Chương 575 Trở về
Sau khi đánh thức bọn chúng, Tô Trầm liền có thể dùng tinh thần lực liên hệ, để chúng nhận hắn làm chủ.
Từ khi tỉnh dậy, đám sinh vật này không cần cả ngày ngủ say trong hộp nữa, mà đã có thể tự do xuất động, thậm chí phân rã, tiền đề là cách một đoạn thời gian ngắn phải cho chúng ăn một ít độc tố. Độc là thức ăn của chúng, không độc để ăn lại quay về trong hộp ngủ say.
“Đặt cho chúng một cái tên.”
Mạt Đặc Lạc Khắc nói.
“À, cứ kêu Phệ Độc Chi Vụ đi.”
Tô Trầm nói.
Vòng tay trên cổ tay chợt có biến hóa, biến thành một mảnh vụ khí nhỏ màu trắng.
Đám sinh vật này cực nhỏ, đến độ hoàn toàn không thấy được hình thể của chúng, mắt thường chỉ nhìn thấy một mảnh sương mù đang lăn động.
Tuy nhiên do Vân Hải các miệt mài cần cù dày vò ba mươi năm, loại vi sinh vật này đã chết đi rất nhiều, dẫn đến mảnh Phệ Độc Chi Vụ chỉ có diện tích hữu hạn, lượng độc tố có thể cắn nuốt cũng rất ít, nhưng tùy theo không ngừng bồi dục, rồi sẽ có ngày lớn mạnh.
Bảy vạn nguyên thạch mua được Phệ Độc Chi Vụ, có thể nói là Tô Trầm kiếm lớn, tâm tình cũng cực tốt.
Lúc này Tô Trầm đã dừng chân trong thành Trường Bàn một tháng, đến lúc phải trở về, giờ mà còn không quay về Giang Tích Thủy liền muốn chửi đổng -- do Giang Tích Thủy bắt đầu toàn diện khoách trương thế lực, đám huyết mạch quý tộc đã hai lần phát động “Dao Quang” đả kích với Tam Giang quân.
Chẳng qua hai lần đều bị Giang Tích Thủy ngăn đỡ, có được huyết mạch hoang thú, lại ở trong địa bàn thuỷ vực, cộng thêm bên người được một đống thủy phỉ có Dung Huyết Đồ Đăng gia trì tương trợ, Giang Tích Thủy rốt cục đã miễn cưỡng chống cự được.
Nhưng điều đó cũng khiến Tam Giang quân trả giá không ít, chết mất mấy tên hảo thủ do Giang Tích Thủy khổ cực bồi dưỡng, chính bởi thế hiện tại Giang Tích Thủy đang giậm chân thúc giục Tô Trầm trở về.
Hai lần vô công, lần sau khả năng sẽ là hai tên Dao Quang đồng thời tới tấn công.
Thế nên Tô Trầm đành phải hậm hực đi về.
Trước khi đi, Tô Trầm giao bình Giác Tỉnh dược tề cho Cố Khinh La -- hắn đã hoàn thành nghiên cứu dược tề này, số thừa lại giao cho Cố Khinh La, còn chuyện lượng Giác Tỉnh dược tề bị giảm đi liệu có ảnh hưởng gì đến tác dụng hay không thì phải xem vận khí của vị trưởng lão kia. Dù sao cũng đâu khiến hắn bỏ tiền, đúng không nào?
Ngày chia ly, Tô Trầm và Cố Khinh La nhìn nhau không nói.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không nguyện tách ra.
Tô Trầm nói với Cố Khinh La:
“Chờ đợi anh, lần sau đến đây, ta sẽ giá lên Ngũ Thải Tường Vân tới lấy em.”
Giá ngự Ngũ Thải Tường Vân tới lấy nữ nhân trong lòng, có lẽ đó là cách biểu đạt cảm tình mà người trên phiến đại lục này thích dùng nhất, nó không phải lời không, mà là một loại hứa hẹn, một loại trông đợi và mong mỏi.
Bởi chỉ có Dao Quang cảnh mới có thể đằng vân giá vụ (cưỡi mây lướt gió), thế nên bản thân câu nói này đại biểu một tư cách, một kỳ hạn, một hứa hẹn.
Đúng vậy, trong lòng Tô Trầm cũng nghĩ như thế.
Khoảnh khắc khi hắn trở thành Dao Quang cảnh, cũng chính là thời điểm hắn giá ngự tường vân tới nghênh thú Cố Khinh La.
Cố Khinh La vừa lòng thỏa ý nhìn Tô Trầm, nàng gật đầu:
“Được, em chờ anh!”
Ôm ghì lấy Cố Khinh La một cái, sau đó Tô Trầm xoay người tiến vào Giao Hoàng Thoa, bọn họ nhìn nhau, bịn rịn khoát tay.
Thẳng đến khi Cố Cẩm Đường đành chịu nói:
“Các người nếu mà không bỏ được tách ra thì xuống ôm thêm một lát.”
Khi đó Tô Trầm mới hạ tay xuống.
