← Quay lại trang sách

Chương 549 Độc hải

Độc của Thạch Cáp thật ra không quá mạnh, cường độc thực sự là thứ chỉ dính một chút thôi liền có thể khiến người tiêu thành tro bụi, nhưng ngâm mình trong độc lại là chuyện khác, lấy số lượng bù đắp cho chất lượng, khiến độc của Song Diện Thạch Cáp bỗng chốc biến thành một thứ gì đó hết sức khủng bố.

Đối tượng xui xẻo tiếp theo là đám Nguyên Sĩ Dẫn Khí cảnh.

Tuy bọn họ có hộ tráo, nhưng những độc dịch này có tính ăn mòn cường liệt, bào xới lên hộ tráo, phát ra tiếng ăn mòn ken két chói tai.

Rất nhanh những hộ tráo cấp thấp kia đã không chịu nổi, tùy theo hộ tráo nứt vỡ, chờ đợi bọn họ vẫn là vận mệnh bị độc dịch chìm ngập.

Tiếp theo là Nguyên Sĩ Phí Huyết cảnh.

Độc dịch khủng bố như hải dương cũng uy hiếp vận mệnh bọn họ, dù cho bọn họ đã dồn toàn bộ nguyên lực để gia trì hộ tráo, nhưng hộ tráo đâu phải là thứ chỉ cần có nguyên lực là có thể tồn tại mãi, nó cũng có giới hạn của riêng mình, một khi đánh vỡ giới hạn liền tất sẽ tan biến. Trên thực tế dưới đại triều khủng bố như thế, tuyệt đại đa số hộ tráo đều không khả năng căng qua được, điều duy nhất mà bọn họ có thể làm là nhân khi hộ tráo còn chưa bị phá tung, lấy tốc độ nhanh nhất dựng lên một hộ tráo khác, dù cho trong khoảnh thời gian gián cách sẽ có độc dịch xâm nhập lên người, nhưng do độc tính có hạn, chỉ bị thối rữa da thịt bề ngoài, chí ít còn có hi vọng kiên trì chạy thoát ra được.

Chẳng qua đối với đại đa số mà nói, đây chú định là điều mà không mấy người làm được.

Hộ tráo lần hai của một tên Nguyên Sĩ Phí Huyết cảnh nứt vỡ, mặc dù hắn đã nhanh chóng nâng dậy hộ tráo thứ ba, nhưng đại lượng độc dịch vẫn xâm nhập lên cơ thể hắn. Làn da nhanh chóng thối rữa, tệ hại nhất chính là, ngay cả thiên trung đều bị ảnh hưởng. Đấy là trung khu vận chuyển nguyên lực, một khi nơi này thụ thương, nguyên lực vận chuyển không thuận lợi, kết quả dẫn đến hộ tráo không duy trì tiếp được, lần nữa nứt vỡ. Lần này hắn không chạy được, bởi vì hai đùi đã thối rữa. Độc dịch bốc từ dưới lên, thứ đầu tiên thối rữa chính là hai chân.

Một tên Nguyên Sĩ Phí Huyết khác có vận khí không tệ, hắn một đường cuồng chạy, cuối cùng kịp chạy đến cửa động trước khi hộ tráo thứ ba nứt vỡ. Lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt, bước chân chỉ hơi chậm chút thôi, chợt nghe sau lưng vang lên một thanh âm cuồng bạo: “Cút ra, đừng ngăn đường!”

Oành!

Lực lượng cự đại ập đến từ sau lưng, đánh dạt hắn sang một bên, đồng thời cũng đánh nát hộ tráo giòn yếu quanh thân hắn.

Nguyên Sĩ kia kinh hãi nhìn người mới chạy qua bên cạnh mình: “Hách Liên đại nhân...”

Hách Liên Uy chẳng hề để ý đến hắn, cứ thế cắm đầu xông ra cửa động.

Cuối cùng đã thoát ra được!

Hách Liên Uy thở phào một hơi.

So sánh với đám nguyên sĩ cấp thấp kia, tình cảnh của Hách Liên Uy dễ thở hơn nhiều, hắn chỉ phải gánh chịu một lần độc dịch công kích liền đã kịp thời thoát thân ra được, trên người tuy có một ít chỗ thối rữa, nhưng không phải là không thể khôi phục đích. Đợi lão tử dưỡng tốt thương thế rồi, sẽ...

Ý niệm này còn chưa chuyển xong, chợt nghe có tiếng gió rít bên tai, một luồng lực lượng cuồng dã đến cực điểm đập mặt mà tới.

Hách Liên Uy trở tay không kịp, theo bản năng vung quyền ngăn trở, ngay thời khắc đụng chạm mới cảm thấy có gì đó không đúng. Một quyền này không phải oanh kích, mà là... Lực đẩy!

“Không!” Dường như ý thức được điều gì, Hách Liên Uy kinh khủng kêu to.

