← Quay lại trang sách

Chương 538 Cắn nuốt

Nơi đó có một phần mộ mới đào, trên bia mộ khắc hàng chữ “Vệ Tiểu Phong chi mộ”.

Chính là nơi Tô Trầm và Cơ Hàn Yến vừa đào khi nãy.

“Được rồi, người đi hết cả, ngươi đã có thể hiện thân.” Tô Trầm hờ hững nói.

Không có đáp lại.

Tô Trầm hừ một tiếng: “Nếu để ta phải mời người ra, vậy thì không khách khí như vậy đâu.”

Phốc!

Một cánh tay xuyên phá mặt đất, từ dưới đất vươn ra.

Tiếp đó lại một cánh tay nữa vươn ra.

Vệ Tiểu Phong đã chết đi đột nhiên cứ thế từ từ giãy thoát ra từ dưới đất, trước ngực hắn lưu giữ vết thương do Tô Trầm gây nên, máu tươi đã chảy khô, song toàn thân vẫn hành động như thường.

Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Tô Trầm, miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Ngươi hẳn nên hỏi, dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng có thể lừa được ta?” Tô Trầm hồi đáp: “Đừng quên ta đã hai lần nhìn thấu quỷ kế của ngươi.”

Theo tiếng hắn nói chuyện, từ trong thân thể Vệ Tiểu Phong lướt ra một bóng dáng hư ảo, từ từ ngưng thực giữa không trung, hách nhiên chính là Mặc.

Chỉ là lúc này, Mặc so lên trước kia rõ ràng chỉ nhỏ còn phân nửa, nhìn qua giống như một U Linh thiếu niên.

Trôi nổi giữa trời, Mặc nói:

“Phải thừa nhận, ta quả thực đã phạm vào một sai lầm. Vốn ta tưởng rằng tên đầu trọc kia mới là tồn tại uy hiếp lớn nhất, nhưng trên thực tế, ngươi mới là đối tượng ta cần lưu ý. Ngươi chẳng những phá U Mộng Huyễn Cảnh, mà còn kháng cự được Hỗn Loạn Chi Tâm của ta, ngươi có được tinh thần lực cường đại vượt xa tu vị, không bị hết thảy thủ đoạn mê loạn tâm linh ảnh hưởng, nhưng ta thực sự không hiểu nổi. Làm sao ngươi nhìn thấu Linh Ký thuật của ta, đó là khu vực mà tinh thần lực không cách nào chạm đến được.”

“Chỉ có thể nói thị lực của ta không tệ.” Tô Trầm hồi đáp: “Hơn nữa ta cũng không cho là điều này có gì ghê gớm hơn người, chí ít Hỗn Loạn Chi Tâm của ngươi không chỉ vô hiệu với mình ta.”

“Không, không!” Mặc lắc đầu nói: “Đúng là có một ít người không bị Hỗn Loạn Chi Tâm ảnh hưởng, nhưng đó không phải là bởi bọn họ kháng cự được Hỗn Loạn Chi Tâm, mà vì bản thân Hỗn Loạn Chi Tâm là thủ đoạn dùng để phóng đại mặt âm ám trong lòng người, phóng đại địch nhân trong tiềm ý thức, hóa dục vọng thành xung động. Nhưng vẫn có một ít người không có tâm tư gì với người khác, như vậy có phóng đại cũng vô dụng. Nhưng ngươi thì khác, ta có thể nhìn ra được, trong đám đồng bọn rõ ràng một số người ngươi không hề ưa thích, muốn thanh trừ đi, nhưng ngươi vẫn không làm vậy. Điều này đồng nghĩa với ngươi thực sự kháng cự được, chứ không phải Hỗn Loạn Chi Tâm vô hiệu!”

Thì ra là thế?

Không trách lại vô hiệu với Cơ Hàn Yến và thủ hạ của nàng, bởi là bọn họ vốn đều mới tới, không có giao tình gì cùng người ở đây, cũng không có ác cảm nào, không có thù hận ẩn sâu trong lòng, thế nên có muốn phóng đại cũng không được.

Như vậy Lỗ Thanh Quang...

Tô Trầm suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Tâm tư ngươi ác độc lắm, dù rơi vào cảnh bây giờ vẫn không quên khiêu khích quan hệ giữa ta và minh hữu.”

“Ta có phải đang khiêu khích hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.” Mặc hồi đáp.

“Không sao cả, dù sao điều ta để ý không phải cái đó.” Tô Trầm nhìn Mặc, mặt thoáng hiện ý cười: “Ta tới đây không phải để nghe ngươi nói nhảm”.

Mặc hắc hắc cười nói: “Ngươi phạm phải một sai lầm chí mạng, thanh niên ạ. Ngươi quá tham lam, không còn đám trợ thủ kia tương trợ, ngươi cho rằng ngươi còn có thể thắng ta?”

“Nếu là ngươi ở thời kỳ đỉnh thịnh, ta đương nhiên không thắng được, nhưng bây giờ, thì khó nói.”

