Chương 526 Ngăn cản
Vu Uy lại nhíu mày: “Rõ ràng không phải là đối thủ vậy mà vẫn muốn đau khổ chống cự, phối hợp nhiều người chủ yếu kéo dài thời gian, xem ra là đang đợi viện binh đến. Bây giờ không thể để các ngươi câu giờ nữa, được rồi, mau mau giải quyết các ngươi, để tránh gặp phiền toái.”
Khi nói chuyện, một tay khẽ nhếch, huyễn hóa vô số phù văn đầy huyền diệu, tiếp theo nhấn về mặt đất một cái, từ trong lòng đất bốc ra vô số hắc vụ.
Đây chính là thủ đoạn mà ngày đó Vệ Liên Thành đã sử dụng qua, dựa vào chiêu thức này, một mình hắn chặn toàn bộ Long gia.
Lúc ấy tuy Ảnh Thị không có ra tay, nhưng làm con bài tẩy của Tô Trầm, cũng sẽ đi theo bên cạnh Tô Trầm, cho nên bọn họ thấy rành mạch một màn kia.
Giờ phút này nhìn thấy tình cảnh này, Phùng Lão Nhị lập tức biết được không ổn, kêu lên: “Cẩn thận, lui mau!”
Trong hắc vụ, vậy mà vang lên tiếng rít gào thê lương.
Như là có vô số lệ quỷ ẩn giấu trong hắc vụ, mang theo tiếng gào thét thê thảm, tản ra khí tức phát cuồng làm cho người ta sợ hãi.
“Trong sương mù có gì đó!” Kim Lão Ngũ thê lương hét rầm lên.
Hắn là người đầu tiên cảm nhận được dị dạng trong hắc vụ.
Đó là tồn tại không cách nào dùng lời diễn tả được, nhìn không thấy, sờ không được, lại có thể tạo thành thương tổn với hắn, hắn có thể cảm nhận được đang có cái gì ăn nuốt mình, nhưng mình lại không thể công kích tới, chỉ có thể liều mạng múa chiến đao, một cánh tay dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang mau chóng thối rữa.
“Lui lại mau! Lui lại mau!” Quy Đại Sơn cuồng khiếu.
“Muốn đi à?” Vu Uy đi vào trong sương mù, giọng nói độc ác nói: “Nếu đã triển khai U La Sát Vụ, thì các vị ngoan ngoãn làm thức ăn cho u quỷ đi.”
Giọng nói lạnh lẽo, cộng với khí tức lạnh như băng càng làm tình huống thêm nghiêm trọng lên.
Bốn người phát hiện mình đã không thể rời đi, hắc vụ này như một cái cấm trận, một mực chế trụ bọn họ, làm cho bọn họ không thoát đi được.
Trong vô hình càng bị cắn thối rữa nghiêm trọng, Kim Lão Ngũ phát ra tiếng kêu cực kỳ sợ hãi. Hắn vô lực dương đao múa loạn, Phá Giáp Trùy, Nhiên Bạo Quyền, cái nào cũng dùng ra, nhưng lại không thể chạm vào được tồn tại không nhìn thấy kia. Nhưng mà ở trong lúc nguy hiểm, bản năng sẽ làm cho hắn không màng tất cả phải dùng hết toàn bộ thủ đoạn của mình, thậm chí ngay cả Ám Ảnh Ẩn Nặc cũng đã phát động.
Một khắc ngay tại lúc phát động Ám Ảnh Ẩn Nặc, đột nhiên bốn phía đều trở nên yên tĩnh.
Kim Lão Ngũ ngẩn người, phát hiện hắc ám đang cắn nuốt hắn thế mà đã đình chỉ cắn nuốt, chỉ yên tĩnh bao phủ lấy hắn.
“Đây là...” Kim Lão Ngũ hơi ngây người, không cảm nhận được công kích gì.
Ám Ảnh Ẩn Nặc có tác dụng?
Kim Lão Ngũ hưng phấn hô to lên: “Ẩn nấp! Mau ẩn nấp! Nó có hiệu quả nào đó với loại hắc vụ này!”
Theo hắn quát to, đám người Quy Đại Sơn đồng thời dùng Ám Ảnh Ẩn Nặc, quả nhiên tồn tại cổ quái kia liền như là mất đi mục tiêu, không công kích bọn họ nữa, mặc dù là lớn tiếng nói chuyện cũng không có lại cắn tiếp.
“Ồ?” Hiển nhiên Vu Uy cũng không ngờ sẽ có biến hóa này: “Không thể tưởng được Ám Ảnh Ẩn Nặc thế mà có thể tránh né cảm giác của u quỷ, quả thật là có tài. Nhưng cũng vì vậy mà không còn có cách nào khác để giết chết các ngươi, thật là phiền toái.”
Vu Uy đã có chút không kiên nhẫn.
Hắn biết thời gian trôi qua càng dài thì mình càng bất lợi, một khi Tô Trầm đuổi tới, gặp nguy hiểm chính là mình.
