← Quay lại trang sách

Chương 563 Xuyên Vân Thoa (Trung)

Câu đầu tiên của Thôi Diệu Linh đã khiến Tô Trầm nhíu mày.

May mà Thôi Diệu Linh không có sở thích treo khẩu vị người khác, câu tiếp theo lại nói:

“Chẳng qua nếu công tử nguyện ý chờ, bản phường có thể tìm được cho công tử, chỉ e là cần phí chút thời gian, ngoài ra còn cần giao tiền đặt cọc.”

Tô Trầm biết, đây là đối phương muốn bàn giá cả trước.

“Giá tiền thế nào?”

“Một ức nguyên thạch hạ phẩm.”

Thôi Diệu Linh hồi đáp.

Con số này dọa cho đám người Vân Báo Cương Nham hết cả hồn.

Tuy Xuyên Vân Thoa rất đắt, nhưng không đến nỗi đắt đến mức đó chứ?

Chỉ có Tô Trầm là bất động thanh sắc, trước khi tới hắn đã tra qua tình hình chung về giá cả Xuyên Vân Thoa, biết báo giá Thôi Diệu Linh đưa ra tuy cao chút, nhưng cũng chưa đến mức thét quá ác. Then chốt là hắn muốn hàng đỉnh cấp, Xuyên Vân Thoa như hắn yêu cầu, có bán bảy tám ngàn vạn nguyên thạch cũng là điều rất đỗi bình thường.

Chẳng qua nói thì nói vậy, song Tô Trầm vẫn đáp:

“Đắt.”

Trong lòng Cố Cẩm Đường đang không khỏi cuồng tiếu, tiếp theo nhất định sẽ áp giá đến chết, sau đó cố ý đàm phán không thành rời đi.

Quả nhiên hết thảy đều như mình dự liệu!

Tên Tô Trầm này là một kẻ trang bức điển hình, căn bản không tiền lại cứ thích giả bộ, chắc là thất muội cũng bị hắn lừa, có điều lại không giấu qua được tuệ nhãn của mình. Hôm nay nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn, để thất muội nhìn rõ bản chất đối phương, Cố Cẩm Đường thầm nghĩ.

Bên này Thôi Diệu Linh vẫn đang trả giá cùng Tô Trầm:

“Vậy giá công tử hi vọng là bao nhiêu?”

“Tám ngàn vạn hẳn sẽ là giá cả thích hợp.”

Tô Trầm hồi đáp.

Phốc!

Cố Cẩm Đường chính đang ngồi bên uống trà xem kịch hay suýt nữa thì phun cả ra bàn.

Tám ngàn vạn?

Cố Cẩm Đường không dám tin tưởng nhìn Tô Trầm.

Hắn cũng dám kêu ra cái giá này?

Phải nói thì giá tiền này quả thực khá là hợp lý, đồng thời cũng có khả năng rất lớn là Phi Nguyệt Phường sẽ chấp nhận.

Chẳng lẽ Tô Trầm thật sự có nhiều tiền như vậy?

Trong đầu Cố Cẩm Đường lần đầu tiên toát ra ý niệm này.

Chẳng qua cái lắc đầu của Thôi Diệu Linh lại khiến hắn yên tâm phần nào. Đúng rồi, nhất định là Tô Trầm xem chuẩn Phi Nguyệt Phường sẽ không đồng ý mới cố ý nói như thế.

Bên này Thôi Diệu Linh đã nói:

“Giá tiền Tô công tử đưa ra quá thấp, thương gia cũng cần phải có lợi nhuận chứ.”

“ Giá tiền như thế đã lưu lại không ít lợi nhuận cho thương gia rồi.”

Thôi Diệu Linh thở dài một hơi:

“Nếu công tử đã muốn thứ tốt nhất, sao cần lăn tăn chút nguyên thạch như vậy làm gì.”

Lúc nói chuyện, mặt mang ý cười, tự có một cổ mị thái dụ người, khiến Vân Báo Cương Nham nhìn mà ngẩn ngơ.

Chỉ là tinh thần lực Tô Trầm cực cao, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, điềm nhiên nói:

“Nếu Thôi chấp sự còn dùng thủ đoạn này bàn chuyện với ta, vậy đừng trách ta đáp trả thủ đoạn tương tự.”

Nói rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Thôi Diệu Linh, Thôi Diệu Linh chợt cảm thấy trước mắt hoảng hốt, lập tức rơi vào trong bí cảnh.

Nữ hầu bên cạnh không biết là chuyện gì, chỉ thấy Thôi Diệu Linh ngốc trệ ra đấy, giây phút sau đột nhiên kêu lên:

“Được, vậy cứ một ngàn vạn!”

Cái gì?

Nữ hầu sợ đến độ gần như nhảy lên.

Sau đó Tô Trầm vươn tay vỗ nhẹ lên vai Thôi Diệu Linh, Thôi Diệu Linh mới như bừng tỉnh khỏi mộng, đứng bật dậy giật lùi ra sau mấy bước, quát:

“Ngươi làm gì với ta?”

