Chương 548 Song Diện Thạch Cáp
Đứng trên lưng thạch cáp, từ trong người Tô Trầm toát ra vô số xúc thủ vô hình, lôi kéo cây cối chung quanh che phủ quanh người thạch cáp, chôn vùi cả người nó trong đó. Thạch cáp vẫn không cảm giác gì, ngủ say như chết. Toàn thân thạch cáp toàn là da đá, chỉ có phần đầu dữ tợn lộ ra bản tướng yêu thú, khắc này lại bị cây cối che mất, từ bên ngoài nhìn không ra đây là Song Diện Thạch Cáp, chỉ cho là một gò đá bình thường.
Tiếp đó Tô Trầm đánh ra một động nhỏ trên lưng thạch cáp, chỉ phá lớp da đá, không thương đến bên trong, rồi lấy ra một bình dược tề đổ vào trong động. Dưới tác dụng của dược tề, cửa động đột nhiên không ngừng phóng đại, lộ ra một huyệt động cực lớn.
Khắc sau, Tô Trầm cứ thế đi vào trong huyệt động, tan biến không thấy đâu, quả thật quỷ dị vô cùng.
Rất nhanh đám người truy kích đã tìm tới, vẫn là tổ hợp gồm một Khai Dương cảnh dẫn theo hai Phí Huyết cảnh, bốn Dẫn Khí cảnh và mười võ sĩ, chẳng qua lần này có tận hai tổ, Đoản Vĩ Hồ Khuyển ông ông kêu loạn, hiển nhiên đã xác định Tô Trầm ở ngay phụ cận, chỉ là không biết phương vị cụ thể.
Tên Nguyên Sĩ Khai Dương cầm đầu vung tay lên, đám đông sau lưng lập tức tản ra tìm kiếm khắp bốn phía.
Những người này hành động rất cẩn thận, tuy đang phân tán tìm kiếm, cự ly cũng không xa, nhưng không bất cứ ai rơi ra ngoài tầm nhìn của những người còn lại. Dù là người nào gặp phải công kích, thì có thể được đến chi viện trong thời gian nhanh nhất. Tổ chức như thế, bố trí như thế, nếu Tô Trầm còn giở chiêu trò như trước, căn bản không thể hữu dụng được nữa.
Chẳng qua sự tình hiển nhiên không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Một tên Nguyên Sĩ Dẫn Khí cảnh đi dưới gò đá, đảo mắt nhìn quanh tứ xứ, không chú ý thấy núi đá sau lưng đang vươn hai cánh tay ra, nắm chặt cổ Nguyên Sĩ kia giật mạnh, cổ Nguyên Sĩ bị vặn gảy, tiếp đó lại lôi kéo, Nguyên Sĩ kia cứ thế chìm vào trong đất tan biến không thấy đâu nữa.
Lại một tên Nguyên Sĩ bước lên trên gò đá, chính đang du tẩu dạo quanh, đột nhiên dưới chân vươn ra hai cánh tay lôi kéo hắn xuống, người đó vù một tiếng, lập tức bị kéo vào trong đất. Có điều lần này hắn phản ứng khá nhanh, chí ít trước khi vào đất kịp “a” lên một tiếng. Đám đông nghe được dồn dập xông đến, lại chỉ thấy chung quanh trống không, chẳng thấy tăm hơi Nguyên Sĩ kia đâu cả.
Khai Dương Cảnh dẫn đầu sắc mặt âm trầm nói: “Lý Triết không thấy, cả Tào Dương cũng không thấy.”
“Đang yên đang lành sao bỗng dưng thiếu hai người?”
“Nhất định là Tô Trầm, nhất định là do hắn hạ thủ!”
“Gia hỏa kia ra tay thế nào?”
Đám đông nghị luận không ngừng, trong lòng ai nấy đều tuôn lên cảm giác sợ hãi. Tô Trầm này quá xuất quỷ nhập thần, rõ ràng khắp nơi quanh đây hoang vu chẳng có gì che chắn, thế mà Tô Trầm vẫn có thể ẩn núp phục kích bọn họ, khiến tâm đầu ai nấy đều hơi lạnh, có người không tránh khỏi hoảng sợ, dáo dác nói: “Nếu hắn đã ở ngay phụ cận, vậy chúng ta mau phát ra lệnh tiễn, gọi những người khác tới, chung tay vây chết nơi này!”
Không ít người động tâm, tên Khai Dương cảnh còn lại chợt nói: “Sợ cái gì? Nếu hắn đã không dám công khai hiện thân đánh giết cùng chúng ta, vậy chứng tỏ hắn cũng biết nếu chiến đấu công khai, thực lực hắn không bằng chúng ta, cho nên mới tìm cơ hội đánh lén. Bây giờ gọi những người khác đến, chẳng phải trao cơ hội cho bọn họ? Đừng quên treo thưởng mười vạn nguyên thạch!”
Nghe nói thế, đám đông đồng loạt ngưng trệ.
Đúng vậy nhỉ, mười vạn nguyên thạch.
