Chương 564 Xuyên Vân Thoa (Hạ)
“Hả?”
Vân Báo Cương Nham không khỏi sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Thôi Diệu Linh, trong mắt tràn đầy sát khí.
Nữ nhân chết tiệt này, đã liên tục hai lần giở trò với bọn họ.
Thôi Diệu Linh dùng cười lớn che dấu vẻ chột dạ:
“Ai u, công tử quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, cả chút tỳ vết nhỏ kia mà cũng nhìn ra được.”
Tô Trầm cười lạnh:
“Ngươi xác định chỉ là chút tỳ vết nhỏ?”
Thật ra hắn không nhìn ra thoa này có vấn đề gì, nhưng hắn nhìn ra Thôi Diệu Linh nói chuyện có chỗ không chính xác. Tinh thần lực cường đại là thứ rất tiện dụng, có thể nhạy bén phát giác được biến hóa tình tự và tâm lý đối phương. Lại thêm hắn nghiên cứu Hải Thị Thận Lâu, càng để ý đến những chi tiết nhỏ, bản thân lại là chuyên gia nói dối, bởi thế lập tức nhìn ra Thôi Diệu Linh có vấn đề.
Đương nhiên hắn không dám chắc vấn đề nằm ở đâu, thế nên mới cố ý nói một câu mơ hồ “Tiền đề là nó không có bất kỳ vấn đề gì”. Nhưng Thôi Diệu Linh vừa nghe, liền tự động cho là Tô Trầm nhìn ra khiếm khuyết của thoa này, kết quả chưa đánh đã tự khai.
Khắc này, Thôi Diệu Linh vẫn cười nói:
“Năm xưa Vân Lôi Giao Hoàng Toa từng được cho thuê, kết quả trong một lần chiến đấu bị tổn hại khá nặng, dẫn đến hàng cấp. Chẳng những uy năng hạ thấp, ngay cả việc giá ngự thoa này cũng cần tiêu hao thêm tinh thần lực. Vốn ta không định thôi tiến bảo vật này cho công tử, nhưng vừa nãy công tử không bị ảnh hưởng từ mị thuật của ta, thậm chí còn khống chế ngược, triển hiện ra tinh thần lực cường đại. Vậy nên, điểm yếu duy nhất này đối với công tử mà nói thì chưa hẳn đã tính là điểm yếu.”
Thì ra là thế?
Tô Trầm thầm hô, hóa ra Vân Lôi Giao Hoàng Thoa vì từng bị tổn hại mà dẫn đến lúc giá ngự cần phải tiêu hao tinh thần lực?
Thế rốt cục vì đâu mà tổn hại?
Chẳng qua Phi Nguyệt Phường hiển nhiên cũng không biết chân tướng cụ thể, cho nên mới mãi mà không giải quyết, chỉ có thể đặt ở chỗ này, chờ đợi ngày nào đó có người tinh thần lực cường đại lại có tiền tới mua nó đi.
Thôi Diệu Linh nói đây là chuyện từ bảy trăm năm trước, vậy tức là, kiện Xuyên Vân Thoa này đã đặt ở đây mấy trăm năm.
Nếu tận mấy trăm năm mà vẫn không có người mua, đủ thấy số người phù hợp điều kiện ít đến mức nào.
Chuyện đó thì cũng bình thường.
Có thể xuất ra được trên ức nguyên thạch, lại có tinh thần lực cường đại đến độ giá ngự được Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, nhất định phải là đại nhân vật. Đối với đại nhân vật mà nói, cường độ phòng ngự và tốc độ của Giao Hoàng Thoa e rằng không đạt tới tiêu chuẩn bọn họ muốn, nhất định sẽ lựa chọn công cụ phi hành tốt hơn chứ không phải chiếc Xuyên Vân Thoa cấp thấp này.
Mà đối với nguyên sĩ cấp thấp, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa tuyệt đối là thần khí, có điều giá cả quá cao lại ngăn trở đại bộ phận người. Cho dù một số người xuất thân thế gia quý tộc, thì vẫn còn chướng ngại tinh thần lực đặt ở kia.
Vì thế, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa này mãi mà không bán được cũng hợp với lẽ thường.
Ý thức được điểm này, khóe môi Tô Trầm thoáng nhếch lên một tia mỉm cười.
Hắn nói:
“Ta muốn thử xem tiêu hao tinh thần lực của nó đến đâu.”
“Mời công tử.”
Thôi Diệu Linh đưa tay thả ra Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, Giao Hoàng Thoa lập tức phóng đại bằng chừng chiếc thuyền con. Tô Trầm trực tiếp tiến vào, theo lời chỉ dẫn của Thôi Diệu Linh, hắn bắt đầu thử giá ngự cấm chế trong thoa, quả nhiên phát hiện trong thoa sản sinh một luồng hấp lực cường đại, giống như vòng nước xoáy không ngừng dẫn dắt tinh thần lực Tô Trầm.
