← Quay lại trang sách

Chương 544 Làm khó

Vô Tử Hắc Liên là một loại tài liệu khá hiếm thấy, có thể kích phát lực lượng huyết mạch, đồng thời cũng là một trong mấy loại tài liệu then chốt mà Tô Trầm dùng để nghiên cứu và cải tiến nguyên huyết dược tề.

Hiện tại nghiên cứu của Tô Trầm đối với nguyên huyết dược tề đã đề thăng một bước, chính đang cần lượng lớn Vô Tử Hắc Liên, không thể ngưng vào lúc này được.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm nói: “Nếu đã thế, vậy ta đi một chuyến. Yến hội ở nơi nào?”

“Giữa trưa ngày mai, Phi Thiên các.” Minh Thư hồi đáp.

Phi Thiên các nằm ở ngoại ô phía nam Thanh Hà thành, là một cửa hiệu lâu đời kinh doanh đã hơn bảy mươi năm, thuộc quyền sở hữu của một tiểu gia tộc trong thành Thanh Hà.

Tửu lâu này nổi tiếng về chế tác sơn trân, khẩu vị thiên thanh đạm, chú trọng tái hiện nguyên vị. Tô Trầm xuất thân Tam Sơn quận, khẩu vị khá tương đồng, vậy nên cũng thích tới tửu lâu này, đối phương thiết yến chiêu đãi ở đây, cho thấy cũng chuẩn bị khá chu đáo.

Phi Thiên các xây cất rất tinh mỹ, đứng trên đỉnh lâu vừa khéo có thể quan sát toàn bộ mặt bắc Thanh Hà thành, phía nam là Nam Lăng sơn, phong cảnh tuyệt đẹp.

Giữa trưa, Tô Trầm đi tới Phi Thiên các.

Đến Phi Thiên các, tự có kẻ hầu đón hắn lên sương phòng. Chỉ là tiến vào sương phòng mới biết, Chu lão bản của Hợp Thịnh Đường không ngờ vẫn chưa tới, chỉ phái một đứa hầu chờ sẵn.

Đứa hầu là người thật thà, gặp Tô Trầm chỉ nói một câu “Phiền Tô đô ti hơi đợi, lão gia nhà ta lát nữa sẽ đến”.

Tô Trầm thoáng nhíu mày, lấy thân phận hiện tại của hắn, chỉ có người khác chờ chứ có lý nào hắn lại đợi người khác. Đây không phải hắn tự cao tự đại, mà là lễ tiết ở mức tối thiểu. Đối phương tổ chức tiệc mời mình, không ngờ còn đến trễ, đúng là hết nói.

Tô Trầm cũng không so đo, thản nhiên ngồi vào bàn, thuận miệng nói: “Chu lão bản điểm món gì rồi?”

Lần gần nhất hắn tới Phi Thiên các là chuyện của nửa năm trước, từng ăn thịt vịt hoàng kim ở đây, cảm thấy vị đạo không sai, khắc này mới có ý nếm thử lần nữa.

Tiểu nhị trong sương phòng đáp: “Còn chưa gọi món.”

“Món cũng chưa gọi?” Tô Trầm ngẩn người.

Tuy chỉ là chút chi tiết nhỏ, nhưng lại mang đến cảm giác đối phương không coi trọng mình.

Nếu đã không coi trọng mình, sao lại năm lần bảy lượt mời mình đến làm gì?

Nội tâm Tô Trầm khẽ động, tinh thần lực chậm rãi buông ra, tản khắp bốn phương tám hướng.

Đoạn thời gian này tinh thần lực của hắn lại có tăng trưởng, khắc ấy khuếch tán ra, toàn bộ tòa Phi Thiên các đều nằm trong tầm cảm ứng thám trắc, phát hiện trong lầu trống trơn, gần như không một bóng người.

Không hay!

Tô Trầm biết có điều chẳng lành, bất chợt xoay người đẩy cửa sổ.

Cửa sổ vừa mở ra, chỉ thấy bên ngoài có một đạo chùm sáng đang bay vọt về phía này.

Mẹ nó, tốc độ nhanh quá!

Tô Trầm biết không hay, vội cúi đầu né tránh.

Chỉ nghe oanh một tiếng, bàn sau lưng cửa phòng đã bị nổ tan tành.

Nương theo sóng xung kích cuộn lên, Tô Trầm đánh vỡ nóc nhà bay ra, chạy trốn đến giữa trời. Còn chưa kịp rơi xuống, chỉ thấy thiên không nơi xa có một đạo nhân ảnh chính đang cấp tốc bay tới, lướt gió mà đi, phất phới như tiên.

Dao Quang cảnh!

Mẹ nó, biết ngay mà.

Tô Trầm đã triệt để hiểu ra, đây là một âm mưu do mười đại quý tộc bày ra nhắm vào mình.

Bọn họ cố ý mượn danh nghĩa Hợp Thịnh Đường dẫn mình ra, sau đó do một vị cường giả Dao Quang đích thân ra tay đánh chết mình.

