời cửa, đột nhiên trên tay phải Vu Uy xuất hiện một thanh đoản nhận màu đen từ chỗ không bên người vạch tới.

Xoạt!

Huyết hoa tóe hiện, một đạo nhân ảnh từ trong hư vô phóng ra, chính là trong tứ Ảnh Thị Phùng Lão Nhị. Một đường vết thương thật dài trước ngực, đâm vào thịt rất sâu, nếu hắn không tùy thời mau lẹ, thì một đao này đã chém hắn làm hai nửa. Dù là như vậy, bị thương cũng không nhẹ, giờ phút này kinh hãi nhìn đối phương: “Ngươi... làm sao ngươi biết được?”

Kể từ khi trở thành Ảnh Thị đến nay, đây là lần đầu tiên chưa ra tay đã bị người phát hiện ra sự tồn tại.

Vu Uy khinh thường nói: “Chủ tử các ngươi không có nói cho các ngươi biết? Trừ phi chân chính ẩn thân vào trong hư không, bằng không thì vô luận là thân thiệt, tim đập, hô hấp hay tiếng bước chân đều có khả năng làm lộ bản thân. Cho đến bây giờ ẩn thân chưa khi nào là vô địch, không có thủ đoạn tương ứng, không có cách ẩn độn, ở trong mắt ta tựa như là ngọn lửa trong đêm tối vậy.”

Hắn nói xong đột nhiên hét lớn một tiếng xoay người ra đao.

“Khanh” trong tiếng vang thanh thúy, lại một người lao ra, chính là Quy Đại Sơn.

Quy Đại Sơn khi còn là sơn tặc trứ danh ở lực lượng, nhưng giờ phút này đối mặt uy đao, lại như tiểu nhi đồng bị một đao đánh bay ra ngoài. Sau cùng sớm đã có chuẩn bị, cho nên mới không bị thương, chỉ là khiếp sợ nhìn Vu Uy: “Sao có khả năng, ngươi chỉ là cái Dẫn Khí cảnh!”

“Cáp!” Vu Uy ngửa đầu cười to: “Chủ tử nhà ngươi lúc đó chẳng phải lấy thân Phí Huyết trước sau đánh bại rất nhiều Nguyên Sĩ Khai Dương hay sao? Như thế nào? Chỉ cần chủ tử nhà ngươi vượt cấp đánh được thì sẽ không cho người khác vượt cấp đánh?”

“Nói như vậy, ngươi đã biết chúng ta là ai rồi?” Lại một người hiện thân, chính là Lý Lão Tứ.

“Tô Trầm, Tô Đô Ti, không phải à? Tên nô bộc Nham tộc kia của hắn, cũng không phải là bí mật gì.” Vu Uy trả lời.

“Lúc nào chủ nhân cũng chờ ngươi tìm đến hắn, nhưng các ngươi lại không có tới.” Kim Lão Ngũ hiện thân nói. Nếu ẩn thân không lừa được đối phương vậy thì ẩn giấu đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Mệnh hạp đã phá, năng lượng linh hồn lại tiêu tán không còn, tìm hắn còn có ý nghĩa gì? Lúc trước bảo sẽ đến, chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đỡ cho chủ tử nhà ngươi không chịu buông tha, nhưng không ngờ vẫn tìm tới cửa.”

Quy Đại Sơn hừ lạnh: “Không phải chúng ta tìm ngươi, mà chính ngươi muốn chết. Vốn mọi chuyện đã qua, chủ nhân sẽ không cố ý đi tìm các ngươi. Nhưng ngươi biết rõ Cương Nham là tôi tớ của chủ nhân, còn dám đả thương hắn, sao chủ nhân lại bỏ qua cho ngươi.”

“Một nô bộc mà thôi, nếu Tô Trầm muốn thì ta có thể đưa hắn rất nhiều.” Vu Uy trả lời.

Tuy hắn là con rối của tên Linh tộc kia, nhưng khẩu khí khi nói chuyện lại giống y như chủ tử.

Phùng Lão Nhị độc ác nói: “Vậy ngươi sẽ phải trả giá vì tên nô bộc này.”

“Chỉ bằng vài người các ngươi?” Vu Uy hoàn toàn không thèm để ý nhìn về đám người Quy Đại Sơn.

Luận tu vi, Quy Đại Sơn cùng Phùng Lão Nhị là Phí Huyết đỉnh phong, Lý Lão Tứ, Kim Lão Ngũ là Dẫn Khí đỉnh phong, dưới dự dạy dỗ của Tô Trầm, thực lực của mọi người lại chợt tăng mạnh.

Nhưng mà Vu Uy lại không thèm để ý, chỉ là nói: “Bốn tên cặn bã, đừng khoe khoang trước mặt ta, không muốn chết thì lăn mau. Tài phú trong kho hàng này, còn có nguyên khí, tài liệu quý hiếm, đều là của các ngươi.”

Nếu là trước kia, lời này quá nửa là mua được bốn người.

Nhưng đã theo Tô Trầm hơn một năm, mọi người đều biết cách làm người của Tô Trầm, biết thủ đoạn của hắn, cho nên rất tin tưởng tương lai của mình, không dám làm chuyện phản bội.

Vu Uy cảnh cáo chỉ đổi lấy là bốn người cầm đao tiến lại gần.

“Muốn chết!” Trong mắt Vu Uy lóe lên hung quang, đao trong tay chém ra một đạo hình cung màu đen.

Hắn chỉ là Dẫn Khí cảnh, huyết mạch lực không mạnh bằng đám người Quy Đại Sơn, nhưng giờ phút này ra tay một đao, lại có một cỗ lực lượng kỳ lạ.

Quy Đại Sơn chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, phản ứng chậm lại, đợi cho đến khi hành động lại được thì đã nhìn thấy đao đến bên người.

“Đại ca cẩn thận!”

Cũng may lúc này Phùng Lão Nhị phi thân tới cứu, thoáng cái lôi hắn ra ngoài, mới khổ cực tránh thoát.

Đã nghe Phùng Lão Nhị hô: “Mọi người cẩn thận, người này có khả năng nhiếp hồn, có thể quản chế tâm thần người làm phản ứng chậm đi, vừa rồi là ta mắc mưu của hắn.”

Vu Uy cười lạnh: “Cẩn thận thì có thể phòng được à?”

Lại xoay người một đao, lần này là bổ về phía Kim Lão Ngũ.

Tuy nói là đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi một đao này đánh úp lại, Kim Lão Ngũ vẫn không kìm lòng được động tác chậm lãi, tâm thần hoảng hốt khó chống đỡ được, sau cùng Lý Lão Tứ nghiêng người giết ra, mới làm cho Vu Uy không thể không thu đao đón đỡ, lúc này Kim Lão Ngũ mới tránh được một kiếp.

Chỉ là Lý Lão Tứ lại lâm vào hiểm cảnh, nhưng lại được Quy Đại Sơn cứu.

Vu Uy này một người một đao, nhẹ nhàng huy động, lại bức được bốn người chật vật không chịu nổi, toàn là ỷ vào nhiều người cứu viện cho nhau, đau khổ chống cự.

Hai Phí Huyết thêm hai Dẫn Khí, trong người lại có Dung Huyết Đồ Đằng, vậy mà đánh một tên Dẫn Khí gian nhan như vậy, làm cho bốn người hoảng hốt trong lòng, từ lâu đã thu hồi ý khinh địch, đau khổ chống cự.