Chương 547 Cải tạo (2)
Không chỉ thế, Hấp Huyết Ma Thụ được năng lượng băng tuyết tương trợ, thừa thế quay trở lại, đại lượng dây mây quấn chặt lấy hắn, từng căn từng căn siết quanh người Hà Hậu Sơn, ghì khiến thất khiếu Hà Hậu Sơn đổ máu.
Cảnh này khiến đám Nguyên Sĩ còn lại nhìn mà kinh hồn táng đảm, dồn dập kêu to: “Bỏ qua cho chúng ta! Bỏ qua cho chúng ta!”
“Đuổi bắt ta vui lắm đúng không? Treo thưởng mười vạn cơ mà? Đáng tiền thế còn gì?” Tô Trầm cười lên đi tới, tay huy động Thiên Lang Thôn Nguyệt đao, xoát, chém xuống đầu một tên Nguyên Sĩ.
Đao quang không ngừng bổ xuống, tiếp tục chém tới những tên còn lại.
Cứ thế từng đao từng đao lần lượt chém sạch đám Nguyên Sĩ kia.
Hấp Huyết Ma Thụ thấy Tô Trầm giết người, không vui mà giận, phát ra tiếng gầm gào, càng nhiều dây mây vươn dài tiến lại, điên cuồng hấp huyết, một ít còn bò về phía Tô Trầm.
“Thứ không biết tốt xấu.” Tô Trầm giật người ra sau, tránh khỏi phạm vi công kích của ma thụ.
Bên này Hà Hậu Sơn đã không còn chịu đựng thêm không được, chỉ nghe răng rắc vài tiếng vang, Hà Hậu Sơn bị ghì cho đứt đoạn xương sườn, chết thảm đương trường.
Ngay lúc hắn vừa tử vong, trong người Tô Trầm toát ra mảng lớn xúc thủ vô hình, kéo Hà Hậu Sơn giật lùi ra sau. Hấp Huyết Ma Thụ kia đại nộ, muốn cướp về chiến lợi phẩm. Nhưng cũng khắc ấy, Tô Trầm giơ tay lên, một quần liệt diễm hỏa ưng hung mãnh lao đến đụng vào Hấp Huyết Ma Thụ, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
Thụ Yêu này tuy mạnh, song rốt cục sức chịu đựng có hạn, chỉ giây phút liền bị thiêu chết.
Thân hình Tô Trầm chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Hấp Huyết Ma Thụ, tay trái tung Phá Giáp Chùy kích vào thân ma thụ, mổ bụng nó ra, từ bên trong lấy ra một khối thủy tinh màu xanh lá được quấn quanh bởi vô số tơ máu.
Đây là nguyên hạch Hấp Huyết Ma Thụ.
Loại nguyên hạch này cực khó được, chỉ được ngưng tụ sau khi nuốt chửng lượng lớn sinh mạng huyết dịch, hơn nữa rất nhanh sẽ tán đi mà tan biến.
Tô Trầm thu lấy vật này, sau đó mở luôn lồng ngực Hà Hậu Sơn ở bên cạnh.
Lúc này máu tươi Hà Hậu Sơn đã chảy gần hết, mổ ngực mà không thấy có huyết thủy chảy ra.
Tô Trầm nhét nguyên hạch vào trong cơ thể Hà Hậu Sơn, tiếp đó lại lấy một bình dược tề đổ vào rồi mới thả Hà Hậu Sơn xuống.
Phương xa truyền đến từng hồi tiếng hô quát, đã có người phát giác động tĩnh bên này, chính đang trên đường chạy tới.
Khóe môi Tô Trầm nhếch lên nụ cười lạnh: “Đón nhận lễ vật của ta nhé, các vị.”
Nói xong, lần nữa vơ vét đám người chết kia một phen, đặc biệt là thu hết toàn bộ lệnh tiễn, sau đó Tô Trầm mới rời đi.
Giây phút sau, một đám người đi tới phiến chiến trường còn đang đỏ lửa này, nhìn thi thể vương đầy đất, ai nấy đều kinh hãi.
“Chết hết rồi, ngay cả lão đại cũng chết.” Một tên Nguyên Sĩ u ám nói.
Thân thể Hà Hậu Sơn lẳng lặng nằm trên đất, mang cho phẫn nộ, thương cảm, cùng sợ hãi vô tận.
Ngay thời điểm ấy, ngón tay Hà Hậu Sơn đột nhiên cử động.
Có người tận mắt nhìn thấy, vội hét lớn: “Hắn còn chưa chết!”
Mấy tên Nguyên Sĩ vội tiến lại đỡ hắn dậy, sau đó vui mừng thốt lên: “Hắn còn sống, Hà lão đại còn sống... A!”
Khắc sau, tiếng kêu hét thê lương bất thần vang lên.
Hai bàn tay nhuốm màu đỏ hồng xuyên qua thân thể hai người kia, thò ra từ sau lưng.
Một thân ảnh cao lớn cường tráng theo đó chậm rãi đứng dậy.
