← Quay lại trang sách

Chương 546 Cải tạo (1)

Từ đằng sau, lại hai tên Nguyên Sĩ đồng thời nhào tới, chém ra một mảnh đao quang lộng lẫy.

Trước mặt lập tức ập đến một đoàn hỏa diễm khổng lồ.

Hai người kia cho rằng là nguyên kỹ hỏa diễm bình thường, chẳng hề để ý, chỉ phát động hộ tráo bảo vệ, lại thấy trong hỏa diễm đỏ rực mang theo một mạt ám sắc, tấn tốc phóng đại, chuyển mắt đã hóa thành một cự nhân hỏa diễm khổng lồ, giang tay ôm lấy hai người.

Cái ôm ập đến, hai tên Nguyên Sĩ đồng thời bị Ám Diễm Cự Nhân ôm vào trong lòng, hỏa diễm hừng hực nướng cháy hai người, khiến bọn họ dù giãy dụa thế nào đều không thoát ra được.

Nguyên lực hộ tráo dần dần biến hình dưới sức thiêu đốt của năng lượng ám diễm cuộn trào, cuối cùng “phành” một tiếng, hóa thành phấn vụn.

Hai tên Nguyên Sĩ giống như sa vào trong nham tương, cả người bị dung nham sôi nóng đun bỏng. Hai người này chỉ là Phí Huyết Cảnh, càng không phải chuyên tu thể phách, thân thể còn xa mới đến mức kiên cố như kim cương, thế nên chỉ sau thoáng chốc, làn da đã bị liệt diễm khủng bố nóng chảy. Hai người đồng thanh phát ra tiếng kêu gào thê lương, nhưng mặc cho bọn họ giãy dụa thế nào đều không thoát khỏi ôm ấp từ Ám Diễm Cự Nhân, cứ thế bị Ám Diễm Cự Nhân thiêu thành tro tàn.

Tử trạng cả hai đều rất thê thảm, lại không dọa lui được đám đông Nguyên Sĩ đang đuổi theo phía sau.

Vẫn còn vô số Nguyên Sĩ tiếp tục gào thét lao đến.

“Đúng là người chết vì tài!”

Tô Trầm cười lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục bay vút đi.

Yên Xà bộ của Tô Trầm tuy nhanh, nhưng thiên hạ này không thiếu năng nhân, số giỏi về tốc độ thật ra cũng không ít, rất nhanh lại có hai người đuổi kịp.

“Chạy đi đâu!” Hai người kia đồng thanh hô lớn.

Lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, không gấp gáp đuổi giết Tô Trầm, mà từ xa xa dùng nguyên kỹ tiến hành công kích quấy rối, chờ đợi người mặt sau đuổi tới để vây công.

Chỉ là mới ra tay thì đã thấy thân hình Tô Trầm chợt lóe rồi biến mất không thấy đâu.

Đi đâu vậy?

Hai người nhìn quanh tứ xứ.

“Đằng sau!”

Mấy tên Nguyên Sĩ xông đến từ đằng sau đồng loạt kêu ra tiếng.

Ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy nét mặt lãnh khốc của Tô Trầm đã hiển hiện trước mặt.

“Phá Giáp Chùy!”

Phốc phốc, hai tiếng vang, hai tay Tô Trầm đã xuyên thấu yết hầu hai người, tạc ra một mảnh huyết hoa tươi rói.

Thân hình Tô Trầm vẫn không dừng lại mà tiếp tục xông về phía trước, bỏ lại hai cỗ thi thể trên đất, xông ra trăm thước liền chợt lóe, tan biến không thấy đâu nữa.

Có thể xông tới gần nhất đều là hạng tốc độ cực nhanh, trừ được mấy tên này rồi, đám Nguyên Sĩ mặt sau muốn đuổi kịp hắn lại càng khó.

Mấy tên Nguyên Sĩ từ đằng sau xông tới, nhìn hai bộ thi thể dưới đất, giậm chân nói: “Để Khai Dương nguyên sĩ đi hàng đầu, mỗi Khai Dương Cảnh mang theo hai Phí Huyết Cảnh, bốn Dẫn Khí Cảnh, mười võ sĩ, mọi người chia nhau đuổi, bọc đánh từ bốn phía, đừng cho hắn cơ hội kích phá từng người một. Chỉ cần không cho hắn rời khỏi Nam Lăng Sơn, sớm muộn hắn cũng sẽ chết ở chỗ này!”

Trong rừng cây u ám, một đội Nguyên Sĩ đang cẩn thận lùng sục tứ xứ.

Trong tay tên Nguyên Sĩ cầm đầu còn ôm lấy một con chó nhỏ, chính là Đoản Vĩ Hồ Khuyển.

Chó này nhìn nhỏ, lại là trung phẩm hung thú tiêu chuẩn, chiến lực cũng không yếu. Khắc này con vật kia đang hít ngửi không khí chung quanh, thần tình có vẻ khá là nôn nóng bất an.

“Hồ khuyển có phản ứng, mọi người cẩn thận, khả năng là ở quanh đâu đây thôi.” Nguyên Sĩ ôm chó nhỏ nói.

