← Quay lại trang sách

Chương 542 Trù bị

Trên mặt Tô Trầm lại chẳng có vẻ gì là điên cuồng.

Hắn rất bình thản nói: “Ta trả tám ức.”

Phốc.

Dạ Mị bị dọa cho ngã bệt ra đất.

Nàng kinh ngạc nhìn Tô Trầm, khắc này quả thật đã bị dọa cho không nhẹ.

Mãi lúc sau nàng mới nói: “Ngươi... Nghiêm túc đấy à?”

“Đúng, hoàn toàn nghiêm túc.”

“Nghiêm túc cũng vô dụng.” Dạ Mị nhanh chóng hồi thần lại: “Dù ngươi nói trả một trăm ức cũng vô dụng, Vĩnh Sinh điện đường sẽ không cầm nhiều tiền như vậy áp lên người ngươi.”

Không phải Tô Trầm trả bao nhiêu, mà là đối phương có tin hắn hay không.

Có trò lừa gạt nào là không dựa vào hồi báo cao để dụ con mồi.

Vĩnh Sinh điện đường không phải con nít, không khả năng cầm năm ức nguyên thạch nện lên thân một mình Tô Trầm, dù hắn rất có tài hoa cũng không được.

“Nếu ta nói tư nguyên đổi bằng năm ức kia sẽ được áp lên quý tổ chức thì sao?” Tô Trầm không gấp không chậm nói.

“Cái gì?” Dạ Mị triệt để ngu ngốc.

Tô Trầm muốn năm ức nguyên thạch nhất định dùng để làm đại sự, nhưng nghe ý hắn thì thứ này có thể một mực đặt trong Vĩnh Sinh điện đường.

Vậy tính chất liền khác hẳn.

Dạ Mị kinh kỳ: “Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”

Tô Trầm lại không trả lời, mà chỉ thong thả nói: “Đi về trao đổi với thượng ti của cô, cứ nói ta có mua bán lớn muốn bàn với hắn. Nếu đối phương là người thông minh, chắc hẳn sẽ không buông tha cơ hội này.”

Hai ngày sau.

Dạ Mị dẫn thượng ti nàng tới.

Đây là một nam tử trung niên nhìn có vẻ ôn văn nho nhã, rất có phong độ, nhưng khoảnh khắc Tô Trầm vừa nhìn thấy hắn, lập tức liền cảm nhận được một luồng năng lượng to lớn trong cơ thể đối phương.

Đây là một nhân vật còn cường đại hơn cả Mã Nhân Trạch.

Chẳng qua vị đại nhân vật này lại không có vẻ gì là kiêu căng, sau khi nhìn thấy Tô Trầm liền chỉ khẽ cười nói: “Sớm nghe danh Tô công tử thiên tư hoành dật, mãi mà không cơ hội gặp mặt, giờ cuối cùng có duyên nhìn thấy, quả nhiên phong thái như rồng. À, bản nhân tên Thạch Minh Phong.

“Thì ra là Tây Nguyên Vũ Sư giá đáo! Tô Trầm không tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ.” Tô Trầm vội chắp tay thi lễ.

Lai lịch cái tên Thạch Minh Phong không hề nhỏ, Tây Nguyên Vũ Sư chính là danh hiệu của hắn, nghe nói người nào giỏi về nguyên kỹ hệ Thủy, mỗi lần đại chiến, nơi có mặt hắn tất biến thành đầm lầy, bởi thế mới có danh hiệu Vũ Sư.

Không ngờ kẻ này cũng là người Vĩnh Sinh điện đường.

Hắn không phải tội phạm truy nã như Mã Nhân Trạch, mà có được thân phận công khai cho riêng mình, có thể quang minh chính đại hành tẩu giữa thế gian, thân phận người Vĩnh Sinh điện đường của hắn mà bị vạch trần, tuyệt đối sẽ dẫn phát chấn động.

Mà hiện tại, Thạch Minh Phong cứ thế công nhiên xuất hiện trước mặt Tô Trầm, không nói cái khác, chỉ riêng phần khí độ này đã khiến Tô Trầm bội phục.

Lúc này, Thạch Minh Phong cười nói: “Tô công tử khách khí, Tây Nguyên Vũ Sư thì có tính là gì, những chuyện Tô công tử làm mấy năm nay mới khiến Thạch mỗ mở rộng tầm mắt.”

“Chúng ta không cần khách khí với nhau làm gì. Minh Thư, dâng trà.” Tô Trầm mời Thạch Minh Phong ngồi xuống.

Sau mấy câu hàn huyên, Thạch Minh Phong nói thẳng: “Không biết Tô công tử muốn mượn năm ức nguyên thạch rốt cục là có kế hoạch gì?”

“Ta tính làm một nhóm dược tề để bán.” Tô Trầm hồi đáp.

“Dược tề nào?”

“Tam Dương dược tề.”