Một lực đẩy cường đại đẩy ngược hắn về lại trong động, đụng trúng tên Khai Dương cảnh còn lại mới vừa kịp xông ra, hai người đồng loạt rơi xuống. Lúc này độc dịch đã như sóng biển cuộn trào tới, nháy mắt liền chìm ngập cả hai.

Khắc sau, chỉ thấy sưu sưu sưu, trên lưng Song Diện Thạch Cáp phun ra mấy đạo cột nước xanh lè.

Thạch cáp đang ngủ say cuối cùng cũng ngẩng đầu, lắc lắc đầu hất văng nhánh cây quanh người, ngửa mặt lên trời huýt dài vài tiếng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ngủ gục.

Hách Liên Uy lăn lộn giữa trời, mãi lúc sau mới rơi xuống.

Lúc này toàn thân hắn đã thối rữa, một cánh tay bị ăn mòn chỉ còn trơ mỗi khung xương, một con mắt bị ăn mòn rơi cả tròng mắt, đầu cũng chỉ còn nửa bên vỏ não, hệt như đang tiêu hóa hơn phân nửa thì bị phun ra.

Tuy là thế nhưng Hách Liên Uy vẫn chưa chết, sinh mệnh lực cường đại của Khai Dương cảnh chống đỡ hắn đến hiện tại, hắn nỗ lực đứng dậy, cố rời đi, lại chợt nhìn đến một mảnh bóng dáng mơ hồ đang bước về phía mình.

Hắn lắc lắc đầu cố gắng nhìn cho rõ, lại không cẩn thận làm rớt luôn tròng mắt bên còn lại.

Thế là hắn triệt để mù.

Hách Liên Uy đưa tay ra theo bản năng, nhưng thứ đón chào hắn chỉ là một phát xung kích vô tình từ hỏa ưng, đánh ngã hắn xuống đất.

“Tô... Trầm...” Hắn gian nan thốt ra tiếng: “Chủ gia... Sẽ báo thù… cho ta.”

“Ngươi tên Hách Liên Uy đúng không? Ta gặp qua ngươi. Vừa khéo ngược lại, chủ gia ngươi tuyệt đối sẽ không báo thù cho ngươi.” Tô Trầm vừa nói vừa tung cước giẫm vụn đầu lâu Hách Liên Uy, sau đó quay đầu nhìn sang một người khác.

Tình cảnh của tên Khai Dương cảnh còn lại đỡ hơn Hách Liên Uy rất nhiều, lúc bị Hách Liên Uy đâm vào trong biển độc, hộ tráo của hắn còn tồn tại, nhưng hắn vẫn bị độc dịch xâm thực, thụ thương cũng không nhẹ. Mà nơi này trừ hắn ra thì đã không còn ai sống sót.

Quan trọng nhất chính là, lúc khỏe mạnh hắn còn không phải đối thủ của Tô Trầm, huống hồ hiện tại?

Nhìn Tô Trầm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác tuyệt vọng, bất lực.

Phốc một tiếng, hắn quỳ ngã xuống đất: “Bỏ qua cho ta!”

Tô Trầm lắc lắc đầu: “Rất tiếc, đây không phải ân oán tư nhân.”

Đưa tay, Ám Diễm Cự Nhân lần nữa hiện hình.

Trong tiếng gào cuồng bạo, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng kêu la tuyệt vọng của Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia.

Tiếng kêu đó chấn động sơn lâm, như một luồng cuồng phong quét vào tận tim mỗi người, mang theo từng tia hơi lạnh.

Ngồi trong đại trướng, Vương Bồi Nguyên nhìn báo cáo thủ hạ đưa lên, sắc mặt âm trầm như nước.

“Hai canh giờ... Cho các ngươi hai canh giờ, Tô Trầm chẳng thấy đâu, chiến quả lại huy hoàng thế này đây. Hách Liên Uy chết rồi, Khưu Sơn Bắc chết rồi, Hầu Trung Liệt chết rồi, Hà Hậu Sơn cũng chết rồi... Bốn tên Khai Dương cảnh, mười hai tên Phí Huyết cảnh, mười chín tên Dẫn Khí cảnh, còn thêm mấy chục võ sĩ cứ thế tan biến, các ngươi đùa ta chắc!”

Thanh âm Vương Bồi Nguyên không lớn, nhưng lửa giận đè nén trong đó lại khiến ai nấy đều run mật tâm kinh.

“Là thuộc hạ vô năng, chỉ là tên Tô Trầm này cũng quá giảo hoạt. Gia hỏa này tinh thông lợi dụng các loại điều kiện để chế tạo bẫy rập, Hấp Huyết Ma Thụ, Song Diện Thạch Cáp đều thành bẫy rập cho hắn. Ngay vừa nãy hắn không ngờ còn bố xuống một đạo bẫy rập ở Quỷ Khốc Nham, dẫn động phi nham đánh úp chúng ta, thủ đoạn không thể đề phòng, Khưu Sơn Bắc đại nhân... cũng vì thế mà tử nạn.