← Quay lại trang sách

Chương 536 Đuổi bắt (8a)

Tô Trầm nhìn thấy Lỗ Thanh Quang đã xung phong vọt tới, khởi xướng công kích với Trần Văn Huy.

Tô Trầm thấy thế lên ngăn cản nói: “Đối phó Linh tộc trước đã!”

Hắn vốn là khuyên giải, không nghĩ tới Lỗ Thanh Quang quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt chợt lóe hồng quang, đột nhiên quát một tiếng, khí kình hãi lãng phá thể lao ra.

Tô Trầm như gặp sét đánh, bay lên trời, kình khí đụng vào người hắn, vậy mà làm cho hắn phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

“Tô Trầm!” Cơ Hàn Yến kêu một tiếng phi thân tiếp được Tô Trầm, tức giận nhìn Lỗ Thanh Quang: “Ngươi làm gì vậy?”

Chỉ thấy Lỗ Thanh Quang trong mắt phóng ra hồng mang, kêu to thành tiếng: “Các ngươi phải chết hết!”

Một trận kình khí hải lãng như sóng biển mãnh liệt nhào tới.

Cơ Hàn Yến động ra Sương Tuyết Hàn Băng chưởng, nhưng không làm gì được, tuy thực lực của nàng mạnh mẽ, nhưng đối thủ đến cùng vẫn là Khai Dương cảnh, hai bên va chạm, một cỗ áp lực cực đại tại chỗ ép cho thân hình Cơ Hàn Yến run rẩy dữ dội, băng tuyết sương kình hóa thành hư vô.

Cơ Hàn Yến là một người có tính tình mạnh mẽ, vẫn còn muốn ra tay thì đã nghe Tô Trầm nói: “Đừng đánh, hắn trúng bí pháp tinh thần của Linh tộc rồi!”

Cái gì?

Lúc này Cơ Hàn Yến mới ý thức được việc mọi người đánh nhau ở giữa sân có hơi khó hiểu thì ra là do tên Linh tộc phá rối.

Từ lâu đã biết Linh tộc am hiểu nhất là tinh thần bí thuật, bây giờ Cơ Hàn Yến mới chân chính kiến thức được. Đầu tiên là ảo trận trói buộc, bây giờ lại dẫn phát nội chiến, tên Linh tộc này bản thân không có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại có thể lợi dụng thủ đoạn lấy yếu thắng mạnh, khó trách bị xem là đại địch.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Nhìn thấy Lỗ Thanh Quang giết tới, Cơ Hàn Yến hỏi.

“Trước ngăn cản đã rồi nói sau!” Tô Trầm giơ tay trái lên, phóng thích Ám Diễm Cự Nhân ra ngoài.

Ám Diễm Cự Nhân cường đại khủng bố vừa xuất hiện liền ngăn chặn cước bộ của Lỗ Thanh Quang tiến vào. Nếu là dưới tình huống bình thường, Lỗ Thanh Quang có thể lựa chọn đi vòng qua Ám Diễm Cự Nhân, cường công bản thể Tô Trầm. Nhưng bây giờ thần trí của hắn không rõ ràng, chỉ biết có chiến đấu, cho nên giảm đi một tầng phiền toái.

Lúc này Tô Trầm cùng Cơ Hàn Yến mới có cơ hội thở một ngụm.

Lại nhìn đến chung quanh, có không ít người đã trúng chiêu lâm vào trong chém giết, chỉ có một ít bộ phận là thanh tỉnh, nhưng cũng vì vậy mà bị kéo vào trong vòng xoáy chiến đấu này mà không thể thoát thân được.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Cơ Hàn Yến hô.

“Còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là giết tên Linh tộc kia!” Tô Trầm hô, xoay người phóng vào trong sương mù.

“Cẩn thận đó Tô Trầm!” Cơ Hàn Yến hô lên.

Chỉ thấy ngay sau đó, thân hình của Tô Trầm chợt lóe vậy mà đã trực tiếp xuất hiện ở phía sau sương mù.

Chính là Bạch Tháp Chiết Dược.

Qua phân tích, hiệu quả của Bạch Tháp Chiết Dược đã tăng lên trực tiếp có thể phóng qua một nửa không gian sương mù, xuất hiện ở sau lưng sương mù.

Dương tay đánh ra một cái siêu cấp hỏa ưng, một đạo hỏa diễm rực chạy xẹt qua bầu trời.

Tô Trầm như một mũi tên bay vụt, theo sát ở phía sau hỏa diễm.

Nhìn thấy ánh lửa đập vào mặt, Mặc há mồm gào rú một tiếng.

“A!”

Trong tiếng gào rú bén nhọn, hỏa diễm thế mà lại có chút trì trệ, sau đó phành một cái tứ phân ngũ liệt.

Cùng lúc đó đang bay vụt sau lưng hỏa diễm, thân ảnh của Tô Trầm vậy mà lao ra ngoài, bàn tay ngưng tụ một lực lượng cường đại ném về phía Mặc.

