← Quay lại trang sách

Chương 566 Lôi kéo thành công (1)

Phòng ngự của nguyên khí sĩ chủ yếu phân làm hai loại, một là hộ tráo, một là hộ giáp. Kẻ trước là phòng ngự từ nguyên lực, kẻ sau là phòng ngự từ nhục thể.

Phá Giáp Khai Sơn Chùy là thứ chuyên môn dùng để đối phó phòng ngự nhục thể.

Ở trong thể hệ tu luyện, áo thuật thượng cổ tinh thông phòng ngự nguyên lực, bởi vì Áo tộc không giỏi rèn luyện thể phách. Thể phách Nhân tộc cường đại hơn Áo tộc, bởi thế phòng ngự nhục thể phát triển hơn nhiều, các loại thể tu nhiều vô cùng tận, phòng ngự nhục thể cũng tương đối cường đại.

Bởi thế xét từ khía cạnh nào đó thì bỏ qua hộ giáp còn tốt hơn bỏ qua hộ tráo.

Năng lực bỏ qua hộ giáp của Phá Giáp Khai Sơn Chùy cao đến 0.8, đây là một con số cực khủng bố, lại thêm lực lượng cực lớn từ chính nó, một khi huy động lên đủ để khiến đại đa số đối thủ nhìn mà táng đảm.

Đổi mới trang bị cho Cương Nham xong, Tô Trầm quay đầu nói:

“Cố huynh, có xem trúng thứ gì không? Cũng tới chọn vài chiếc?”

“Ta cũng có phần?”

Cố Cẩm Đường sững sờ.

Thân làm đại thiếu gia Cố gia, thật ra trong lòng Cố Cẩm Đường luôn có cảm giác ưu việt.

Cảm giác ưu việt đó đến từ lực lượng cường đại ẩn tàng sâu trong huyết mạch.

Tuy chính bởi thế mà Cố gia luôn bị người theo dõi, thiếu hụt tự do, nhưng không thể phủ nhận, mỗi thành viên Cố gia đều nhờ đó mà có tiềm lực cường đại “biến thân” thành tồn tại siêu cấp.

Chính bởi thế, trong thâm tâm Cố Cẩm Đường luôn có cảm giác ưu việt, khiến hắn nhìn quét thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt.

Lúc hắn nghe nói Cố Khinh La thích một tên nam tử vô huyết, ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu là: Đùa chắc? Huyết mạch quý tộc bình thường còn không xứng với Cố gia ta, huống hồ là một tên vô huyết?

Chính bởi thế, từ trong thâm tâm hắn đã xem thường Tô Trầm.

Dù cho Tô Trầm hào sảng một hơi ném ức vạn nguyên thạch, hắn cũng chỉ thoáng chấn kinh về tài lực của Tô Trầm, trong lòng không thiếu được còn bỏ thêm một câu không đáng “Đúng là loại bạo phát hộ”.

Nhưng lúc Tô Trầm nói hắn cũng có phần, Cố Cẩm Đường triệt để sững sờ, kinh ngạc, ngây ngốc.

Ta cũng có?

Khắc này, Cố Cẩm Đường rất muốn kiêu ngạo nói, lão tử không thèm, Cố gia ta thiếu gì tiền.

Nhưng lúc nhìn thấy thanh nguyên khí Tô Trầm cầm trong tay, lời đến bên mồm lại chuyển mấy vòng, mãi mà không thốt ra được.

Đó là một thanh trường kiếm lấp lánh quang mang sắc lạnh, lúc nó xuất vỏ, nhiệt độ chung quanh lập tức hạ thấp mấy độ. Thân kiếm trong suốt, ẩn ẩn nhìn thấy vô số hoa tuyết đang tung bay trong kiếm. Kỳ thực đó là nguyên cấm, nguyên cấm áp súc đại lượng năng lượng băng phách cấm cố trong kiếm thể, một khi phóng thích liền sẽ tạo thành băng thiên tuyết địa trên một diện tích khổng lồ.

Băng Phách Hàn Quang Kiếm!

Thủy Tinh Hàn trong tam tuyệt của Cố gia cũng có uy năng băng phách, bởi thế cực thích hợp sử dụng với nguyên khí như Băng Phách Hàn Quang Kiếm, hai thứ này mà kết hợp lại nhất định có thể phát huy ra uy năng khủng bố.

Thế nên khi Cố Cẩm Đường nhìn thấy thanh kiếm này, câu “không cần” cứ lượn lờ trong mồm, mãi mà không nói ra được.

Nguyên khí lục phẩm đó!

Nguyên khí tinh phẩm đó!

Tinh phẩm trong lục phẩm đó!

Riêng thanh nguyên khí kia thôi đã có giá bốn mươi vạn nguyên thạch!

Trước giờ Cố Cẩm Đường luôn thèm muốn có được thanh nguyên khí như thế, lại chỉ có thể nhìn mà chảy nước dãi.

Nguyên nhân rất đơn giản, mua không nổi.