Đoản Vĩ Hồ Khuyển tuy khứu giác linh mẫn, song không phải là không có cách ứng đối. Có một số dược tề trời sinh có thể che lấp được khí vị, thậm chí nếu may mắn, một ít đất bùn thích hợp cũng làm được điểm này.

Sau khi xông vào trong núi, khí vị trên thân Tô Trầm đột nhiên hạ thấp đi nhiều, tuy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi truy kích từ Đoản Vĩ Hồ Khuyển, lại cũng mang đến chướng ngại cực lớn cho Đoản Vĩ Hồ Khuyển, khiến hung thú này cần phải truy tìm nhiều lần mới có thể xác nhận vị trí, bằng không thì đã không cần bọn họ phải phân tán đi tìm.

Khắc này, một tổ Nguyên Sĩ đi tới cạnh gốc đại thụ, theo như biểu hiện của Đoản Vĩ Hồ Khuyển, Tô Trầm có khả năng ở ngay phụ cận, một tên Nguyên Sĩ bắt đầu chuẩn bị phóng tên thông báo cho mặt sau.

Ngay lúc bọn họ đang nhìn quanh trái phải, không chú ý thấy đại thụ bên cạnh chợt chậm rãi mở mắt ra. Vô số đoạn dây mây lan tràn bò đến, thẳng đến khi bò sát trên đùi đám đông mới kịp phát giác.

“Cái gì thế này?”

“Đây là chuyện gì?”

“Đáng chết, là Hấp Huyết Ma Thụ!”

“Trời ạ, cứu ta, cứu ta!”

“Phóng tín hiệu, mau thả tín hiệu!”

Trong tiếng kêu hét khủng bố, chỉ thấy dây mây trên thân đại thụ giống như từng con quái xà, trên đỉnh mọc ra miệng rộng chất đầy răng nhọn, đồng loạt mở ra, cắn tới đám đông.

“Không!” Đám Nguyên Sĩ đồng thời phản kích, Nguyên Sĩ phụ trách thông tấn cũng lập tức phóng tên báo tin.

Dẫn đầu là một tên Nguyên Sĩ Khai Dương Cảnh chuyên tu thể phách, hắn hét lớn một tiếng, cơ thịt toàn thân gồ lên, thân mình không ngừng trướng lớn.

Chỉ là hắn tuy mạnh, Hấp Huyết Ma Thụ này lại cũng mạnh đến đáng sợ, càng nhiều dây mây như rắn bò tới, cuốn lên thân Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh, bọc kín người hắn lại.

“Phóng hỏa đốt! Đốt ta!” Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh rống to.

Một tên Nguyên Sĩ đang bị vây khốn hơi hé miệng, đại bồng hỏa diễm phun ra từ trong miệng, vừa khéo phun lên thân Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia, đồng thời thiêu cháy dây mây và cả Khai Dương cảnh.

Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh hoàn toàn không sợ hỏa diễm, trong hỏa diễm hừng hực, lực lượng tiếp tục bành trướng, ngược lại Hấp Huyết Ma Thụ lại bị liệt diễm thiêu đốt cho cháy khô.

Thụ Yêu tuy cường đại, nhưng trừ số ít yêu thụ đặc hữu, tuyệt đại đa số trời sinh đều sợ lửa.

Hấp Huyết Ma Thụ này cũng không ngoại lệ, bị hỏa diễm thiêu đốt không ngừng phát ra tiếng kêu rít thống khổ, trái lại Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia càng trở nên uy mãnh, toàn lực giãy thoát, dây mây dần dần nứt gãy.

Nếu không có người khác nhúng tay, như vậy chi tiểu đội này hoàn toàn có thể tiêu diệt luôn ma thụ.

Đáng tiếc sự tình luôn không phát triển theo hướng tốt đẹp như vậy.

Thân ảnh Tô Trầm rất hợp thời hiện ra từ trong hắc ám: “Lực Vương Hà Hậu Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ có thể ganh sức cùng Yêu Thụ hấp huyết, thậm chí còn có nuốt lấy hỏa năng, hấp thu năng lượng từ trong hỏa diễm, bội phục, bội phục!”

Tô Trầm vỗ tay hai hồi: “Nhưng đáng tiếc chính là...”

Hắn vung tay lên, một mảnh băng sương đột nhiên xuất hiện, xoáy vòng gào thét giữa không trung, hình thành nên một luồng băng phong, chính là Sương Tuyết Phương Hoa do Tô Trầm và Cơ Hàn Yến khai phát.

Dưới băng tuyết đó, hỏa diễm nhanh chóng bị dập tắt, chẳng những thế, hàn khí bén nhọn còn phản kích xâm nhập vào cơ thể Hà Hậu Sơn.

Hà Hậu Sơn không sợ năng lượng hỏa diễm, nhưng đối với năng lượng băng sương thì rõ ràng là thiếu hụt sức để kháng, thậm chí còn có phần sợ hãi. Năng lượng băng hàn như đao, đâm thẳng vào cơ thể, thế là trong người Hà Hậu Sơn liên tiếp mọc từng mảnh băng sương.