Nghĩ đến việc này, Vu Uy lập tức quyết định rời đi.
Rốt cuộc hắn đã mất hết tâm tư giết chết bốn người.
Hắn lại phạm vào một sai lầm, nếu hắn ở lúc chiếm thượng phong rời đi thì có lẽ đám người Quy Đại Sơn thật sự sẽ không quấn quít lấy hắn nữa.
Nhưng bây giờ ưu thế đã không còn, sao lại thả hắn được?
Người chính là như vậy, chiếm ưu thế xong lại không biết thu tay đúng lúc, Vu Uy là người như vậy, Quy Đại Sơn cũng giống thế.
Thấy Vu Uy muốn đi, Quy Đại Sơn độc ác nói: “Làm huynh đệ của ta bị thương, còn muốn rời đi? Có chuyện tiện nghi đến như vậy sao? Lưu lại cho ta!”
Bát giác trùy trong tay hung hăng đập về phía Vu Uy.
Đoản đao lóng lánh ánh lên hồ quang màu đen, đụng vào nhau lập tức xuất hiện một dòng nước mãnh liệt, Vu Uy lui về sau nửa bước, thét lớn một tiếng.
Đến cùng chỉ là Dẫn Khí cảnh mà thôi, thuần túy đối kháng ở lực lượng thì Vu Uy không chiếm được ưu thế.
“Muốn chết!” Trong mắt Vu Uy có ngưng tụ ra sát ý cuồng nhiệt, trừng về phía Quy Đại Sơn, thân hình của Quy Đại Sơn bị đình trệ, đồng thời đoản đao của Vu Uy đâm vào trong người Quy Đại Sơn. Bởi vì bị hắc vụ cách ly nên những người khác cứu không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao của Vu Uy chọc xuyên Quy Đại Sơn.
“Lão đại!” Ba người đồng thời phát ra tiếng gào thét, đồng loạt lao lên.
Sau khi Vu Uy rút đao lui về phía sau, liền một cước đạp bay Quy Đại Sơn.
Ba người tiếp Quy Đại Sơn sau đó cùng nhau rút lui về đằng sau.
“Muốn chạy?” Vu Uy cười lạnh phóng đi.
Vừa rồi hắn còn muốn đi, giờ phút này chiếm thượng phong lại muốn trước tiên giết chết đối thủ sau đó mới đi.
Dưới sự phong cấm của U La Sát Vụ, bốn người không rời nhau, Vu Uy lần nữa đâm ra một đao.
Vẫn là nhiếp tâm đoạt hồn thuật lúc quỷ dị lúc trước, lần này là Lý Lão Tứ trúng chiêu, một đao trước ngực hoàn toàn xỏ qua người hắn.
Vu Uy cười đắc ý, đang muốn rút đao lại phát hiện mình rút ra không được.
Hơi ngạc nhiên, đã thấy Lý Lão Tứ gắt gao đè đao, hung hăng nhìn hắn.
Cùng lúc đó, Phùng Lão Kim cùng Kim Lão Ngũ đồng thời giáp công từ hai sườn.
Phác phác!
Hai cổ huyết hoa bay lên.
“A!” Vu Uy phát ra tiếng kêu thảm đầu tiên kể từ khi bắt đầu chiến đấu.
Tuy hắn có kỳ công bí thuật, lại chung quy chỉ là một tên Dẫn Khí cảnh, trên tầng thứ sinh mệnh kém Phí Huyết không ít, lần này bị đánh, cơ thể lập tức chịu thương thế rất nặng.
Vu Uy vừa sợ vừa giận, hắn không sợ chết, thân là con rối của Linh tộc, hắn không chút sợ hãi tử vong, nhưng hắn gánh vác nhiệm vụ của chủ nhân, phải mang vật này về cho chủ nhân. Nếu mình chết thì nhiệm vụ liền thất bại.
Cho nên hắn lập tức vứt bỏ đao, lui ra sau.
Lần này hắn thật sự muốn bỏ chạy, trong lòng thầm thề, mặc kệ đối thủ ra sao đều phải mau chóng rời khỏi đây.
Chỉ là đối thủ lại thật sự muốn liều mạng với hắn. Lý Lão Tứ bị thương nặng làm kích phát dũng khí của đám sơn tặc ngày xưa, không màng đau đớn trên người lao ra, toàn lực dây dưa cùng hắn. Ngay cả Quy Đại Sơn cũng đều mang một vết thương sâu hoắm lần nữa khởi xướng đột kích.
“Mẹ nó!” Vu Uy tức giận mắng to.
Có điều ba người trước mặt liều mạng, hắn lại không cách nào thoát được.
Mắt thấy thời gian đã không còn nhiều lắm, Vu Uy lòng hung ác, gằn giọng nói: “Muốn chết vậy thì chết chung đi!”
Hắn nói xong đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Huyết vụ này bay vào trong hắc vụ, hắc vụ liền biến thành huyết vụ, trong huyết vụ, một đám tồn tại có hình thù kỳ quái đang dần dần hiện hình.