Vân Lôi Giao Hoàng Thoa đột nhiên khẽ chấn, phóng ra một mảnh quang mang lôi điện, rồi sưu một tiếng bay thẳng vào trong mây, phảng phất một đạo thiểm điện vạch qua ngang trời, nháy mắt đã tan biến không thấy đâu nữa.
Tốc độ Vân Lôi Giao Hoàng Thoa quả thực nhanh siêu quá tưởng tượng, chỉ dùng thời gian không đến một ngày, Tô Trầm đã từ Trường Bàn thành chạy tới Thanh Hà.
Không về Tô phủ, Tô Trầm trực tiếp tới đảo Ngọc Tâm.
Hiện nay đảo Ngọc Tâm đã biến dạng, phe cánh san sát khi xưa đã biến mất, chỉ còn cờ xí Tam Giang quân treo lên cao cao, đại biểu cho quyền uy tuyệt đối của Tam Giang quân ở chỗ này.
Đám thủy phỉ cũng không còn tán loạn như trước, bọn họ mặc vào chế phục thống nhất, hành sự có chương pháp quy củ, ngay cả nhịp bước cũng trở nên thống nhất.
Bến cảng trên đảo mỗi thời mỗi khắc đều có đội tuần phòng chuyên trách trông giữ, chỉ cần có người dám gây sự liền sẽ bị lập tức bắt lại, phạt khổ dịch.
Bởi thế Ngọc Tâm đảo trở nên rất ngay ngắn trật tự, làm gì còn cảnh thủy phỉ dã man cường hoành cuồng loạn như xưa, ngược lại càng giống như một cơ địa hải quân được huấn luyện bài bản, chỉ thiếu mỗi Vương kỳ và chiến thuyền thôi.
Không thể không nói, Giang Tích Thủy xuất thân thế gia quả nhiên là có chút thủ đoạn, một đám thủy phỉ cứ thế được hắn cường hành luyện thành binh sĩ.
Nếu không, e là đã khó mà liên hợp đối kháng được Dao Quang.
Giao Hoàng Thoa hạ xuống trước cửa giáo trường Tụ Nghĩa Sanh tổng bộ Tam Giang quân trên Ngọc Tâm đảo.
Thoa vừa hạ xuống, lập tức dẫn tới vô số thủy phỉ, ai nấy đều như lâm đại địch, còn có quang mang nguyên cấm chớp động.
Chẳng qua thấy là mấy người Tô Trầm đi xuống, đám thủy phỉ liền thở phào một hơi.
Một tên đầu mục thủy phỉ bước lên nói:
“Gặp qua Tô đô ti, đô ti ngài đã tới.”
Tô Trầm thu lại Giao Hoàng Thoa:
“Lão đại các ngươi đâu?”
“Thủ lĩnh đang trong đại sảnh.”
Tô Trầm và Vân Báo Cương Nham trực tiếp tiến vào trong Tụ Nghĩa Sảnh.
Trong Tụ Nghĩa Sảnh, Giang Tích Thủy đang chỉ chỉ điểm điểm lên bộ sa bàn ảo ảnh đảo Ngọc Tâm:
“Bố xuống Đoạn Không cấm ở chỗ này, sau đó rải phân chim lên, bên dưới giấu Tứ Cửu Liên Châu tiễn, lão khốn nạn Thân Nguyên Hồng đó, chẳng phải hắn thích bay trên trời đánh xuống ư? Để ta bẻ cánh hắn, án xuống đất đánh cho một trận!”
“Hỏa khí của Giang đại thủ lĩnh ghê quá, ta ở ngoài cửa mà cảm thấy một trận sát khí bức người.”
Tô Trầm cười lớn tiến đến.
Nghe được thanh âm này, tròng mắt Giang Tích Thủy lập tức sáng ngời:
“Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tới.”
“Chuyện là thế này, ta gồng hết toàn bộ sức lực mới khó khăn đánh lui tiến công từ Thân Nguyên Hồng, nhưng các huynh đệ cũng tổn thất không ít.”
Trong đại sảnh, Giang Tích Thủy than thở nói:
“Dao Quang đúng là Dao Quang, sai lệch thực sự quá lớn, dù lấy huyết mạch hoang thú của ta cũng không dễ để đối kháng được.”
“Chẳng phải ngươi đã ngăn lại rồi sao?”
Vân Báo cười nói.
“Là liên hợp lực lượng mọi người.”
Giang Tích Thủy nghiêm mặt đáp:
“Lần đầu tiên, Thân Nguyên Hồng thấy ta có huyết mạch hoang thú, bèn nói cho ta một lần cơ hội suy xét. Lần thứ hai, thân phận của ta đã không ngăn được hắn, hắn nói muốn quét ngang Tam Giang quân giống như Hắc Hà quân, chỉ lưu lại mình ta. Ta và bộ hạ phải liều chết phản kháng mới đánh lùi được hắn. Hai lần vô công mà về, lần tiếp theo hắn đến nhất định sẽ không đơn giản như trước. Ta dự tính tới lúc đó chí ít sẽ có hai tên Dao Quang cảnh đồng thời ra tay.”