← Quay lại trang sách

Chương 574 Da thú

“Bồi dưỡng loại vi sinh vật này thì ích gì?”

Tô Trầm hỏi.

“Trong một khoảng thời gian rất dài, nghiên cứu đối với vi hình sinh mạng từng là trào lưu sôi nổi ở đế quốc áo tộc. Đám Áo tộc cao cấp cho là những tinh linh nhỏ bé này có thể làm được rất nhiều điều mà bọn họ không làm được. Một khi khống chế đúng cách, liền có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. Sự thực cũng đích xác như thế, rất nhiều phát minh vĩ đại thường thường có liên quan mật thiết đến những sinh vật nhỏ bé này.”

“Vậy loại chúng ta đang cầm trong tay đây thì sao?”

“Không biết. Vi sinh vật có rất nhiều phẩm loại, nhìn qua thế này không nhận ra được gì đâu.”

Mạt Đặc Lạc Khắc buông tay:

“Ngươi tất phải đích thân nghiên cứu công dụng của nó.”

“Ta phải nghiên cứu thế nào?”

“Dùng tinh thần lực, tinh thần lực chính là xúc thủ vô hình của ngươi, có thể giúp ngươi truyền đạt ý chí, tiếp xúc với đối phương.”

Tô Trầm thử phóng ra xúc thủ tinh thần, chẳng qua tịnh không thấy có tác dụng gì.

Mạt Đặc Lạc Khắc nói:

“Bọn chúng đã ngủ say trong hộp bồi dục trên vạn năm, trước lúc tiếp xúc ngươi phải đánh thức chúng mới được.”

“Đánh thức? Làm sao đánh thức?”

“Vậy phải xem chúng muốn thứ gì, vi sinh vật khác nhau lại có nhu cầu khác nhau, thịt thối, nguyên năng, máu tươi, bùn đất, hoa cỏ... Ai biết được. Thử nghiệm nhiều vào, có lẽ ngày nào đó ngươi sẽ tìm được thứ mà chúng thích. Nhớ trước lúc cho ăn phải dùng tinh thần lực kích thích một lát, để chúng cảm nhận được có thức ăn tồn tại.”

“...”

Mấy ngày sau đó, Tô Trầm bắt đầu thử dùng đủ loại đồ vật “khiêu khích” tấm da này, nhưng kết quả không một ngoại lệ đều không có phản ứng.

Chẳng qua nghĩ kỹ thì cũng phải, Vân Hải các dùng ba trăm năm nghiên cứu tấm da này, đồ vật đưa cho nó tiếp xúc nhất định không ít, cuối cùng vẫn chẳng phát hiện được gì, đủ thấy vật chất bình thường khó mà thỏa mãn nhu cầu của nó.

Thế nên Tô Trầm cũng không nóng nảy, loại chuyện này có muốn gấp cũng không gấp được. Vậy là Tô Trầm bởi thế dưỡng thành một thói quen -- không quản tay cầm thứ gì, trước đều đặt vào trong hộp thử xem sao.

Trừ nghiên cứu tấm da kia ra, thời gian còn lại Tô Trầm dùng vào nghiên cứu bình Giác Tỉnh dược tề cực phẩm vừa mua. Sau quá trình thử nghiệm miệt mài, hắn đã đại khái hiểu rõ lưu trình chế tác loại dược tề này, chỉ là khoảng cách đến thời điểm hoàn thiện còn cần thêm một đoạn thời gian.

Phần lớn thời gian Tô Trầm dùng để bồi cùng Cố Khinh La. Hai người tụ ít ly nhiều, khó được mới có cơ hội gặp nhau, tự nhiên không nguyện rời xa.

Cố Cẩm Đường có lòng khuyên nàng sớm đi về, nhưng cầm người miệng ngắn, hai người này lại nồng tình mật ý, hắn không đành phá hoại, thế là đành lặng lẽ đi ra, chơi đùa cùng đám Vân Báo Cương Nham.

Trong dịp này hai người cũng cùng tới thăm Thạch Khai Hoang, lão đầu rất du khoái thu lấy bánh trà, với nguyên thạch Tô Trầm đưa cho lại kiên quyết cự tuyệt. Đồng thời lão đầu cũng khá là hứng thú với nguyên huyết dược tề do Tô Trầm phát minh, yêu cầu phối phương, cho là thứ này có lẽ sẽ trợ giúp hắn hoàn thành đột phá đối với vô huyết xung kích Dao Quang.

Hôm nay Tô Trầm và Cố Khinh La đi du ngoạn ở Hồng Phong Lâm nằm ở mặt bắc Trường Bàn thành.

