Chương 540 Hoàn thành (Hạ) (1)
Chẳng qua Tô Trầm cũng không để ý, chí hắn vốn không đặt ở đấy, Giang Tích Thủy nguyện ý tiếp thủ Tam Giang quân, đối với hắn mà nói là chuyện chẳng còn gì tốt bằng.
Từ xung phong chuyển tới sau màn, khác biệt lớn nhất là thời gian của Tô Trầm bỗng chốc nhiều lên, người cũng trở nên thanh nhàn.
Không còn vướng bận quá nhiều đấu đá, ngay cả thực nghiệm đều tiến hành rất thuận lợi.
Dung huyết đồ đằng tiến triển không tệ, thành quả thực nghiệm huyết mạch rất khả quan, nguyên chất phân tách ra từ trên Tiểu Hắc thạch đã có thể lợi dụng, ngay cả Hải Thị Thận Lâu cũng giành được đột phá sau khi tham khảo U Mộng Huyễn Cảnh.
Có thể nói, đoạn thời gian này thực lực Tô Trầm đã vô thanh vô tức đột phá cực mạnh mà không ai biết được.
Thân mang bí kỹ mà không người nào biết, quả thực không khác gì áo gấm đi đêm.
Tô Trầm lại không để ý, chỉ một mực đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ban ngày thực nghiệm, buổi tối lại tiến vào thế giới Mộng.
Phần lớn thời điểm, Tô Trầm luyện tập áo thuật trong Mộng, bởi vì có đủ Mộng Chi Thủy Tích, Tô Trầm sử dụng lực lượng Mộng cảnh luyện tập với cường độ rất xa xỉ, khiến trình độ áo thuật của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Thời gian còn lại, thỉnh thoảng Tô Trầm dạo chơi đến các nơi tập thị trong thế giới Mộng, sưu tập một ít tin tức.
Đương nhiên, có khi cũng sẽ cùng Thạch Khai Hoang bàn luận về ý tưởng liên quan đến “Vô huyết trùng kích Khai Dương”.
Hôm nay cũng như bao ngày bình thường, Tô Trầm chính đang nhàn dạo tập thị trong mộng cảnh, xem xem có tri thức mới công bố nào có thể mang đến linh cảm cho mình không, đột nhiên trong lòng khẽ động, lại thu được tin tức từ Thạch Khai Hoang:
“Đến chỗ ta gấp.”
Tô Trầm vòng vào góc đường, đi tới phía cuối lối rẽ, một phiến cửa nhỏ lẻ loi hiện ra trước mặt.
Tô Trầm trực tiếp đẩy cửa tiến vào, đi tới một gian phòng nhỏ, Thạch Khai Hoang chính đang khoanh chân ngồi ở đó, vừa rót trà vừa uống.
“Mỗi lần đến gian nhà rách này, đệ tử liền cảm thấy đau lòng, lúc nào ngài mới chịu nghe lời đệ tử đây.” Tô Trầm nói rồi ngồi xuống trước mặt Thạch Khai Hoang, không chút khách khí, lấy chén ra tự châm đầy. Tuy đây chỉ là mộng cảnh do nguyên lực hóa thành, nhưng khẩu cảm lại vô cùng chân thực.
“Nhà rách thì làm sao? Đây gọi là khổ tu tâm chí, người không ăn được khổ thì sao làm được đại sự?” Thạch Khai Hoang hừ nói.
Thạch Khai Hoang một lòng khổ tu, không màng đến tài phú, thật không dễ dàng mới bán Khai Hoang Thiên Nguyên thuật phát đại tài, cũng đều cho đồ đệ, bản thân chẳng giữ đồng nào, thế nên hiện tại quyền hạn đẳng cấp trong mộng cảnh còn thấp hơn cả Tô Trầm, ngay cả chỗ ở cũng là loại thấp kém nhất.
Tô Trầm luôn muốn giúp hắn thăng cấp, nhưng Thạch Khai Hoang chết sống không nguyện ý. Nói cái gì mà mình tuổi tác lớn rồi, không biết lúc nào đạp chân vào mồ, tiền dùng để thăng cấp chỉ được lợi cho mộng ảo chi chủ, không đáng.
Lúc này, Tô Trầm không thể không đáp lời: “Thời đại thay đổi rồi, đạo sư. Một người có thể làm thành việc gì, không phải nhìn hắn có thể ăn được khổ hay không. Hơn nữa, đây là thế giới Mộng, lão nhân gia ngài muốn tiết kiệm, thì chịu khổ trong cuộc sống chân thực là đủ rồi, đến trong mộng cần gì phải chịu khổ nữa?”
Chỉ đáng tiếc Tô Trầm có thể du thuyết địch nhân, khăng khăng lại không du thuyết được loại bảo thủ như Thạch Khai Hoang.
