← Quay lại trang sách

Chương 545 Săn đuổi

Hắn biết thời gian mình nhập mộng không dài, Tô Trầm nhất định còn chưa chạy xa, thế nên lấy Phi Thiên các làm trung tâm, không quản ba bảy hai mươi mốt, cứ thế lần lượt phách chưởng xuống, tùy theo đó, mặt đất cuộn lên từng chiếc chưởng ấn, toàn bộ ngoại ô phía nam bị phá hoại cực lớn, có vài tên Huyết Y vệ không kịp chạy trốn bị chết thảm đương trường. Chẳng qua nếu đã quyết tâm động thủ, thì hơi đâu mà để ý đến thân phận Huyết Y vệ.

Liên tục hơn mười chưởng phách xuống, không thể bức ra Tô Trầm, cường giả Dao Quang cảnh kia lại vung tay, một mảnh hỏa diễm cháy lên lan rộng đến cửa thành.

Nếu lúc này Tô Trầm muốn trở về thành, tất sẽ bị hỏa diễm xâm tập.

Nhưng cường giả Dao Quang cảnh vẫn chẳng nhìn thấy gì.

Tô Trầm như thể bốc hơi khỏi nhân gian, triệt để tan biến.

Sắc mặt cường giả Dao Quang cảnh đó lập tức trầm xuống.

Lấy tu vị thân phận của hắn, tự thân ra tay thích sát một tên tiểu bối Phí Huyết, không ngờ còn để nó trốn thoát, mặt mũi biết để vào đâu.

Cúi đầu nhìn bốn phía, cường giả Dao Quang cảnh kia hét nói: “Hắn không đi vào thành, nhất định là đi trong núi. Tìm cho ta, nhất định phải tìm ra hắn! Ai giết được Tô Trầm, thưởng mười vạn nguyên thạch!”

Trong núi rừng cây san sát, tán lá che phủ, tầm nhìn không rõ ràng, dù hắn thân ở trên cao cũng khó mà nhìn ra được, lúc này tự thân đuổi giết còn không bằng để thủ hạ dốc sức đi tìm.

Nghe được lời này của cường giả Dao Quang cảnh, đại lượng hộ viện tức thì chen chúc mà ra, giết vào trong núi.

Sau khi ẩn nặc thân hình, Tô Trầm lại một lần sử dụng Bạch Tháp Chiết Dược, trực tiếp bay vút về phía Nam Lăng Sơn, không hề quay đầu cứ thế cuồng chạy vào trong núi.

Hắn rất rõ ràng, đám huyết mạch quý tộc kia tuyệt sẽ không dễ dàng để mình về lại trong thành, hơn nữa dù có về cũng chẳng mấy tác dụng -- An Tự Nguyên không ở trong thành, Lỗ Thanh Quang lại chưa hẳn nguyện ý giúp mình, chí ít sẽ không tận tâm tận lực.

Vào thành, bằng với biến thành chim trong lồng.

Cũng được, nếu đã thế, vậy chơi đùa một lúc với đám này, phải biết cục diện trước mắt tuy đã có đột phát, nhưng Tô Trầm đợi ngày này nhiều năm lắm rồi, sớm đã chuẩn bị rất sung túc.

Cuồng chạy như bay, Tô Trầm tiến thẳng vào trong rừng.

Không chạy bao xa liền nghe được đằng sau truyền đến tiếng người đuổi giết, ghê tởm nhất là không ngờ còn kèm theo tiếng chó sủa.

Ẩn nặc trong hắc ám không phải là tan biến, có rất nhiều cách để phá giải, đơn giản nhất là dùng chó.

Đoản Vĩ Hồ Khuyển là một loại hung thú trung phẩm, có khứu giác linh mẫn và năng lực truy tung cực cường đại.

Tùy theo đối đầu mấy năm nay, thủ đoạn ảnh thị của Tô Trầm dần dần đã không còn là bí mật, thế nên đám huyết mạch quý tộc trước lúc ra tay đã chuẩn bị một nhóm hồ khuyển. Có điều bọn họ chỉ coi đây hậu thủ, không ai ngờ Tô Trầm có thể thoát được từ tay cường giả Dao Quang cảnh.

Nghe tiếng chó sủa, Tô Trầm biết ý định đào tẩu dựa vào hắc ám đã không khả năng, bèn dứt khoát giải trừ ẩn nặc, tiết kiệm nguyên chất hắc ám, toàn lực phi chạy trong rừng.

Xoát! Xoát! Xoát!

Trong rừng cây không ngừng chớp qua tiếng xé gió, đó là đám nguyên sĩ đang toàn tốc bôn chạy.

Treo thưởng mười vạn nguyên thạch khiến rất nhiều người động tâm, chỉ cần giết đi Tô Trầm, khoản tài phú đó sẽ là của bọn họ!

Lúc này cường giả Dao Quang cảnh mới hạ xuống đất: “Bồi Nguyên!”

“Phụ thân.”Một nam tử với râu quai nón đen nhánh xuất hiện, người này chính là tộc trưởng Vương gia, Vương Bồi Nguyên.

