← Quay lại trang sách

Chương 535 Truy bắt (7)

“Ngao!” Cự xà phát ra tiếng gào khóc thống khổ, dã tính của nó phát tác, càng hung mãnh hơn đánh về phía mọi người.

Chỉ là An Tự Nguyên là loại người gì, sau lưng tái hiện ra hư ảnh Bạch Nghê, một cỗ kình khí màu trắng dựng lên rồi quét ra ngoài, như một sợi dây thừng dài cường thế trói chặt cự xà lại.

Phách Giả Chi Quyền lại ra, đánh vào trên bụng cự xà, lúc này đã trực tiếp đánh ra một cái lỗ lớn.

Quyền ảnh trong suốt vũ động ra oai của Diêu Quang, mỗi một quyền hạ xuống, đều mang đến thương tổn to lớn cho cự xà.

“Mấy người các ngươi đi bắt tên Linh tộc kia!” An Tự Nguyên nói với Trần Văn Huy cùng mấy tên thủ hạ tuần bổ.

Mấy tuần bổ này do dự một chút, cùng nhau nhìn về phía Trần Văn Huy. Tuy cự xà của Mặc bị An Tự Nguyên ngăn cả nhưng Linh tộc thủ đoạn rất quỷ dị, ai biết còn có hậu chiêu gì hay không, bây giờ đi lên có khả năng rất lớn sẽ toi mạng.

Thấy tình hình như vậy, An Tự Nguyên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, động tác trong tay hơi chậm một chút, dẫn đầu rắn đi tới trước một chút.

Chỉ thấy rầm rầm cự xà đã vọt tới chỗ đám tuần bổ, nó giương mồm lớn cứ như vậy mổ xuống, đã trực tiếp nuốt bảy tám tên tuần bổ vào trong miệng.

“An Tự Nguyên, ngươi!” Trần Văn Huy vừa sợ vừa giận.

Tuy đã đoán được An Tự Nguyên sẽ ra tay với mình, nhưng Trần Văn Huy vẫn vì sự hung ác quả quyết của An Tự Nguyên mà giật mình không thôi.

An Tự Nguyên điềm nhiên nói: “Trần Văn Huy, đừng tưởng có người che chở ngươi thì có thể đối nghịch với lão tử. Nếu nhiệm vụ hôm này là truy bắt Linh tộc vậy thì ngươi tốt nhất dùng nhiều lực một chút, nếu không tất cả mọi người ở đây nhìn được tiểu tử ngươi không xuất công, không ra lực thì đừng trách lão tử ta không khách khí!”

Trần Văn Huy cũng biết được An Tự Nguyên dù không dám giết hắn, cũng sẽ hạ quyết tâm muốn diệt thủ hạ của hắn.

Vấn đề là Cơ Hàn Yến đang ở đây, nếu hắn không xuất lực luôn phòng bị An Tự Nguyên, thì về sau có lẽ Cơ Hàn Yến sẽ thật tấu cho hắn một quyển.

Nói trắng ra là, An Tự Nguyên đang nhắc nhở hắn đi tới làm vật hi sinh.

Ngươi hoặc là tự mình đi làm vật hi sinh, mọi người không có việc gì.

Hoặc ta buộc ngươi làm vật hi sinh, Cơ Hàn Yến còn sẽ tấu cho ngươi một quyển.

Đối mặt hai loại lựa chọn như vậy, Trần Văn Huy chỉ có thể cắn răng một cái: “Các ngươi mau lên!”

Bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng Mặc không có thêm nhiều thủ đoạn khác.

Một đám tuần bổ đều xông về phía Mặc.

Nhìn mọi người cùng đánh tới, Mặc cao giọng khàn khàn lên tiếng: “Nhận khiển trách đi!”

Một mảng sương mù bay lên.

Quả nhiên là loại sương mù quen thuộc này, nương theo đó là tiếng động nhấm nuốt trong bóng tối.

Đã kiến thức qua thủ đoạn này hai lần nên Tô Trầm cũng không kỳ quái lắm, mà đối với những tuần bổ này thì đây là công kích đòi mạng.

“A!”

“Cứu ta!”

“Đại nhân cứu ta!”

Liên tiếp vang lên từng trận kêu thảm.

Lúc này người duy nhất có thể cứu mọi người là An Tự Nguyên, đầu cự xà kia đã bị hắn công kích bị thương rất nặng, mắt thấy không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Nhưng nhìn đám Ti tra xét cùng những người có liên can lâm vào tuyệt cảnh, An Tự Nguyên lạnh lùng cười, cùng đám người Lỗ Thanh Quang ở bên cạnh thả chậm tần suất công kích.

An Tự Nguyên kéo dài, trực tiếp mang đến áp lực cường đại cho đám Ti tra xét.