Vì vậy bọn họ còn đặc ý chọn địa điểm ở Phi Thiên các ngoài thành, ra tay ở chỗ này sẽ không ba cập đến vô tội, hậu quả sẽ nhỏ đi nhiều, tầm nhìn rộng mở không dễ đào thoát, An Tự Nguyên lại vừa bởi công tác mà rời thành, không có mặt trong Thanh Hà.

Thời gian địa điểm đều chọn lựa kỹ càng, tất cả nhằm để đảm bảo Tô Trầm phải chết.

Cho dù Huyết Y vệ ở ngay dưới Phi Thiên các, nhưng vừa thấy vị Dao Quang kia không quản không nhìn cường hành ra tay, Tô Trầm liền biết sự tồn tại của Huyết Y vệ đã không có nhiều ý nghĩa.

Có thể nói, đây là một trường thích sát ủ mưu đã lâu.

Tuy mấy năm qua Tô Trầm không có động tác lớn nào, nhưng bản thân sự tồn tại của hắn đã là uy hiếp đối với huyết mạch quý tộc, huống hồ chính bởi vì hắn mới khiến các huyết mạch quý tộc bị động như bây giờ.

Vì ngày này, các quý tộc đã chờ đợi không biết bao lâu, không động thì thôi, vừa xuất động liền như lôi đình vạn quân.

“Tô Trầm chịu chết đi!”

Trong tiếng gầm gào vang dội, một bàn tay tách ra tầng mây, cuốn lấy phong lôi vô tận đè áp về phía Tô Trầm, gác trọn cả Phi Thiên các vào trong bàn tay, bao trùm Tô Trầm cùng với toàn bộ vệ sĩ đi theo hắn vào trong đó.

Một kích khủng bố!

Đối mặt với uy năng như thế, Tô Trầm không dâng lên nổi nửa điểm chiến ý.

Ngay thời khắp bàn tay phủ đầy lôi quang sắp sửa hạ xuống, trong mắt Tô Trầm chợt chớp hiện một sợi quang hoa, trừng nhìn cường giả Dao Quang cảnh kia.

Chỉ với một cái nhìn như thế, cường giả Dao Quang cảnh đó không ngờ lại hơi ngớ, bàn tay khổng lồ sắp sửa san bằng cả tòa Phi Thiên các chợt ngưng trệ giữa trời.

“Rời khỏi nơi này!” Tô Trầm kêu một tiếng, đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm cho đám thủ hạ.

Vừa kêu xong lời này, đồng thời toàn thân đã ẩn độn tan biến trong nháy mắt.

Ẩn nặc trong hắc ám, Bạch Tháp Chiết Dược.

Đây chính là bí thuật trốn sinh năm đó Tô Trầm thiết kế dùng để đối phó cường giả Dao Quang cảnh đuổi giết, chính gọi là có chuẩn bị mới không lo sợ hoạn nạn, chuẩn bị trước kia cuối cùng đã phát huy tác dụng.

Sau khi hấp thu năng lực U Mộng Huyễn Cảnh từ Mặc, Hải Thị Thận Lâu của Tô Trầm đã khá là cường đại. Song dù là cường giả Dao Quang cảnh kia đã bị trúng chiêu, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không cách nào thoát ly. Nếu chỉ mình hắn, có lẽ trận tập sát này đến đây là kết thúc, Tô Trầm hoàn toàn có thể bình an trốn thoát.

Chẳng qua giờ điều đó hiển nhiên là không khả năng.

Một đạo lệnh tiễn đột nhiên thăng lên, đụng tới cường giả Dao Quang cảnh đang ngưng trệ giữa không trung.

Hỏa tiễn là dùng để thông báo cho những người khác, rằng cường tập thất bại, khởi động hậu thủ, hơn nữa giờ còn nhiều thêm một tác dụng, đó là đánh thức cường giả Dao Quang cảnh.

Lệnh tiễn đụng lên người Dao Quang cảnh, tóe ra một mảnh ánh lửa lộng lẫy, mang theo chấn động bé không đáng kể, lại đủ để đánh thức vị cường giả Dao Quang cảnh kia từ trong mơ hồ.

Cường giả Dao Quang cảnh xoay mình, ý thức được mình vừa trúng huyễn thuật, vừa thẹn vừa giận, hét lên: “Tên khốn khiếp!”

Nhìn lại Tô Trầm, chỉ thấy trên không trung Phi Thiên các trống trơn. Nào còn thấy bóng người.

“Chạy? Ngươi chạy không được đâu!” Cường giả Dao Quang đó kêu lên một tiếng, biết rõ Tô Trầm đã không khả năng ở quanh Phi Thiên các, nhưng khắc này phẫn nộ trong lòng hắn cần được phát tiết, phách chưởng xuống, Phi Thiên các ầm vang hóa thành phấn vụn.

Một chưởng vỗ xuống, người này lại nhấc tay lên, lần nữa ầm ầm phách xuống kiến trúc xung quanh.