Còn cường giả Dao Quang cảnh trước mắt chính là phụ thân Vương Bồi Nguyên, lão tộc trưởng Vương Chiến Vũ.

Vương Chiến Vũ nói: “Để mọi người vây chặt Nam Lăng Sơn, lấp kín mọi con đường ra núi. Sau đó phái người vào trong núi săn giết.”

“Vâng!”

Phân phó xong xuôi Vương Chiến Vũ mới xoay người rời đi.

“Phụ thân, ngài không ra tay ư?” Vương Bồi Nguyên ngạc nhiên hỏi.

Vương Chiến Vũ hừ một tiếng: “Đã phát ra treo thưởng, ta còn ra tay thì tính cái gì? Tranh thưởng với bọn họ? Hay là trợ thủ cho bọn họ?”

Vương Bồi Nguyên ngẩn ngơ, nghĩ lại thì thấy cũng phải.

Treo thưởng đã phát ra, nếu Vương Chiến Vũ lại tiếp tục ra tay, bằng với rơi xuống hạ thừa, không khéo còn mang đến cho người ta ấn tượng muốn quỵt nợ.

Đại quý tộc không sợ mắng, có điều bêu danh như quỵt nợ thì thấp cấp quá, khác gì nhục nhã đâu, đó là điều vạn vạn không thể chấp nhận.

“Chỉ là Tô Trầm kia giảo hoạt vô cùng, nhỡ hắn lại chạy mất...” Vương Bồi Nguyên cẩn thận nói.

“Cho nên mới muốn các ngươi gấp rút siết chặt vòng vây, hiện nay hắn chỉ có một người, các ngươi có nhiều người như vậy mà không đối phó nổi mình hắn à? Hay là chuyện nào cũng cần ta đứng ra giải quyết thay các ngươi?” Nói tới đây, ngữ khí Vương Chiến Vũ đã có phần bất thiện.

Thân làm lão tổ tông Vương gia, hẳn nên an hưởng tuổi già, chờ con cháu bên dưới hiếu kính, việc gì cũng có đệ tử làm cho. Bây giờ lại muốn hắn tự thân ra tay giải quyết phiền toái cho gia tộc, điều này thực ra đã khiến hắn rất khó chịu. Nhất là khi đối thủ chỉ là một tên Phí Huyết cảnh, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

Thế nên lão tộc trưởng một kích vô công, tại tìm không ra Tô Trầm, trong lòng đã không nguyện ra tay nữa.

Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Đó chính là vừa nãy hắn từ trên cao nhìn xuống, liên tục phách hơn mười chưởng, san bằng phương viên vài trăm trượng quanh đây thành bình địa, sảng là sảng, mạnh là mạnh, nhưng tiêu hao nguyên lực cũng không ít. Lão gia tử không muốn rơi vào cảnh lật thuyền trong mương, đành phải lớn tiếng giả bộ như thế. Đợi sau khi nghỉ ngơi khôi phục được một chút, nếu đám phế sài kia còn chưa thể giải quyết, vậy mình lại ra tay cũng không muộn.

Nghe nói thế, Vương Bồi Nguyên cũng không dám cưỡng cầu, đành cúi đầu nghe lệnh.

Đưa mắt nhìn Vương Chiến Vũ rời đi, Vương Bồi Nguyên nói: “Thông báo các nhà, tất cả mọi người đều phải lấy ra thực lực áp đáy rương. Tô Trầm đã bị đẩy vào trong núi, ắt phải đuổi tận giết tuyệt. Lỡ qua lần này, ngày sau e rằng không còn cơ hội nữa đâu.”

Lúc Vương Chiến Vũ hô lên câu kia, Tô Trầm cũng nghe được.

Lời này không khiến hắn căng thẳng, ngược lại tâm tình càng thêm phần buông lỏng, bởi vì điều đó đồng nghĩa với Vương Chiến Vũ sẽ không tự thân nhúng tay đuổi bắt.

Thấu qua khe hở từ tán cây lưa thưa trên đỉnh đầu, Tô Trầm có thể nhìn thấy cường giả Dao Quang kia quả nhiên đã biến mất.

Ác hổ không còn, bầy sói lại vẫn đang hung mãnh đuổi theo.

Tô Trầm quay đầu nhìn một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, tốc độ cố ý thả chậm. Không còn tên Dao Quang cảnh kia, hắn chẳng việc gì phải sợ đám người này.

“Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy!”

“Đuổi!”

Trong tiếng kêu hét không ngừng, mấy tên nguyên sĩ tốc độ nhanh nhất đã chạy tới sát sau lưng.

Một tên nguyên sĩ mắt thấy sắp tiếp cận với Tô Trầm, lập tức vung ra một đạo lưu quang đen ngòm.

Quang mang chỉ thẳng tấm lưng Tô Trầm, ngay lúc chuẩn bị đánh trúng, Tô Trầm đột nhiên nhảy lên, trở tay bổ một đao vào chùm quang mang kia, đánh bay nó đi.