Thạch Khai Hoang hừ nói: “Ngươi ít đánh rắm với lão tử, đọa lạc đầu tiên là bắt đầu từ tư tưởng, trước là xa xỉ trong thế giới Mộng, tiếp đó sẽ là phô trương trong thế giới chân thực. Lão phu mộng tưởng không thành, tuyệt sẽ không bị ngươi dễ dàng dụ dỗ.”
“Được, nói thế nào ta cũng thành tiểu nhân cư tâm khó dò, muốn độc hại ngài.” Tô Trầm đành chịu đầu hàng: “Ngài lão nguyện ý thì cứ tiếp tục ở đây, ta không nói nữa được chưa? À đúng rồi, gọi ta tới có việc gì? Hay là ý tưởng “Vô huyết trùng kích Khai Dương có tiến triển?”
“À, đã hoàn thành.” Thạch Khai Hoang hồi đáp.
Vô huyết trùng kích Khai Dương hoàn thành rồi.
Nghe đến đây, đầu óc Tô Trầm bỗng “ông” lên một tiếng.
Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc tin tức tốt thực sự đến tai, Tô Trầm vẫn cảm thấy có phần khó mà tin tưởng, không dám tin vào tai mình.
Vấn đề nan giải vạn năm qua Nhân tộc chưa giải được, cuối cùng đã mở ra gông xiềng?
Tám năm khổ vùi nghiên cứu, đến khắc này cuối cùng đã có kết quả, thời điểm ấy tròng mắt Tô Trầm không khỏi dâng lên cảm giác ướt át.
Hắn có thể nhìn ra được, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của Thạch Khai Hoang cũng là hưng phấn khó có thể đè nén!
Vô huyết trùng kích Khai Dương!
Điều này có ý nghĩa cực lớn, vượt xa so với trùng kích Phí Huyết.
Bởi vì trước Khai Hoang Thiên Nguyên thuật, Nhân tộc vốn đã nắm giữ phương pháp “Vô huyết trùng kích Phí Huyết, chỉ có điều xác suất thành công quá thấp, hơn nữa một khi thất bại thì không cách nào vô huyết trùng kích lần nữa.
Thế nên về bản chất phương pháp trùng kích Phí Huyết của Thạch Khai Hoang không phải khai sáng, mà là bổ toàn, càng thêm hoàn chỉnh phương pháp trùng kích vốn có tỳ vết.
Trong khi đó phương pháp “Vô huyết trùng kích Khai Dương” lại là điều từ cổ chí kim chưa từng có, là khai sáng thực sự, không thêm không bớt!
Ý nghĩa sau lưng nó cũng tuyệt nhiên bất đồng.
Trước khi có phương pháp “Vô huyết trùng kích Khai Dương”, vô huyết của Nhân tộc cao nhất chỉ đến Phí huyết cảnh, sau khi sử dụng Huyết Linh dược tề, khả năng cao nhất cũng chỉ đề thăng đến Dao Quang cảnh.
Tỷ như Thạch Khai Hoang, hắn là tạp huyết Dao Quang cảnh, bởi thế thực lực một đời chỉ cực hạn ở đó, không khả năng đề thăng thêm được.
Nhưng nếu vô huyết trùng kích đến Khai Dương, sau đó lại sử dụng Huyết Linh dược tề, trên lý luận cảnh giới tạp huyết có thể đề thăng đến Nhiên Linh Cảnh.
Đây là bước nhảy vọt to lớn về thực lực đối với trọn cả Nhân tộc, ý nghĩa trọng đại, vượt xa so với xung kích Phí Huyết.
Đến nỗi Tô Trầm vừa nghe nói thế, lập tức không khỏi kinh ngạc: “Thành công? Xác định thành công?”
“Đúng vậy, xác suất thành công chừng trên dưới ba thành, không cao, chẳng qua thất bại thì có thể lặp lại. Có điều mỗi lần xung kích đều cần dùng Tam Dương dược tề của ngươi để phụ trợ, nhưng mà ta nghĩ, điều này vừa khéo hợp ý ngươi.”
Sở dĩ vô huyết trùng kích Khai Dương có thể hoàn thành, một phần rất lớn là nhờ vào Tam Dương dược tề do Tô Trầm phát minh, phần nào thay thế cho Huyết Linh dược tề, cung cấp trợ lực cường đại để xung kích Khai Dương.
Bởi thế so với nói là phương pháp trùng kích thành công, không bằng nói là dược tề thành công.
Nhưng Tô Trầm luôn luôn không phải người câu nệ, hắn rất rõ ràng trên con đường thông tới tương lai, đầu tiên phải giải quyết vấn đề được hay không được, sau đó mới tiến một bước cải tiến.
Huống hồ sự tồn tại của Tam Dương dược tề, sau này cũng là nguồn tài lực quan trọng cho hắn.
Càng nhiều tiền, đồng nghĩa với càng nhiều tài liệu, càng nhiều tư nguyên, càng nhiều thực nghiệm, càng nhiều phát minh.
Thế nên hắn hồi đáp rất trực tiếp: “Đúng vậy, đây là cơ hội phát tài, có tiền rồi, liền sẽ có càng nhiều thực nghiệm.”