“Tam Dương dược tề?” Thạch Minh Phong ngạc nhiên, nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra đây là loại dược tề nào.

Tô Trầm phải giải thích: “Vũ Sư không cần nghĩ, đây là một loại dược tề do chính ta phát minh, bên ngoài còn chưa từng xuất hiện.”

“Luyện loại thuốc này rất tốn kém?”

“Không tốn kém, tính cả hao tổn, tài liệu cho một bình sẽ không siêu quá năm trăm hạ phẩm nguyên thạch.”

“Vậy năm ức kia...

“Bởi vì ta tính luyện một trăm vạn bình.” Tô Trầm hồi đáp.

Con số này khiến Thạch Minh Phong không khỏi thoáng run rẩy: “Một trăm vạn bình? Ngươi nói ngươi muốn một hơi luyện ra một trăm vạn bình?”

“Thời gian chừng năm năm, thời gian của chính ta cũng không dư dả nhiều, thế nên mới tính tìm một ít trợ thủ, tốt nhất là quý tổ chức có thể cung cấp, giúp ta gánh vác bộ phận tay chân trong đó.”

“Ngươi nói muốn luyện một trăm vạn bình dược tề, sau đó cùng lúc bán ra? Vì sao không thể vừa luyện chế vừa bán ra?”

“Bởi vì không kịp. Ta dự đoán một khi loại thuốc này vấn thế, nhiều nhất ba tháng sẽ xuất hiện hàng nhái, đến lúc đó cạnh tranh tất kịch liệt, giá cả cũng có khả năng hạ thấp, thế nên chúng ta cần phải bán ra một lượng lớn trong thời gian ngắn. Ngoài ra ta không muốn để người biết dược tề là do ta bán, thế nên ta cần phải làm chút chuẩn bị trước.”

Thạch Minh Phong kinh ngạc nhìn Tô Trầm: “Đấy rốt cục là loại thuốc nào? Mà khiến cho Tô công tử coi trọng như thế?”

Tô Trầm lắc đầu: “Tốt nhất đừng hỏi. Ta có thể đặt dược tề đã luyện xong ở chỗ ngươi làm thế chấp. Để các ngươi bí mật đưa đến các nơi dược đường, nhưng ta kiến nghị tốt nhất các ngươi nên bảo mật thân phận, nếu không hậu quả khó lường, các ngươi cũng ăn không tiêu đâu. Còn về dược tề kia đến cùng là dùng để làm gì, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết. Giá bán ra của dược tề là một ngàn năm trăm nguyên thạch, cũng tức là mười lăm ức hạ phẩm nguyên thạch. Chuyện thành rồi, các ngươi cầm tám ức, ta cầm bảy ức.”

Cái gọi là thế chấp tại quý tổ chức, thật ra là để Vĩnh Sinh điện đường phụ trách nhiệm vụ phân phối tiêu thụ, chỉ là Tô Trầm nói dễ nghe một chút thôi.

“Không được!” Thạch Minh Phong nghiêm mặt cự tuyệt: “Liên quan đến bí mật dược tề, ngươi tất phải nói rõ ràng, nếu chúng ta cho là khả thi, đặt ở đâu đều không thành vấn đề. Nếu không phong hiểm quá lớn, ta cũng không biết kế hoạch của ngươi có thể thành công hay không, hơn nữa chúng ta còn phải vì ngươi cầm ra năm ức, lại chỉ thu được ba ức lợi nhuận, phân chia như thế rất bất công!”

Câu nói này rốt cục bạo lộ ra tâm thái Thạch Minh Phong -- Chịu mặc cả trả giá, đồng nghĩa với có khuynh hướng tin tưởng Tô Trầm.

Tín nhiệm này đến từ nhiều năm đánh giao đạo cùng Tô Trầm, biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi mạo hiểm.

“Kế hoạch nhất định sẽ thành công.” Tô Trầm hồi đáp.

“Chứng minh cho ta xem!”

Tô Trầm biết, nếu không lấy ra chút thực tế, Thạch Minh Phong nhất định sẽ không tiếp nhận, thế là bèn nói: “Ta có thể nói cho các ngươi biết tác dụng của dược tề, nhưng nếu thế, toàn bộ dược tề làm ra đều tất phải do ta thống nhất trông giữ, không được lộ ra ngoài.”

“Cái này... Ta đồng ý!” Thạch Minh Phong gật đầu.

Đối với Vĩnh Sinh điện đường mà nói, so với một đại đội dược tề không biết tác dụng thì một kế hoạch hợp lý có ý nghĩa hơn nữa.

Tô Trầm đưa cho hắn một trang giấy.

Nhìn nội dung trên giấy, Thạch Minh Phong như bị sét đánh: “Đây là...”

“Như ngươi vừa thấy, đây là đường tắt thông tới tài phú. Ngươi có thể chọn làm, cũng có thể chọn không làm, nhưng ta tin tưởng, rất nhiều người nguyện ý tham gia cuộc mua bán này.”