← Quay lại trang sách

Chương 539 Hoàn thành (Thượng)

Khoảnh khắc đó, Mạt Đặc Lạc Khắc bật cười ha hả, bay vút lên, thân mình U Linh thoáng chốc đã biến hóa thành một con cự thú khổng lồ, há miệng nuốt sống Mặc vào trong bụng.

Khoảnh khắc khi hắn cắn nuốt Mặc, trong thân thể dường như còn vang vọng tiếng kêu thảm bất cam của đối phương.

Hung hăng ợ no mấy tiếng, Mạt Đặc Lạc Khắc vỗ lên bụng, vừa lòng thỏa ý nói: “Hơn ba vạn năm, cuối cùng có cơ hội ăn no một bữa.”

“Ta càng quan tâm ngươi được cái gì?”

“Ký ức ác độc và lượng tri thức lớn như biển!” Mạt Đặc Lạc Khắc hồi đáp.

Giống như người ăn cái gì đó đều không khả năng hấp thu sạch toàn bộ mọi dinh dưỡng trong thức ăn, Mạt Đặc Lạc Khắc cũng không khả năng tiêu hóa hết thảy ký ức và tri thức Linh tộc, nhưng ít ra vẫn có thể hấp thu đại bộ phận.

Tri thức của Mặc rất hỗn tạp, nhưng sau khi loại bỏ bộ phận không cần thiết, Mạt Đặc Lạc Khắc cuối cùng đã chỉnh lý ra phần nội dung mà Tô Trầm muốn biết -- liên quan đến nghiên cứu tri thức và áo thuật thượng cổ của Mặc.

Tuy không được toàn diện, nhưng đã tính là tương đối hoàn chỉnh. Bộ phận còn thiếu sót, Tô Trầm tin tưởng bản thân có thể bù đắp được.

Có được ký ức từ Mặc, Tô Trầm rốt cục đã biết vì sao Mặc xuất hiện ở chỗ này.

Thì ra Mặc là một tên Linh tộc lưu lãng, ừm, điều này chẳng có gì hiếm lạ, tuyệt đại bộ phận Linh tộc đều có thói quen lưu lãng tứ xứ.

Trừ lưu lãng ra, điều Mặc theo đuổi là khôi phục Dựng cung.

Điều này cũng không hiếm lạ, khi xưa lúc nhìn thấy khối vuông kim loại, Tô Trầm đã ý thức được điểm này.

Mặc đang tập trung nghiên cứu làm cách nào để dùng chủng tộc khác thay thế dựng mẫu, trong đó bao gồm cả Nhân tộc. Vì thế hắn kiến lập nên một phòng thí nghiệm khổng lồ, tiến hành đủ loại thực nghiệm khác nhau.

Chỉ có điều vận khí hắn không được tốt cho lắm, ba năm trước thực nghiệm đột nhiên xảy ra vấn đề, dẫn đến phòng thí nghiệm nổ tung. Do đương thời phòng thí nghiệm được dựng lên ở gần một hà cốc, phòng thí nghiệm nổ tung không chỉ khiến hắn trọng thương, mà còn khiến rất nhiều tài liệu nghiên cứu trọng yếu rơi xuống lòng sông, trôi theo dòng nước.

Những nghiên cứu đó thành quả nghiên cứu gần ngàn năm của Mặc, hắn không nghĩ cứ thế vứt bỏ, vậy nên vẫn đang một mực tìm kiếm.

Tử Lưu Ly, khối vuông kim loại mà Tô Trầm phát hiện, chính là thứ rớt ra từ trong phòng thí nghiệm nổ tung khi trước, cũng bởi thế mới hấp dẫn đám thủ hạ Vệ Liên Thành của Mặc.

Một điều khiến Tô Trầm cảm thấy hứng thú chính là, thứ khiến cho phòng thí nghiệm nổ tung vừa khéo là khối Ám Chi Thủy Tinh kia.

Ám Chi Thủy Tinh là món bảo vật năm xưa Mặc du lịch ở thế giới dưới đất vô ý được đến, hắn phát hiện nó có tác dụng tích tụ năng lượng đặc thù, nhưng chỉ có tác dụng với năng lượng hắc ám, thế nên mới nhất thời hiếu kỳ, cầm theo nghiên cứu xem sao. Chỉ lần lần nhân tiện nghiên cứu đó lại khiến cho năng lượng hắc ám bạo phát, san bằng trọn cả lũng sông. Nếu không nhờ Linh tộc có năng lực không gian trời sinh thì sớm đã bị nổ thành tro.

Mặc đang một mực tìm kiếm khối Ám Chi Thủy Tinh này, nhưng ngay chính hắn đều không biết tác dụng thực tế của Ám Chi Thủy Tinh.

Đáng tiếc ký ức của Mặc liên quan đến những nghiên cứu này đã thiếu sót mất rất nhiều, đương nhiên, dù không thiếu mất thì hẳn cũng chẳng có bao nhiêu. Trí nhớ sinh mạng là có hạn, nếu chỉ dựa ký ức mà có thể thỏa mãn hết thảy, Mặc đã không cần tìm về bút ký nghiên cứu đã mất hay tài nghiệm thực nghiệm thất lạc.

