Chương 537 Đuổi bắt (8b)
“Làm sao ngươi biết ta ở đâu?” Hắn lớn tiếng kêu, vừa hỏi, thân thể vừa lao vút ra sau, lại muốn bỏ chạy.
Tô Trầm cười lạnh: “Nói cho ngươi biết, ta rất giỏi thượng cổ áo thuật. Ngươi ở lại đây đi. Kinh cức triền nhiễu!”
Theo tiếng nói chuyện của hắn, ở hướng Mặc lui đến, mảng lớn bụi gai mọc lên, quấn về phía Mặc.
Chiêu Kinh cức triền nhiễu này là do Mạt Đặc Lạc Khắc dạy cho hắn, dùng để đối phó kẻ chạy trốn là thích hợp nhất. Vì bắt được Mặc, Tô Trầm quả đã hạ một phen công phu, lâm thời ôm chân Phật thử xem.
Kinh cức triền nhiễu này của Tô Trầm vẫn chưa quen thuộc lắm, hiệu quả tạo ra được cũng thấp, thời gian trói buộc Mặc cũng chỉ một vài giây.
Nhưng đối với An Tự Nguyên mà nói thì đã đủ rồi.
Bá Giả chi quyền bễ nghễ càn quét, cuộn lên dòng khí cuồng bạo hủy diệt hết thảy trút về phía Mặc.
Nhìn quyền đầu khủng bố tuyệt diệt kia, Mặc kêu lên: “Ta sẽ không chết đâu!”
Ngay khi Bá Giả chi quyền hàng lâm, thân mình hắn đột nhiên tách ra, nháy mắt liền hóa thành mấy chục đạo lưu ảnh bay ra bốn phương tám hướng.
“Lưu quang phân thể thuật!” Tô Trầm kinh hô.
Lưu quang phân thể thuật này là một loại bí pháp đào vong cực hiếm thấy, rất khó nắm giữa trong áo thuật thượng cổ, thông qua phân giải chính mình thành vài chục mục tiêu để tiến hành đào thoát. Quan trọng nhất là, làm vậy tuy có thể tăng cường tỷ lệ trốn chạy, nhưng sẽ tạo thành suy yếu nghiêm trọng cho thực lực bản thân.
Chẳng qua đối với Linh tộc bản thân đã là linh thể mà nói, hậu di chứng của lưu quang phân thể thuật gần như có thể lơ là không kể, bởi vì chính thân thể đã có tính chất phân giải rất cường đại.
“Muốn chạy?” Lỗ Thanh Quang hừ một tiếng, bước ra phía trước một bước.
Gợn sóng kình khí phát động, trong không khí nổi lên từng vòng vân sóng, tuôn ra khắp bốn phương tám hướng.
Gợn sóng kình khí am hiểu nhất là đối phó mục tiêu quần thể, lưu quang phân thể thuật gặp phải gợn sóng kình khí liền như sương tuyết gặp phải nắng mai, bị cường hành khắc chế không làm gì được.
“A!”
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thảm vang lên liên hồi, mỗi một tên Mặc đều đang lớn tiếng kêu khóc, gào thét thống khổ.
Ngay lúc này, cự xà kia đột nhiên ngửa đầu gào thét, bất chợt lao về phía Lỗ Thanh Quang.
Chợt gặp biến cố, Lỗ Thanh Quang cũng trở tay không kịp, bị đụng cho bay ngược ra sau.
“Giúp ta!” Hắn hô to, lúc bay qua Trần Văn Huy.
Trần Văn Huy lại làm như không thấy, đồng thời Mộc Quang Thanh Liên đã choàng lên số phân thân còn thừa lại của Mặc.
Khắc này ai nấy đều sôi trào, đồng loạt ra tay ngăn chặn, không thể để cho gia hỏa này chạy thoát.
Thế là từng tên Mặc giữa không trung lần lượt nổ tung như khí cầu bị đâm thủng, mang theo tiếng kêu thảm phẫn nộ và không cam, ùn ùn rơi rớt. Những phân thân chết đi kia cuối cùng ngưng tụ lại một nơi, hình thành một tên Linh tộc hoàn chỉnh.
Thẳng đến khi phân thân sau cùng rơi xuống, sơn cốc cuối cùng cũng trở lại vẻ bình tĩnh.
Lúc này, phe Nhân tộc đã trả ra đại giá thương vong cực lớn, mấy chục võ sĩ Nhân tộc chết thảm, trong đó thậm chí còn bao gồm một ít nguyên khí sĩ.
Lấy nhiều người như vậy đối phó một tên Linh tộc cấp thấp, cuối cùng lại tử thương thảm trọng đến mức này, Linh tộc khó xử lý thế nào chắc không cần nói cũng biết.
Ngay cả An Tự Nguyên đều không khỏi thổn thức một tiếng: “Mẹ nó, cuối cùng cũng giải quyết được. Tổ cha nó chứ, thứ quỷ quái này đúng là khó chơi vô cùng. Cơ tổng bộ, lúc ngươi đi về đăng báo nhất định phải nói rõ lần tiêu diệt Linh tộc này, Thanh Hà ta đã xuất lực rất nhiều!”
