Chương 527 Tra hỏi
Đó là một loại tồn tại khó có thể dùng ngôn ngữ bình thường để miêu tả nó, nó nhìn như là có người móc một nắm bùn đất, rồi ngâm chút nước tiểu vào, sau đó tùy tiện nặng ra hình dạng, hơn nữa không cái nào giống với nhau, như là một loại quái vật biến dị vặn vẹo ra đủ loại hình dạng phức tạp, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Lúc trước vật vô hình đánh lén kia có thể chính là đám quái vật này.
Chỉ là bây giờ đám quái vật này hiện ra nguyên hình, khí thế hung tàn trực tiếp bao phủ toàn trường, Ám Ảnh Ẩn Nặc tựa hồ mất tác dụng với chúng nó, tất cả chúng nó kêu khóc hướng lại đây.
Tình thế lại nghịch chuyển, đám người Quy Đại Sơn nháy mắt đã bị đám quái vật này vây khốn.
Lúc này cho dù Vu Uy không có thay đổi chủ ý, nhìn đám người Quy Đại Sơn, rồi xoay người bỏ chạy.
Ngay tại lúc hắn rời đi, hai đạo nhân ảnh xuất hiện từ phương xa.
Vu Uy biết không ổn, toàn lực chạy trốn.
“Chủ nhân, hắn!” Quy Đại Sơn là người đủ kiên nhẫn, ở loại thời điểm này vẫn có tâm tình chỉ vào Vu Uy rồi hô to: “Hắn cầm đi một vật!”
Xa xa hai người thấy vậy bay đến.
“Ngươi truy người, ta cứu người!” Tô Trầm nói.
“Ừm!” Cơ Hàn Yên lên tiếng, một đạo hào quang đã mau chóng truy đến chỗ Vu Uy.
Ở bên này Tô Trầm dương tay tuôn ra một bồng hỏa diễm, đánh vào trên người đám quái vật, dẫn phát nên vô số tiếng gào bén nhọn.
Sau khi từ vô hình trở thành hữu hình, tuy quái vật này công kích càng thêm trực tiếp, còn có thể phát hiện những tồn tại ẩn nấp, nhưng tự thân cũng đã mất đi khả năng bảo vệ vốn có.
Dưới hỏa diễm bạo liệt của Tô Trầm, sau cùng hóa thành một mảng tro tàn rồi biến mất.
Gió thổi qua, tro tàn tiêu tán, chỉ để lại ba người Quy Đại Sơn.
Lý Lão Tứ đã chết.
Hắn chết không phải vì một đao kia, mà là sau khi quái vật này biến hình, bởi vì trọng thương không thể di động được nên bị quái vật nuốt tươi.
Khi Tô Trầm thiêu hủy toàn bộ quái vật thì Lý Lão Tứ chỉ còn lại có nửa người.
Điều này làm cho Tô Trầm nhìn đến tâm thần không khỏi ảm đạm.
Nếu Lý Lão Tứ tu vi cao thêm một ít, có lẽ sẽ không phải chết, mà mình có thể giúp bọn hắn điểm ấy, nhưng lại cố tình xem nhẹ.
“Chuyện của Lão Tứ sẽ giao cho các ngươi, ấn lấy cách xử trí của Lão Tam mà làm. Vật trong kho hàng, tất cả thu về, những thứ này dùng để tăng tu vi lên, các ngươi giữ lại cho mình, mau chóng phá cảnh tăng trưởng thực lực.” Tô Trầm nói xong cho bọn hắn mỗi người một lọ dược tề chữa thương.
Lưu đồ vật trong kho hàng cho chúng ta?
Đám người Quy Đại Sơn nghe vậy thì ngạc nhiên: “Chủ nhân.”
“Đột phá nhanh một chút, mới có thể làm việc thật tốt cho ta.” Tô Trầm chỉ nói một câu rất thản nhiên, liền tự mình đi ra ngoài.
Đám người Quy Đại Sơn đồng thời phát ra loại cảm giác mừng như điên.
Ra khỏi kho hàng, đã nhìn thấy ở nơi xa Cơ Hàn Yên dẫn Vu Uy trở về.
Vu Uy không có úy kỵ gì, chỉ nhìn Tô Trầm chằm chằm: “Tô Trầm, tay ngươi vươn quá rộng rồi.”
“Ta nghĩ phải nói là tay của các ngươi quá dài mới phải.” Tô Trầm thò tay vào trong người Vu Uy, lấy ra một thủy tinh cầu màu đen.
Nhìn thấy thứ này, Cơ Hàn Yến nhíu màu: “Bên trong thứ này có lực lượng hắc ám rất cường đại.”
“Ta càng nguyện ý nói nó là một loại giới chất nào đó có chứa thuộc tính hắc ám phi thường sinh động.”
Cơ Hàn Yến nghe được hoàn toàn sững sờ, hiển nhiên là không hiểu hắn đang nói cái gì.