Hỏa ưng chỉ là ngụy trang mà thôi, Phá Giáp Trùy mới thật là sát chiêu.

Mặc hoàn toàn không ngờ tới đối phương sẽ có chiêu này, cũng không có phòng bị, mắt thấy Phá Giáp Trùy đã sắp đánh trúng mục tiêu thì đúng lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người của hắn.

Phác!

Cánh tay của Tô Trầm đã xuyên vào bên trong thân thể đối phương, người nọ lại không thèm để ý tí nào, trở tay đâm ra một đao. Tô Trầm nghiêng người tránh né, đồng thời chuyển động cánh tay đang nằm trong cơ thể đối phương.

Nếu là người thường gặp chuyện này thì đã tại chỗ đau chết đi sống lại rồi, nhưng người nọ vẫn như cũ không thèm quan tâm, như là không có cảm giác đau đớn vậy, hắn phi thân một cước vào chính giữa ngực Tô Trầm, tiếp theo đó đánh xuống một đao.

Trong nháy mắt hai người giao thủ mấy hiệp, rõ ràng thực lực của Tô Trầm mạnh hơn đối phương nhưng người này hung hãn không sợ chết, hoàn toàn không nhìn công kích của Tô Trầm, sinh sinh chống đỡ thế công của Tô Trầm.

Cùng lúc đó Mặc đã chuẩn bị tốt một cái huyễn thuật áp súc từ lâu, chỉ một chỉ tới Tô Trầm: “Đi chết đi!”

Một quả cầu màu đen chợt sinh ra, đánh tới chỗ của Tô Trầm.

Quả cầu năng lượng đen vừa xuất hiện, Tô Trầm liền cảm giác được trong quả cầu năng lượng nhìn như không thu hút này cất chứa một lượng năng lượng khổng lồ.

Nếu để gia hỏa này đánh trúng, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt đương trường.

Lúc này né tránh thì đã không kịp nữa rồi, sử dụng Bạch Tháp Chiết Dược cũng không kịp, mắt thấy quả cầu năng lượng sắp kích trúng thân mình, sau lưng Tô Trầm đột nhiên oanh một tiếng, hiện ra một mảnh huyết quang, trong huyết quang mê mông là một mảnh ảnh tượng mơ hồ, thấy không rõ là cái gì, chỉ biết ẩn ẩn có cái gì đó đang nhảy vọt.

Đồng thời Tô Trầm mở miệng:

“Hống!”

Trong tiếng gào cự đại, một luồng năng lượng màu trắng từ trong miệng hắn xung kích ra, đánh thẳng tới quả cầu năng lượng màu đen.

Khắc này, hai loại năng lượng đen trắng xung đụng cùng một nơi, nháy mắt liền kích đãng ra sóng cả cuộn trào.

Nguyên lực sau khi áp súc chợt đột nhiên phóng thích, hình thành sóng xung kích cự đại, ầm vang nổ tung.

Giống như một luồng sóng triều quất lên trên người Tô Trầm, hất tung hắn lên cao.

Đầu bên kia cũng phát ra tiếng gào thê lương: “Không!”

Sóng xung kích cường liệt không chỉ thương nặng hắn, quan trọng hơn còn phá hoại hướng dẫn tinh thần của hắn, một khắc sau, đám đông đang sa vào nội chiến dồn dập tỉnh táo lại, giờ mới ý thức được mình đang làm cái gì.

“Khốn kiếp!” An Tự Nguyên hai lần bị Mặc bỡn cợt chỉ biết nghiến răng ken két.

Thuần lấy lực lượng mà nói, trong Diêu Quảng cảnh An Tự Nguyên cũng được tính là cực kỳ cường hãn, thực lực cá nhân có thể nói là mạnh nhất Thanh Hà, phải tội phương diện tinh thần khá yếu. Khi gặp phải đối thủ bình thường, có lẽ rất khó bị người lợi dụng, nhưng nếu gặp phải Linh tộc giỏi về khống chế tinh thần, yếu điểm lập tức lộ ra.

Bị khuất nhục như thế, An Tự Nguyên sao cam chịu được.

“Chết cho ta!”

Trong tiếng gầm gừ, thiết quyền cự đại đã xuyên qua thời không, lao thẳng về phía Mặc.

“Ta không dễ dàng chết vậy đâu!” Mặc nói.

Dưới chân hắn đột nhiên sinh ra một chùm sương khói, nương theo sương khói, thân hình bỗng dưng tan biến.

Người đi đâu rồi?

An Tự Nguyên chính đang kinh ngạc, lại chợt nghe Tô Trầm kêu nói: “Hắn ở chỗ này!”

Giương tay, một đạo lưu quang hỏa diễm lao vút đến nơi trống phương xa.

“A!” Trong tiếng kêu hét thê lương, Mặc lộ diện ra từ trong hư vô, quá bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tô Trầm thiêu cho đủ sặc.