Phốc, tùy ý vung tay, hai cỗ thi thể bay ra.
“Đây... Đây là chuyện gì?” Đám đông ngơ ngác nhìn Hà Hậu Sơn.
Trước mắt đúng là Hà Hậu Sơn, nhưng trên dưới toàn thân đều quấn đầy tơ máu tinh mịn, làn da chuyển màu ám hồng, hai mắt phảng phất như hai hố đen u thâm.
Trống rỗng, vô thần, mang theo vẻ khủng bố cắn nuốt hết thảy.
“Đây là cái gì?”
“Ma quỷ!”
“Là ma quỷ!”
Đám đông đồng loạt phát ra tiếng kêu hét kinh hãi.
Ấn tượng sau cùng trong đầu bọn họ là cảnh thân mình Hà Hậu Sơn đánh tới, triệt để chìm ngập bọn họ...
Tô Trầm từng làm qua rất nhiều rất nhiều thí nghiệm.
Trong mười lăm năm đã qua, Tô Trầm không nhớ rõ mình đã làm qua bao nhiêu thí nghiệm nữa.
Tuyệt đại bộ phận trong đó đều thất bại.
Nhưng thí nghiệm thất bại cũng có giá trị.
Vừa nãy thủ đoạn dùng lên người Hà Hậu Sơn cũng là một thí nghiệm thất bại, tên là khôi lỗi ma quỷ.
Khái niệm khôi lỗi ma quỷ đến từ một đệ tử huyết mạch trong Tiềm Long viện. Huyết mạch đệ tử này không thể khống chế vật sống giống như Kim Linh Nhi Chu Quyên, song lại có thể khống chế vật chết, có thể khiến cho sinh mạng chết đi lần nữa khôi phục năng lực hoạt động.
Đương nhiên đây không phải sống lại mà chỉ là một loại thuật thao túng khôi lỗi thôi.
Sau khi được đến huyết mạch của tên đệ tử này, Tô Trầm bắt đầu nghiên cứu xem có thể giành được nguyên kỹ đó hay không, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Khôi lỗi ma quỷ do Tô Trầm chế tạo ra căn bản không nhận chủ nhân, chỉ biết phát cuồng giết chóc tứ xứ, chẳng qua do không còn sinh mạng nên thực lực so với lúc còn sống thì càng mạnh một ít.
Chạy đến chỗ này, Tô Trầm phát hiện nơi đây có một gốc Hấp Huyết Ma Thụ, mà nguyên hạch Hấp Huyết Ma Thụ chính là then chốt để chế tác khôi lỗi ma quỷ, thế nên hắn mới thuận thế bày bố một bẫy rập nho nhỏ.
Hiện tại, khôi lỗi Hà Hậu Sơn kia hẳn đang bắt đầu đại sát bốn phương, nghe tiếng kêu thảm vọng lại từ nơi xa, trên mặt Tô Trầm bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn lẩm bẩm nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Tiếp tục thâm nhập vào sâu trong rừng rậm.
Nam Lăng Sơn tuy không lớn, chẳng qua yêu thú thì vẫn có không ít.
Tô Trầm tiến sâu vào rừng, một đường tìm kiếm, rất nhanh lại tìm được một mục tiêu hợp ý.
Đó là một con cự cáp thể hình cực lớn, thân mình như núi, rõ ràng là một con yêu thú trung phẩm. Tô Trầm biết, cự cáp này gọi là Song Diện Thạch Cáp, bởi hoa văn trên lưng giống một khuôn mặt mới có tên như vậy. Yêu thú mặt đất, thiên phú hệ Thổ, hấp thu tinh hoa đại địa, giản đơn mà nói thì là ăn đất mà sống, thỉnh thoảng cũng ăn chút côn trùng thành tinh, lại không thích ăn thịt người. Dù gặp người, chỉ cần không trêu chọc nó, nó sẽ chẳng màng đến mà gì.
Nhìn thấy Song Diện Thạch Cáp, tròng mắt Tô Trầm bỗng chốc sáng ngời, lại có một kế hoạch được vạch ra trong lòng.
Hắn lần lượt giành được truyền thừa từ một đám Áo tộc thượng cổ như Ô Nhĩ Lý Khắc, Bố Lỗ Khắc và Mạt Đặc Lạc Khắc, tri thức trong đầu vô cùng nhiều, tuy hạn ở tinh lực không cách nào học hết được, nhưng rất nhiều thứ vẫn luôn tồn tại trong đó, chỉ là không có cơ hội để sử dụng, hiện nay rốt cục có lúc để thi triển thân thủ.
Nhìn thấy thạch cáp hắn liền trực tiếp nghênh ngang tiến lại, thạch cáp kia thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một lần, cứ vùi đầu ngủ gục.
Tô Trầm đi tới bên người thạch cáp, trực tiếp nhảy lên lưng nó. Bởi vì thường niên hấp thực tinh hoa đại địa, phần lưng Song Diện Thạch Cáp toàn là lớp da đá, đừng nói giẫm lên, dù có dùng đao chặt đều không cảm giác được gì.