Tô Trầm nói xong liền vươn tay trái ra, Ám Diễm Cự Nhân như vầng thái dương từ từ thăng lên, ngửa đầu gầm gào, tán phát uy thế vô biên.

Ám Diễm Cự Nhân vừa xuất hiện, lập tức tung quyền về phía Mặc.

Một mảnh hào quang sinh ra trước mặt Mặc.

Lần này là Thủy Tinh Chi Tường chân chính.

Sử dụng Thủy Tinh chi tường ngăn trở công kích từ Ám Diễm Cự Nhân, Mặc phát ra tiếng cười quái dị: “Thanh niên, ngươi còn quá non. Ta thừa nhận thực lực ta bây giờ không bằng trước kia, nhưng ngươi cho rằng như thế ngươi liền có thể thắng được ta? Dù chỉ giữ lại được một phần ba lực lượng so với lúc toàn thịnh, thì ta cũng có thể dễ dàng giải quyết ngươi!”

Giương tay, một đạo hồ quang đen ngòm vọt thẳng tới Tô Trầm.

Thân hình Tô Trầm đột nhiên chớp động, nhẹ nhàng tránh qua: “Một phân ba? Lưu Quang Phân Thể thuật của ngươi phân ra đâu chỉ ba nơi, mà là mấy chục nơi. Ngươi nói giờ ngươi còn thừa lại một phần ba mươi thực lực thì ta tin, chứ một phần ba? Ngươi tưởng ta không biết đếm chắc?”

Lúc nói chuyện một đám hỏa ưng đã tràn khắp bầu trời, rầm rầm trút tới Mặc.

Mặc rú lên quái dị một tiếng, bay vút lên, Thủy Tinh Chi Tường không ngăn đỡ được công kích cuồng bạo như thế, nứt nổ đương trường, Ám Diễm Cự Nhân gầm gào trảo cự chưởng xuống.

Khắc này, thân ảnh Mặc như lưu quang điện ảnh bay vút đi: “Ngươi muốn cái gì, ta có thể cho ngươi, thả ta đi!”

Đến đây hắn rốt cuộc không thể giả bộ thêm được nữa.

Sau khi dùng Lưu Quang Phân Thể thuật, thực lực hắn đã suy giảm rất mạnh. Lại thêm tinh thần lực Tô Trầm cực cường đại, nhìn xuyên mọi bí thuật tinh thần, bản thân đã khắc chế hắn, khiến cho kết quả trận chiến đấu này căn bản không khó để đoán biết ra được.

Nghe hắn nói vậy, Tô Trầm mỉm cười: “Ta muốn cái gì? Tất nhiên là toàn bộ tri thức mà ngươi có được.”

“Ngươi dừng tay, ta nói!” Mặc hô to: “Ta có thể cho ngươi hết toàn bộ tri thức của ta.”

Tô Trầm dừng Ám Diễm Cự Nhân lại.

Thấy vậy Mặc mới đình chỉ bay nhảy, chắc là bị Ám Diễm Cự Nhân đuổi cho đủ sặc, hắn quỳ trên đất thở dốc liên hồi, miệng nói: “Ta có thể trực tiếp truyền thừa tri thức cho ngươi, đó là cách truyền đạt ký ức, đơn giản mà tiện lợi, chỉ cần ngươi để ta đưa tay đặt lên trán ngươi...”

Nói rồi hắn liền vươn tay ra, chỉ tới đầu trán Tô Trầm.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến, một mảnh điện quang đột nhiên thăng lên.

Oanh!

Lôi đình cự đại trực tiếp bổ lên người Mặc, tiếp đó một chùm hỏa diễm cuộn trào chợt bùng lên trên thân hắn.

Mặc hét thảm bay ra, không dám tin tưởng nhìn Tô Trầm: “Ngươi...”

“Ngươi tưởng ta sẽ tin tưởng ngươi dễ dàng nhận thua như vậy ư? Còn đồng ý cho ngươi đặt tay lên trán?” Tô Trầm cười: “Ý tưởng thì cũng tốt đấy, đáng tiếc lại quá coi thường ta. Thứ ta muốn, chính ta sẽ tới lấy!”

Tô Trầm vừa nói vừa lấy ra Thông Linh Thạch Bản, trong thạch bản lập tức toát ra bóng dáng Mạt Đặc Lạc Khắc.

“Đây là...” Mặc kinh hãi thất thanh: “U Linh?”

“Một U Linh chân chính.” Tô Trầm hồi đáp: “Đối với hắn mà nói, loại tồn tại như các ngươi hẳn được coi là đại bổ”.

“Không!” Mặc gào lên thê lương, hắn dường như đã ý thức được mình sắp sửa gặp phải điều gì, điên cuồng muốn giãy thoát ra.

Nhưng hắn làm sao mà thoát được?

Mạt Đặc Lạc Khắc không cách nào tiến hành thực thể công kích, đối với Nhân tộc có lẽ không có uy hiếp trực tiếp gì, nhưng đối với mục tiêu như Linh tộc lại là thiên địch -- tiền đề là hắn có thể đánh thắng được.