“Không có gì, chỉ là nếu ta không vỗ tỉnh ngươi, vậy vừa nãy ngươi đã đáp ứng dùng giá tiền một ngàn vạn bán cho ta. Đương nhiên, mua bán không thông qua cách thức đàm phán chính đáng, hậu hoạn rất nhiều, ta không muốn làm vậy. Hi vọng Thôi chấp sự cũng đừng làm vậy với ta.”

Tô Trầm mỉm cười hồi đáp.

Thôi Diệu Linh hít sâu một hơi khí lạnh, biết mình vừa bị Tô Trầm giáo huấn một phen.

Tô Trầm nói không sai, vừa nãy nếu hắn nguyện ý, quả thực có thể chỉ dùng trả giá cực ít quét ngang toàn bộ nơi này.

Ở Phi Nguyệt Đường, Thôi Diệu Linh từng dựa vào mị công bán ra không biết bao lần mua bán, trước nay luôn rất thuận lợi, không ngờ lần này lại bị Tô Trầm dạy cho một bài học.

Chỉ có Cố Cẩm Đường là hừ lạnh trong lòng, quả nhiên tiểu tử này không tiền, ngay cả một ngàn vạn đều không mua được, đúng là chỉ biết làm màu.

Về phần thủ đoạn mà Tô Trầm vừa đánh trả Thôi Diệu Linh, hắn tự động bỏ qua.

Chơi chiêu bị đoán được, còn bị dạy cho một bài học. Nhưng Thôi Diệu Linh chẳng những không giận, ngược lại còn che miệng kiều tiếu nói:

“Công tử quả nhiên là người có thủ đoạn, không ngờ tinh thần lực lại cao minh như thế. Nếu công tử đã không muốn tiêu quá nhiều, vậy thì cũng có hàng xứng giá tiền, ta có một vật muốn thôi tiến, chẳng biết công tử có hứng thú không.”

Nàng nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm của mình đi, Tô Trầm cũng không so đo quá làm gì, chỉ hờ hững nói:

“Tuy ta không thích cách nói chuyện của ngươi, nhưng nếu ngươi thật có thể đưa ra được thứ tốt, ta cũng sẽ chấp nhận.”

“Được, hàng tôi muốn thôi tiến có ngay trong này!”

Thôi Diệu Linh búng tay một cái, nơi không xa lập tức thăng lên một tòa thạch đài, trên thạch đài bày ra một chiếc Xuyên Vân Thoa kỳ lạ.

Khác với Xuyên Vân Thoa bình thường, chiếc Xuyên Vân Thoa trước mắt rõ ràng là dùng yêu thú chế thành.

Toàn bộ chiếc Xuyên Vân Thoa kỳ thực là một con giao xà cực lớn, được vạch mở phần lưng bụng, đào ra tạng phủ bên trong, điền bổ tài liệu khác vào, cấu thành không gian bên trong thoa, ước chừng có thể dung nạp năm đến bảy người. Đầu thoa đồng thời cũng là đầu giao, đầu giao mọc hai sừng, ánh mắt hung tợn, tuy đã chết đi, nhưng khí thế vẫn bức người, chỉ thoáng nhìn một cái thôi, song vẫn có thể cảm nhận được uy áp cực đại.

“Yêu Hoàng!”

Ba người Tô Trầm buột miệng thốt lên.

Thôi Diệu Linh che miệng cười nói:

“Công tử quả nhiên tinh mắt, đây chính là di hài Yêu Hoàng. Giao này tên gọi Vân Lôi Giao Hoàng, là thủ lĩnh Yêu tộc ở Tích Lôi sơn. Bảy trăm năm trước, phường chủ bản phường đi qua Tích Lôi sơn thì gặp phải Yêu Hoàng này, sau đại chiến ba ngày ba đêm, tự tay đâm chết nó, lấy thân nó làm gốc, kết hợp thêm bốn mươi tám loại tài liệu trân quý mới chế thành Giao Hoàng Thoa như hiện tại. Thao này có hộ tráo phòng ngự một trăm bốn mươi, tốc độ hai mươi tám đằng, trên thoa trang bị Thần Lôi pháo dùng để oanh kích đối thủ, ngoài ra còn tự mang hộ tráo lôi đình, phá được thuật biến hóa. Còn có nguyên cấm không gian, có thể tự do phóng lớn thu nhỏ, mời công tử xem.”

Nói rồi nàng ngắt một động tác cấm pháp chỉ tới Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, Giao Hoàng Thoa lập tức biến nhỏ, vừa khéo đặt trên lòng bàn tay.

“Đây là bảo bối tốt!”

Vân Báo hưng phấn nói.

Thôi Diệu Linh đã nhìn ra Tô Trầm mới là người làm chủ ở đây, mắt cười nhìn Tô Trầm nói:

“Tô công tử thấy thế nào?”

“Bảo này đáng giá một ức.”

Tô Trầm trực tiếp hồi đáp, xem như là lời khẳng định dành cho Xuyên Vân Thoa.

Thôi Diệu Linh ha ha cười lên:

“Xem ra lần này ở phương diện giá cả chúng ta không có khác biệt quá lớn.”

“Tiền đề là nó không có bất kỳ vấn đề gì.”

Tô Trầm lại tiếp một câu.