Trong sương mù quỷ dị, nơi nơi đều là tiếng kêu khóc của đám tuần bổ.

Trần Văn Huy lòng đau như cắt, nhưng hắn biết trận chiến hôm nay hắn không thể không trả giá một ít mạng người.

Chỉ khác là đến cùng phải trả bao nhiêu mà thôi.

Mấu chốt là Trần Văn Huy hy vọng, hắn có thể khống chế con số này đến thấp nhất.

Sau đó hắn ra tay.

Một đóa liên hoa màu xanh bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, liên tục xoay tròn trên không trung rồi biến lớn bắn ra hào quang muôn ngàn, nó dừng ở trong sương mù liền phát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.

Nơi nào ánh sáng lạnh lẽo đi qua, tà mị thối lui, bách quỷ khó xâm, trong sương mù phát ra tiếng kêu phẫn nộ cùng kinh hại nhưng lại không ngăn cản nó được.

Cái này chính là Mộc Quang Thanh Liên của Trần Văn Huy.

Khác với đối thủ Khai Dương mà Tô Trầm gặp trước kia là Trần Văn Huy có xuất thân quý tộc, có huyết mạch thượng phẩm yêu thú, có Mộc Quang Thanh Liên thực lực mạnh mẽ, có truyền thừa huyết mạch cao quý thuần khiết, khi ra tay tự nhiên uy lực không giống người thường.

Dưới sự chiếu rọi của Mộc Quang Thanh Liên, uy lực của sương mù yếu đi thì không nói, ngay cả những tuần bổ bị ác quỷ cắn xé bị thương kia cũng đã dần dần khôi phục.

Mộc Quang Thanh Liên này có bao gồm nhiều tác dụng như là trừ tà, trị liệu.

Có Mộc Quang Thanh Liên này, thế cục lập tức ổn định, Trần Văn Huy âm thầm cảm thấy đắc ý, hắn nhìn về Mặc đang tính làm gì thì đã thấy một đôi mắt của đối phương nhìn qua chỗ mình, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Trong tia sáng này chập chờn này, trong đầu của Trần Văn Huy chợt nổi lên một ý niệm:

“Tên chết tiệt An Tự Nguyên này, gọi mình lại đây rõ ràng là muốn ám hại mình, bây giờ lại để mình làm quân tiên phong, mượn đối thủ suy yếu mình, tâm này phải bị diệt! Mình như thế nào cũng là một nam nhân, sao có thể bị hắn lợi dụng cùng ức hiếp như vậy chứ, cho dù có liều cái mạng này cũng phải làm cho hắn ăn khổ sở.”

Một cổ lửa giận dâng lên trong lòng, lại không thể khống chế cảm xúc của mình, chỉ thấy Mộc Quang Thanh Liên đột nhiên chuyển, vài đạo thanh quang lúc trước lại bắn vào trên người của cự xà.

Cự xà vốn đã bị An Tự Nguyên đánh chật vật không chịu nổi, chút nữa là sắp chết rồi, lần này được sự trợ giúp của Mộc Quang Thanh Liên thì lập tức bắt đầu khôi phục thương thế, khí lực lần nữa đại trướng, gào thét xoắn tới mọi người.

An Tự Nguyên không lường trước sự việc sẽ thay đổi như vậy, trong khi trở tay không kịp thì đã thấy cự xà rít gào phóng qua đánh bay bảy tám tên thành vệ, đánh cho những thành vệ này đứt đoạn gân cốt, nhìn vào e là không còn sống.

An Tự Nguyên vừa sợ vừa giận, kêu lên: “Ngươi làm gì thế Trần Văn Huy?”

“Các ngươi không cho ta đường sống thì các ngươi cũng đừng hòng sống!” Trần Văn Huy gào thét khàn cả giọng, sau lưng hiện ra ảo ảnh Mộc Quang Thanh Liên, dưới ánh sáng lạnh lẽo, một cỗ thần huy bễ nghễ áp chế tới chỗ An Tự Nguyên.

An Tự Nguyên kinh hãi, thầm nghĩ thằng nhãi này không biết sống chết như vậy, không bằng ở trong này xử hắn, về phần hậu quả gì đó thì hắn đã không thèm nghĩ tới nữa, sát ý dâng lên, Phách Giả Chi Quyền lăng không mà ra, lấy thực lực cuồng bạo quét ngang ra ngoài.

Đột nhiên người một nhà lại đánh nhau rầm rộ, thay đổi này tới rất đột ngột làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu.

Có người phản ứng chậm vẫn còn đang ngẩn người, có người phản ứng nhanh thì đã ngang nhiên ra tay.

Nhất giời giữa sân đã đại loạn.

“Mau dừng tay!” Tô Trầm kêu lên.

Chỉ là chỗ nào cũng đã lung tung beng lên, nào có người chịu nghe hắn.