Vì đi không đúng mùa, Hồng Phong Lâm không ở vào thời điểm đẹp nhất, lá phong chưa đỏ, du khách cũng lưa thưa không nhiều. Được cái tình lữ tản bước bên nhau, trong mắt chỉ có đây đó, hơi đâu mà để ý cảnh sắc. Đối với Tô Trầm và Cố Khinh La, Hồng Phong Lâm chỉ là cái cớ để bọn họ ở bên nhau, chỉ cần đây đó vui vẻ, thế là đủ rồi.

Khắc này hai người đang tản bước giữa rừng, một đường hành tẩu, càng chạy càng sâu, dần dần không biết đã đến nơi nào.

Đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh bò ra một con rắn.

Tô Trầm tiện tay nắm lấy, nhìn một chút rồi nói:

“Là rắn độc.”

Tiện tay lấy ra hộp bồi dục, thả rắn độc vào trong, tiếp đó phát ra một tia sóng tinh thần -- đây đã là thói quen hắn dưỡng thành mấy ngày nay, không quản lấy được cái gì, trước hết đều phải thả vào trong hộp xem sao.

Vốn cũng không hi vọng được gì, không ngờ vừa bỏ rắn vào, Vi Sát Chi Nhãn liền nhìn thấy đám vi sinh vật kia đột nhiên oanh động. Vốn đang an tĩnh bất động như chết bỗng nhúc nhích cử động, chi chi chít chít cuộn trào như kiến vọt tới chỗ con rắn.

Cảnh tượng hoành quan hệt như là tấm da thú đột nhiên bất thần cuốn cong, bao bọc con rắn lại.

“Di? Đây là chuyện gì?”

Cố Khinh La cũng thấy được cảnh này, kinh dị thốt lên.

“Bọn chúng tìm được thức ăn.”

Tô Trầm hồi đáp:

Khắc này Tô Trầm cũng không khỏi kích động, thì ra đám gia hỏa này thích ăn rắn?

Trước đó mình cũng từng dùng thịt thú máu thú đi dò xét, lại không thấy có phản ứng gì, chẳng lẽ đám gia hỏa này kén ăn, chỉ ăn mỗi thịt rắn?

Lúc này con rắn bị da thú quấn quanh chính đang điên cuồng nhuyễn động, giống như đang trải qua chuyện gì đó hết sức khủng bố, nhưng mặc nó giãy dụa thế nào, đổi lấy chỉ là bao bọc càng thêm siết chặt.

Giây phút sau, con rắn kia cuối cùng đã ngừng động đậy, da thú cũng khôi phục an tĩnh, lần nữa bằng phẳng.

Tô Trầm phát hiện, con rắn kia đang yên lành nằm trên da thú, toàn thân cao thấp chưa tổn hại mảy may, chỉ là đã chết.

Đây là chuyện gì?

Tô Trầm kinh dị cầm con rắn chết lên.

Không có chỗ nào phá tổn.

Điều này có nghĩa đám vi sinh vật đó không hứng thú với thịt rắn.

Vậy chúng hứng thú với điều gì?

Muốn biết điều này thì cũng đơn giản, tìm xem trên thân rắn thiếu thứ gì là ra ngay.

Rất nhanh Tô Trầm liền phát hiện, là độc!

Độc rắn đã tan biến không còn bóng dáng tăm hơi.

“Nói như vậy, cái đống này thích ăn độc à? Hiểu rồi.”

Trong gian phòng, Mạt Đặc Lạc Khắc gật gật đầu:

“Xem ra người bồi dưỡng loại vi sinh vật này hi vọng được đến một loại sinh mạng đặc thù có thể khắc chế các loại độc tố để sử dụng.”

Tô Trầm nói:

“Ta cũng nghĩ như vậy. Ta thử qua, loại sinh mạng này biển hiện ra hứng thú cực lớn với đại đa số độc tố, đặc biệt là độc tố trong thân những vật sống. Đối với độc luyện chế ra trong phòng thí nghiệm thì hứng thú khá thấp. Ngoài ra bọn chúng không chỉ có thể ăn độc, mà cũng có thể phóng độc. Bọn chúng có thể thả ra loại độc từng nuốt vào, chỉ là năng lực phóng độc của chúng kém xa năng lực ăn độc. Đây có thể là bởi chúng lấy độc làm thức ăn, ăn vào rồi sẽ chuyển hóa một bộ phận độc để duy trì sinh tồn.”

Mạt Đặc Lạc Khắc lại thiên về một lý do khác, hắn nói:

“Cũng có thể là bởi vì chúng chưa phải thành phẩm sau cùng, người sáng tạo còn chưa hoàn thiện loại vi sinh vật này.”

“Có khả năng đó, chẳng qua thế cũng đã rất không sai. Có nó, bằng với có được nguyên khí độc hệ, còn là thể loại toàn năng.”

Nói tới đây Tô Trầm chợt huýt sáo một tiếng, tấm da thú trong hộp lập tức biến hóa thành một chiếc vòng tay màu đen, quấn quanh trên tay Tô Trầm.