Cơ Hàn Yến mỉm cười nói: “An thành chủ tự thân ra tay, kiềm chế đại bộ phận lực lượng Linh tộc, điều đó Hàn Yến rất rõ ràng, đồng thời cũng đa tạ mọi người ở đây tương trợ.”
“Ha ha ha ha!” Nghe nói thế, An Tự Nguyên mới cười lên mãn ý, chỉ có Trần Văn Huy là mặt như tro tàn.
Người chết tuy nhiều, lại đa phần là người Ti tra xét của hắn.
Lần này An Tự Nguyên chơi trò mượn đao giết người rất thành công, nếu không lấy thực lực của hắn, dù không khả năng ngăn ngừa tổn thất thì cuối cùng cũng không đến nỗi chết nhiều người như vậy.
Tên thành chủ tạp chủng đáng chết này!
Trong lòng Trần Văn Huy thầm mắng, lại chỉ có thể mặt mày xanh đen không nói chuyện.
Thanh trừ được tên Linh tộc này rồi, tiếp theo đương nhiên phải tìm xem có lợi ích nào không.
Đáng tiếc Linh tộc ăn gió nằm sương, không màng khói lửa nhân gian, không cần tiền lương, chỉ một lòng chuyên tâm nghiên cứu, thế nên trong sơn cốc này đã không có hàng hóa, cũng không có bảo bối, chỉ có một phòng thực nghiệm bày đầy các loại đồ đựng và tài liệu, tính ra chỉ tiện nghi cho Tô Trầm.
Mắt thấy không có gì thu hoạch, mọi người đành chỉ biết hô to xui xẻo, kéo nhau rời đi.
Lúc sắp đi, Tô Trầm nhìn thấy Cơ Hàn Yến còn đứng bên cạnh một cỗ thi thể.
Đây là thi thể khi trước liều chết bảo hộ Linh tộc, tuy bất chấp thương thế thống khổ, nhưng rốt cục vẫn không phải thân xác bất tử, cuối cùng bị nổ chết trong xung kích giữa hai luồng năng lượng đen trắng.
Tô Trầm thấy bộ dạng có vẻ kỳ quái của Cơ Hàn Yến, bèn đi tới hỏi: “Làm sao?”
Cơ Hàn Yến hồi đáp: “Hắn chính là Vệ Tiểu Phong.”
"..."
Quả nhiên, Vệ Tiểu Phong vẫn bước theo dấu chân cha mình.
Thở dài một hơi, Tô Trầm nói: “Đây có lẽ là mệnh của cha con bọn họ.”
“Không, đây là nghiệt do Linh tộc tạo ra!” Cơ Hàn Yến gằn từng câu từng chữ: “Linh tộc tùy ý khống chế nhân loại, tạo nghiệt vô số, rồi có một ngày, ta muốn toàn bộ bọn chúng phải chết trong tay ta!”
Mắt thấy sự tình đã xong, đám đông dồn dập rời đi.
Chỉ riêng Tô Trầm còn phải xử lý khí cụ lưu lại trong phòng thí nghiệm, theo như lời hắn nói, những tài liệu thực nghiệm này tất phải được bảo tồn theo phương thức thỏa đáng mới có thể phát huy được tác dụng, nếu không sẽ tạo ra lãng phí cực lớn. Vì thế hắn còn luyên thuyên một đại đội danh từ chuyên nghiệp, khiến mọi người nghe mà hoa mắt chóng mặt.
Lúc gần đi, Cơ Hàn Yến khe khẽ hỏi hắn: “Khi nãy ngươi sử dụng thủ đoạn gì đấy?”
“Thủ đoạn nào?” Tô Trầm mơ hồ đáp.
“Còn giả bộ?” Cơ Hàn Yến liếc hắn một cái, mặt đầy vẻ xem thường: “Thế đoàn năng lượng màu trắng kia là cái gì? Ta chưa từng thấy ngươi sử dụng chiêu số đó bao giờ.”
Tô Trầm cười cười: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngươi cần gì phải hỏi tận gốc rễ như thế.”
Cơ Hàn Yến đấm hắn một cái, miệng nhắc nhở: “Không phải chỉ mỗi ta nhìn thấy, chính ngươi nhớ chú ý cẩn thận.”
“Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.” Tô Trầm mỉm cười nói.
Nghe vậy Cơ Hàn Yến mới yên tâm rời đi.
Nhìn đám đông lần lượt rời đi, sắc mặt Tô Trầm thoáng âm trầm.
Hắn cũng biết vừa nãy công kích Mặc đã bức ra một lá bài tẩy trong tay mình, có điều chuyện liên quan đến tính mạng, đương thời cũng không nghĩ được quá nhiều.
Giờ đáng tiếc về chuyện đó thì đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tô Trầm tùy ý vung tay lên, thu hết toàn bộ đồ đạc trong phòng thí nghiệm vào nguyên giới, sau đó đi tới một mảnh đất trống.