Nhưng lực chú ý của nàng không có đặt ở trên việc này, tóm chặt đầu Vu Uy hỏi: “Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”
Vu Uy cười hắc hắc nói: “Nếu biết chủ nhân ta là Linh tộc, vậy thì ngươi cho rằng uy hiếp của ngươi có hiệu quả với ta sao?”
“Nói đúng rồi, con rối không sợ chết. Nhưng không có nghĩa là ta sẽ không thể tìm được đáp án mà ta muốn trên người của ngươi.” Tô Trầm nói xong, đặt tay lên ót Vu Uy: “Ta có một loại bí thuật, có thể tìm tòi ký ức của ngươi. Ngươi đã không chịu nói thì ta tự mình tìm đi.”
“Không!” Vẻ mặt Vu Uy đại biến.
Tay của Tô Trầm đã đặt trên đầu của Vu Uy, ngay tại lúc hắn xuống tay, bỗng nhiên một tiếng gào vang lên, đã thấy một mảng hắc vụ bao phủ đến, trong nháy mắt khiến cho cả khu vực đều lâm vào trong bóng đêm, cùng với đó là rất nhiều tiếng động cắn nuốt gặm nhắm.
“Ai?” Tô Trầm gào to.
“Hắc hắc hắc hắc!” Tiếng cười kỳ dị mơ hồ vang lên ở bốn phương tám hướng, nghe không biết từ nơi nào, cũng khó tìm được phương hướng.
Đột nhiên Cơ Hàn Yến ra tay, băng phong gào thét, hàn sương băng lãnh thấu xương, cả khu vực đều bị hàn sương bao phủ, sau cùng xen lẫn với hắc vụ, hình thành phong tuyết hắc vụ, âm thanh quái dị ô ô ô nổi lên bốn phía.
Có điều tiếng cười này không có ngừng, vẫn như trước phiêu diêu, Tô Trầm dương tay đánh ra một mảnh lửa nóng.
Băng cùng hỏa giờ phút này hội tụ, đụng vào nhau xuất hiện sắc thái rực rỡ, lại tựa như gột rửa hắc vụ, làm cho nó càng thêm phiêu diêu.
Tựa hồ gặp phải một đối thủ mạnh mẽ, Tô Trầm cùng Cơ Hàn Yến lúc này cùng lúc nhảy lên, toàn lực xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, không để ý còn đang ở địa bàn của người khác, cũng không ai tiếp tục quản đến Vu Uy.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai truyền tới: “Còn không mau đi, mang đồ vật trở về.”
Sau đó là một món đồ bay vào trong tay Vu Uy, chính là Ám Thủy Tinh.
Vu Uy bừng tỉnh, hô: “Chủ nhân!”
Quay đầu bỏ chạy.
Hắn một đường chạy như điên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy được sau lưng ánh lửa tận trời.
Vu Uy biết nhiệm vụ của mình là mang Ám Thủy Tinh trở về, nên một đường chạy như điên.
Do kích thích mãnh liệt hoặc là do hoàn thành nhiệm vụ nên Vu Uy cảm thấy hôm nay tốc độ của mình nhanh hơn ngày thường rất nhiều, rất nhanh hắn đã chạy ra thành Thanh Hà, đi vào một tòa núi nhỏ ở phụ cận, không ngừng chạy đến ngọn núi.
Đang chạy, lại đột nhiên cảm giác không đúng.
Hai bên nháo ra động tĩnh lớn như vậy, vì sao Ác Hổ Bang ngay cả một chút phản ứng cũng không có?
Còn có, lấy tính tình của chủ nhân mình, sao lại tới cứu mình?
Mặt khác... địa hình chỗ này cũng có chút quỷ dị, nhìn không giống chỗ mà mình quen thuộc.
Hắn nhìn kỹ bốn phía, càng nhìn càng thấy có vấn đề.
Đột nhiên hắn dừng bước: “Không đúng! Có vấn đề!”
Theo tiếng hò hét của hắn, cảnh sắc bốn phía đột nhiên biến đổi, núi kia, thành quách xa xa tất cả đều biến mất, mình vậy mà vẫn còn quỳ trên mặt đất, trước người vẫn là Tô Trầm đang đứng, bên tai còn phiêu đãng lời hắn vừa nói “...Không có nghĩa là ta sẽ không thể tìm được đáp án ta muốn từ trên người ngươi.”
“Phát hiện rồi sao, đáng tiếc.” Tô Trầm thu hồi tay, trên mặt lại không có nửa điểm tiếc nuối. Hắn nói với Cơ Hàn Yến: “Linh tộc kia, hẳn là ở trong Tiểu Nam Sơn. Đáng tiếc, ta hoàn toàn không hiểu hoàn cảnh Tiểu Nam Sơn, huyễn hóa ra Tiểu Nam Sơn không giống thật lắm cho nên rất nhanh bị hắn phát hiện.”
“Vậy là đã đủ rồi.” Cơ Hàn Yến trả lời.