Ngoài ra còn có không ít ký ức liên quan đến pháp thuật.

Trong đó khiến Tô Trầm hứng thú nhất vẫn là U Mộng Huyễn Cảnh.

Lần chiến đấu này, Tô Trầm xem như đã kiến thức được năng lực vận dụng của Mặc đối với huyễn thuật.

Nhờ vào huyễn thuật, mặc thậm chí có thể chơi đùa Dao Quang cảnh trong lòng bàn tay, đại bộ phận tư duy trong đó đều có tác dụng dẫn dắt tương đối lớn với Tô Trầm.

“Xem ra đoạn thời gian tiếp theo ngươi phải dùng để đề thăng Hải Thị Thận Lâu.” Mạt Đặc Lạc Khắc hiển nhiên đã dự liệu tới bước tiếp theo của Tô Trầm.

“Mãi vẫn chưa hết khóa đề để nghiên cứu, thời gian vĩnh viễn không đủ dùng.” Tô Trầm than thở nói.

“Nếu ngươi ít đổ máu mấy trận với đám quý tộc kia, thời gian nhất định sẽ có.” Mạt Đặc Lạc Khắc hồi đáp.

Ngoài ý liệu, Tô Trầm không ngờ lại gật đầu tán đồng lời này: “Vết rách đã xé mở, đấu tiếp rất dễ đi quá giới hạn. Trong lúc thực lực mình còn chưa vươn tới trình độ nhất định, tốt nhất nên thu tay.”

Quả vậy, thành Thanh Hà bây giờ, sau một năm dày vò, tình thế đã khác hẳn khi trước.

Nguyên Đô Thự rơi hết vào tay Tô Trầm, khu trại ở Hà Tây mật lâm bị Tô Trầm xúi giục làm phản, thủy đạo cũng không còn là vườn riêng của quý tộc, thương phố Thanh Hà cũng bị Tô Trầm đâm đinh xuống, hiện tại ngay cả Ti Tra Xét đều bị thương nặng, nếu An Tự Nguyên không ngu, tiếp theo tuyệt đối sẽ trộn cát vào trong Ti Tra Xét, phân chia quyền lợi trong tay Trần Văn Huy.

Có thể nói, tình trạng huyết mạch quý tộc độc đại đã được chuyển biến triệt để.

Nhưng chính bởi thế, Tô Trầm cảm thấy đã đến lúc dừng tay.

Chuyện Ti tra xét xuất hiện lượng lớn chỗ trống, Tô Trầm vốn định cắm tay vào, chẳng qua giờ nghĩ lại, Tô Trầm cuối cùng quyết định vứt bỏ.

Cứ để An Tự Nguyên đấu với đám quý tộc thôi.

Làm một năm vai chính, phong quang quá thịnh ở thành Thanh Hà, ngay cả người bên này đều có kẻ nhìn mình không thuận mắt. Nếu còn tiếp tục, sớm muộn sẽ bị người đẩy đi ra làm vật hy sinh.

Người giỏi xung phong hãm trận trước nay không thiếu, biết được lúc nào nên lui mới là nhân tài hiếm có.

Xế chiều ngày đó, Tô Trầm về lại Tô phủ, lấy lí do nghiên cứu những thực nghiệm Linh tộc thu được, uyển chuyển cự tuyệt lời mời tiệc của An Tự Nguyên, nhân tiện cũng tỏ ý mình vô tâm với quyền lợi.

Không lâu sau, Tô Trầm lại thu được tin tức, nói trong bữa dạ tiệc mừng công kia, An Tự Nguyên cài cắm lượng lớn nhân thủ vào Ti tra xét, bức cho Trần Văn Huy tức đến giậm chân.

Song phương cuối cùng đạt thành hiệp nghị, cho dù Trần Văn Huy vẫn giữ được cục diện cơ bản, nhưng Ti tra xét đã không còn là nơi nước hắt không vào như trước nữa.

Hắc bang Thanh Hà thành bị một phen áp chế, An Tự Nguyên và Lỗ Thanh Quang lấy đây làm danh nghĩa, tước mặt mũi các thế lực quý tộc một phen.

Chẳng qua những điều đó đều không liên quan gì tới Tô Trầm, hắn chỉ an tâm đợi trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu nguyên kỹ mà thôi.

Sau khi Mặc chết, công tác của Cơ Hàn Yến về cơ bản cũng hoàn thành, thế nên chỉ qua hai ngày liền cáo từ rời đi.

Tô Trầm vốn cho là Giang Tích Thủy cũng sẽ đi.

Không ngờ Giang Tích Thủy cuối cùng nghĩ thông, cũng biết mình tiếp tục theo đuổi Cơ Hàn Yến điên cuồng như vậy thì không thu được kết quả gì. Thế là bèn dứt khoát lưu lại chỉ huy thủy phỉ, muốn làm ra một phen danh đường ở chỗ này – Rốt cục vẫn là người xuất thân Vương tộc, khí trường cường đại, trời sinh giỏi giá ngự thống trị, đoạn thời gian này hắn đã kiến lập uy tín tuyệt đối trong hàng ngũ thủy phỉ, bây giờ dù Tô Trầm qua đó, tiếng nói chưa hẳn đã có trọng lượng như Giang Tích Thủy.