Cố gia có tiền không? Đương nhiên là có, nhưng Cố gia không phải của hắn.

Hắn chỉ là một phần tử Cố gia, hậu nhân Cố gia như hắn có rất nhiều.

Cố gia không khả năng phối cho mỗi con em trong nhà một thanh nguyên khí như vậy.

Đại gia tộc nhân số càng đông đúc lại càng như thế, trừ phi là loại nhân đinh thưa thớt, cả một đại gia tộc chỉ có một hai tên hậu nhân, nếu không quý tộc dù lớn đến đâu cũng không khả năng vô hạn chế đề cung lợi lộc cho con em trong nhà.

Thế nên trong đại đa số trường hợp, quý tộc sẽ cho con em giáo dục tốt nhất, chiếu cố toàn phương vị ở tầng diện cơ bản, nhưng trên đường đề thăng hướng lên thì chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân.

Nguyên khí lục phẩm đã tính là sản vật thuộc giai đoạn đề thăng, không nằm trong phúc lợi cơ bản được hưởng, thế nên ngại quá, muốn có thì tự ngươi đi mà kiếm.

Bốn mươi vạn nguyên thạch, dù đối với Cố Cẩm Đường cũng không phải con số có thể dễ dàng kiếm được, thế nên với loại bảo vật như Băng Phách Hàn Quang Kiếm hắn chỉ có thể có được trong mơ mà thôi.

Mà bây giờ, nó cứ vậy xuất hiện trước mắt mình.

Khắc ấy, Cố Cẩm Đường cố nuốt ngụm nước bọt, bỏ đi hết thảy dè dặt, chộp lấy Băng Phách Hàn Quang Kiếm, miệng nói:

“Cảm...”

Còn chưa dứt lời, tay Tô Trầm khẽ uốn, tránh qua chộp đến từ hắn, nói:

“Kiếm này ta chọn cho Khinh La, ngươi thấy thế nào?”

Hả!

Thì ra không phải cho mình?

Ngươi đùa ta chắc?

Cố Cẩm Đường tức đến độ thiếu chút thì nhảy dựng lên.

Khắc sau Tô Trầm lại đưa qua một thanh đao:

“Bát Môn Phá Phong Đao, có tốc độ trảm kích siêu nhanh, đao ra như gió, khó mà tránh né, chuyên dụng cho khoái thủ... Không thích hợp ngươi.”

Lại cất đi.

Cố Cẩm Đường trơ mắt nhìn thêm một kiện bảo bối lướt qua ngay dưới mí mắt, hắn rất muốn nói “Không thích hợp cũng không sao”. Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tô Trầm lại cầm lên một túi phi tiêu:

“Lạc Diệp Tiêu, ám khí rất sắc bén, có thể di chuyển tự do giữa không trung, sau khi kích trúng mục tiêu còn có thể tự động bay về. Thân tiêu kèm độc, bản thân có thuộc tính phá giáp nhất định, kết hợp Phi Hoa Thủ thì còn có thể đề thăng thêm một bước uy lực. Đáng tiếc là một kiện nguyên khí thất phẩm…”

Hắn chưa nói xong, Cố Cẩm Đường đã nhanh tay đoạt lấy:

“Ta thấy cái này rất thích hợp!”

“Ngươi thích?”

Tô Trầm hỏi.

Cố Cẩm Đường gật đầu lia lịa, mẹ nó, không thừa nhận ngươi lại lấy đi mất.

“Vậy được, cái này cho ngươi. Được rồi, thu luôn túi Ngọc Diệp Tiêu lục phẩm kia cho ta, vốn định cho ngươi, nhưng nếu ngươi đã thích túi này, vậy túi Ngọc Diệp Tiêu kia dành cho Khinh La vậy.”

Cố Cẩm Đường suýt nữa thì phun ra một búng máu tươi, ánh mắt vô cùng u oán nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm thấy bộ dạng đó của hắn, trong lòng cười thầm, cảm thấy bỡn cợt thế cũng đủ rồi, bèn vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Xem xem còn thích thứ nào nữa không?”

Còn nữa?

Cố Cẩm Đường kinh hỉ không thốt được nên lời.

“Làm sao? Không muốn nữa? Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“...”

Lúc đi ra từ Phi Nguyệt Phường, quan hệ giữa bốn người đã rất hòa hợp.

Tới tửu lâu, rót xong hết mấy bình rượu, bầu không khí giữa bọn họ lại càng thân mật.

Cố Cẩm Đường lớn miệng kêu:

“Tiểu tử này được lắm, ta rất xem trọng ngươi! Thất muội nhìn trúng ngươi, quả nhiên không sai được. Không quản tương lai Cố gia thế nào, chí ít ta sẽ đứng về phía ngươi!”

“Vậy ta cảm tạ tứ ca trước.”

Tô Trầm bất động thanh sắc rót thêm rượu cho Cố Cẩm Đường, trong lòng lại đang nhủ thầm: Xong một tên.