Dù bằng tinh thần lực cường đại như Tô Trầm cũng cảm thấy một trận mê muội, trong lòng thầm giật mình. Nếu là đổi thành người khác, chỉ sợ Giao Hoàng Thoa còn chưa phát động, bản thân người điều khiển đã hôn mê trước.
May mà cuối cùng hắn cũng khởi động được Vân Lôi Giao Hoàng, một mảnh ánh sáng cực mạnh sinh ra từ Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, chiếu sáng toàn bộ tầng bốn.
Không gian tầng bốn tuy rộng, nhưng không phải chỉ có đám người Tô Trầm, ngoài ra còn có một ít khách nhân khác cũng đang tìm kiếm Xuyên Vân Thoa vừa ý với mình.
Khi nhìn thấy Vân Lôi Giao Hoàng Thoa xuất hiện, một ít khách quen thuộc nơi này, biết tình trạng của Giao Hoàng Thoa không khỏi bật cười, dừng chân nhìn lại, hiển nhiên là đang chờ đợi cảnh Tô Trầm hôn mê.
Không ngờ cảnh bọn họ nhìn thấy lại là Vân Lôi Giao Hoàng Thoa phát động, nổ vang một tiếng, nhất thời ai nấy đều ngây ngốc.
Nguyên sĩ có thể phát động Vân Lôi Giao Hoàng Thoa không ít, nhưng nguyên sĩ tu vị thấp như thế thì còn là lần đầu, khó trách bọn họ lại kinh ngạc đến vậy.
Bên này Tô Trầm đã thu tay về, nói:
“Khởi động cần tiêu hao đại lượng tinh thần lực, bảo trì phi hành cũng cần phải tiêu hao một lượng tinh thần lực nhất định, được cái tiêu hao sẽ ít đi nhiều. Đồng nghĩa với tuy ta có thể giá ngự nó, nhưng lấy tinh thần lực hiện tại của ta thì không cách nào duy trì quá lâu.”
“Nhưng công tử sẽ đề thăng, đúng không? Lấy tốc độ và năng lực phòng ngự của Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, đủ sức dùng đến Dao Quang cảnh đều không có vấn đề. Mà lấy tốc độ trưởng thành của công tử, chắc rằng qua mấy năm liền có thể hoàn toàn giá ngự Vân Lôi Giao Hoàng Thoa này.
Thôi Diệu Linh quả nhiên là người biết nói chuyện, trực tiếp nói trúng tâm tư Tô Trầm.
Không sai, hiện tại tuy tinh thần lực giá ngự còn hơi chút miễn cưỡng, nhưng Tô Trầm có thể đề thăng, chỉ cần hắn bỏ được, rất nhanh liền có thể đề thăng tinh thần lực thêm một đoạn lớn.
Chẳng qua lời này buột ra từ miệng Thôi Diệu Linh, Tô Trầm sẽ không thừa nhận.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói:
“Đâu có dễ dàng thế được, nếu không có mười năm khổ tu, sợ là không đạt tới mức đủ sức giá ngự tự nhiên.”
Hắn đã không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà chỉ phóng đại thời gian cần thiết để đề thăng tinh thần lực, nhưng nghe vào trong tai Thôi Diệu Linh và những người khác thì lại là chuyện quá đỗi bình thường.
Rốt cuộc loại người có được phương pháp rèn luyện tinh thần lực tốt nhất trong thiên hạ, lại có thể cầm dược tề tỉnh thần ra làm đồ uống như Tô Trầm thì dù có là Vương tộc cũng bới không ra.
Thôi Diệu Linh là một nữ nhân băng tuyết thông minh, nghe lời này của Tô Trầm, lập tức ý thức được đối phương không phải không muốn mua, mà là muốn ép giá.
Giao Hoàng Thoa này tốt thì tốt nhất, nhưng bởi khiếm khuyết cần tiêu hao tinh thần lực, mấy trăm năm qua mãi mà không thể bán ra, sớm đã thành tâm bệnh của Phi Nguyệt Phường, một món hàng khó có thể thanh lý.
Thế nên đối với Phi Nguyệt Phường, nếu có cơ hội bán quách cho xong thì tuyệt không nguyện lỡ qua, về phần một ức nguyên thạch, rốt cục chỉ là kêu kêu vậy thôi.
Thôi Diệu Linh nói:
“Có câu bảo vật chọn chủ, Giao Hoàng Thoa này vô luận cường độ phòng ngự hay tốc độ đều kham xứng thượng giai, rất xứng đôi với công tử, không chừng công tử chính là chủ nhân mà nó chờ đợi bấy lâu. Nếu công tử thật lòng ưa thích, Diệu Linh nguyện làm chủ hạ giá một ít.”
“Bao nhiêu?”
Tô Trầm hỏi.
“Chín ngàn vạn.”
Tô Trầm cười lạnh lắc đầu:
“Quá đắt!”