Nếu kêu người khác tới, vậy làm gì có phần cho mình?
Lòng tham là động lực khiến người trưởng thành, đồng thời cũng đánh người xuống vực sâu.
Nghĩ sai một bước là hỏng hết, cuối cùng chỉ có tử vong hàng lâm.
Hô!
Một mảnh hỏa diễm hừng hực đột nhiên lủi ra, hóa thân thành Hỏa Diễm Cự Nhân, ôm chặt lấy một tên Nguyên Sĩ, đốt cho Nguyên Sĩ kia rú thảm thê lương.
“Hắn ở bên dưới!”
Có người kêu lên.
Đám đông đồng loạt ra tay nhắm xuống phía dưới.
Rầm rầm rầm oanh!
Nguyên lực cuộn trào oanh lên khối đá dưới chân, đánh cho đá vụn bay loạn, lộ ra một huyệt động sâu không thấy đáy.
“Thì ra là đào động ở chỗ này!” Tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia cười gằn nói, xung phong xông tiến vào.
Đi vào trong động, nhìn đến trước mặt có bóng người chợt lóe, tên Khai Dương Cảnh này lập tức đoán là Tô Trầm, vội vung chân đuổi theo. Song lại phát hiện động này rất cổ quái, thông đạo trong động phập phồng bất định, lúc cao lúc thấp, lúc rộng thoáng lúc hẹp hòi, mặt đất phía dưới lõm vào rất kỳ lạ, đạp cước xuống như là giẫm lên vật sống nào đó. Mới đầu còn không quá để ý, đi mãi đi mãi cuối cùng mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh dừng chân, chăm chú quan sát mặt đất, đột nhiên vươn ngón tay đâm xuống dưới đất, chỉ thấy dưới đất chợt toát ra dịch thể nhầy nhầy màu xanh. Nguyên Sĩ Khai Dương kia dùng ngón tay mạt một cái, chỉ thấy làn da nơi đầu ngón tay bị ăn mòn hết cả.
Có độc!
Đây là...
Tên Nguyên Sĩ Khai Dương Cảnh kia trợn tròn mắt.
Vừa khéo đám Nguyên Sĩ ở phía sau cũng bị cấu tạo kỳ quái trong thông đạo này làm cho rất bực mình, lúc này đột nhiên có một quần Huyết Biên Bức xuất hiện, bay vụt tới bọn họ, mấy tên Nguyên Sĩ giương tay theo bản năng, đánh ra một mảnh sóng lửa.
“Không!” Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh cầm đầu vội hét lên.
Nhưng đã quá chậm.
“Hống!” Tiếng gầm gào thống khổ mà phẫn nộ đột nhiên vang lên.
Cùng lúc với tiếng gào, mọi người chợt thấy hang đá phía dưới bắt đầu toát ra độc thủy màu xanh lá.
Không, đây không phải nước, mà là nước bọt độc của Song Diện Thạch Cáp.
Chính xác mà nói thì ngay từ đầu bọn họ đã đi lại trong tuyến độc của thạch cáp.
Những động quật này vốn là bao mủ trên thân thạch cáp, chỉ có điều do Song Diện Thạch Cáp thường niên nuốt chửng tinh hoa đại địa, ngưng kết ra một tầng áo đá dày đậm bên ngoài bao mủ, tầng đá quá dày, dẫn đến nhìn qua hệt như là sơn động. Đám đông tiến vào đây bằng với chủ động tiến vào độc huyệt.
Song Diện Thạch Cáp tuy tính tình ôn hòa, nhưng không có nghĩa nó sẽ mặc cho người bắt nạt, một đám người đi tới ra tay đánh lớn trên lưng nó, thậm chí đánh vỡ xác ngoài, theo bản năng tự nhiên nó sẽ phát động phản kích.
Lượng lớn độc dịch cứ thế chen chúc mà ra.
“Mau đi!”
Đám đông hô to rút lui ra ngoài.
Nhưng mỗi “huyệt động” đều tuôn đầy độc dịch, hơn nữa tốc ra trào lên cực nhanh, làm sao chạy cho kịp.
Có người phản ứng nhanh tấn tốc dựng lên hộ tráo, ngăn trở độc dịch xâm tập.
Bởi thế võ sĩ không có nguyên kỹ là đối tượng xui xẻo đầu tiên, chỉ thấy độc dịch càng lúc càng nhiều, như sóng biển cuộn trào vọt tới, chớp mắt đã chìm ngập bọn họ.
Có người thậm chí không kịp trở tay, nuốt luôn một ngụm độc dịch, từ cổ họng đến dạ dày tức tốc bị thối rữa. “Cứu ta...” Hắn gian nan kêu thét, nhưng không ai để ý đến hắn, bởi vì ai cũng tự thân khó bảo. May mà thời gian thống khổ của hắn không kéo dài quá lâu, tùy theo “sóng biển” xanh lá kia cuộn trào qua, rất nhanh toàn thân hắn đã thối rữa hết, chết đi, chỉ còn lại một bộ khung xương chìm trong độc dịch.