← Quay lại trang sách

Chương 576 Lần nữa đến tập kích

“Hai tên Dao Quang đồng thời ra tay? Động tĩnh lớn quá.”

Vân Báo cười nói.

Tô Trầm lại không mấy ngạc nhiên:

“Quý tộc Thanh Hà tuyệt sẽ không ngồi nhìn chúng ta đứt đi mệnh mạch của bọn họ, dù là Vương tộc thủy trạch cũng không được.”

Vân Báo cười nhạo:

“Đó cũng là vì nơi này là Long Tang. Nếu là vị tiểu vương gia họ Lâm kia đến chỗ này thử xem, liệu đám quý tộc Thanh Hà thành có dám đánh rắm nữa không?”

Lời này kể ra cũng đúng, Giang Tích Thủy tuy là vương gia, song rốt cục không phải Vương tộc Long Tang, thế nên sức uy hiếp lực còn chưa đủ. Thân Nguyên Hồng tuy không dám giết hắn, nhưng cắt đi lông cánh của hắn thì tuyệt đối không chút áp lực. Chỉ là thực lực Giang Tích Thủy rất mạnh, thủ hạ huấn luyện ra cũng dũng mãnh siêu quá dự liệu của hắn, cho nên mới phải hai lần rút đi.

Nhưng chuyện đó về cơ bản sẽ không còn lần thứ ba, thế nên Giang Tích Thủy mới phải thúc giục Tô Trầm trở về.

Chỉ là hắn không ngờ Tô Trầm lại trở về nhanh như vậy, khắc này mới hỏi:

“Được rồi, sao các ngươi trở về nhanh thế? Chẳng phải hôm qua còn ở thành Trường Bàn mà?”

Tô Trầm Vân Báo nhìn nhau cười khẽ.

Đang đinh trả lời, lại nghe bên ngoài vang lên một thanh âm vang dội:

“Giang Tích Thủy, ngươi nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần ngươi nhường ra thủy đạo, ngươi vẫn có thể ở chỗ này làm vương giả trên nước của ngươi, nhưng nếu ngươi chấp mê bất ngộ, hôm nay lão phu sẽ không lưu thủ như trước nữa đâu!”

Nghe được thanh âm này, nội tâm ai nấy ở đây đều khẽ chấn, trên đảo vang lên từng hồi kèn lệnh, toàn bộ thủy phỉ dồn dập hành động, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh.

Đi ra Tụ Nghĩa Sảnh, nhìn lên bầu trời nơi xa, có hai người đang đứng ở đó, một người trong đó chính là Thân Nguyên Hồng, ngoài ra còn một vị lão giả mặt mày xa lạ, nhưng không cần nghĩ cũng biết tất là một vị cường giả Dao Quang cảnh trong đám huyết mạch quý tộc.

“Xem ra bọn họ cũng tới rất nhanh.”

Tô Trầm thầm thì một câu.

Giang Tích Thủy ngước đầu nhìn lên, miệng cười nói:

“Thân Nguyên Hồng, già đầu còn không biết thẹn, ngươi có chắc lần trước là ngươi lưu thủ không? Vậy giờ ngươi cứ không lưu thủ ta xem?”

Mặt già Thân Nguyên Hồng đỏ lên, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Tô Trầm.

Hắn chưa từng đối mặt với Tô Trầm, nhưng họa tượng Tô Trầm thì đã nhìn không biết bao lần, sớm đã rất quen thuộc, khắc này vừa nhìn thấy, lập tức nộ khí dâng lên:

“Tô Trầm, thì ra ngươi trốn ở chỗ này!”

“Trốn?”

Tô Trầm cười lạnh:

“Các ngươi cho là ta bị Vương Chiến Vũ đánh cho phải trốn không dám lộ diện?”

“Chẳng lẽ không đúng ư?”

Vị Dao Quang còn lại kia điềm nhiên nói.

Người này tên Vệ Bái, là lão tộc trưởng Vệ gia.

“Đúng hay không, cứ thử là biết.”

Tô Trầm không nói nhảm với hai người này làm gì, vung tay thả ra Vân lôi Giao Hoàng Thoa, tiến vào trong thoa đằng không bay lên.

Trên hai đầu thoa có bố trí Vân Tiêu Thần Lôi Pháo cỡ nhỏ, lực sát thương trên dưới ba trăm. Khắc này Tô Trầm trực tiếp phát động, chỉ thấy trước thân thoa lóng lánh lên một mảnh quang mang lôi điện khổng lồ, tiếp đó chợt thấy một đạo quang trụ lôi điện thô to tứ ngược mà ra, như lôi long gầm gào xông tới Vệ Bái.

Công kích hung mãnh này hù cho Vệ Bái nhảy dựng, công kích mạnh đến hơn ba trăm, dù là cường giả Dao Quang cũng không dám khinh thị. Chớp mắt, thân hình Vệ Bái đột nhiên kéo dài, huyễn hóa ra một mảnh tàn ảnh.

Vân Tiêu Thần Lôi Pháo sát qua người hắn bay vào không trung, tạc ra một mảnh lôi vân kinh người giữa trời xanh.

Một kích không thành, Tô Trầm không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Uy lực Vân Tiêu Thần Lôi Pháo mạnh thì mạnh thật, nhưng có một khuyết điểm là trước lúc phát động cần thời gian tụ năng, dẫn đến công kích mất đi tính đột biến, khiến cho chỉ cần là nguyên sĩ đầu óc bình thường thì đều không chọn cách cứng đối cứng với nó, bởi vậy xác suất bắn trúng cực thấp, lại thêm năng lượng tiêu hao rất lớn, khiến nó trở thành thứ để trang trí nhiều hơn là thực dụng.

Chẳng qua không sao, Tô Trầm khai pháo vốn cũng không nhằm đánh chết đối thủ.

Khắc sau, Tô Trầm đã quay đầu Giao Hoàng Thoa, bay về phương xa.

Thấy thế, Vệ Bái hừ lạnh nói:

“Giao đứa này cho ta, ngươi giải quyết Giang Tích Thủy.”

Thân Nguyên Hồng rất muốn nói nếu một mình lão tử có thể giải quyết được Giang Tích Thủy thì còn cần kêu ngươi tới làm gì. Chẳng qua lời này quá yếu kém, hắn không nói được ra mồm, thế nên đành phải ứng một tiếng. Thôi thì đợi Vệ Bái xử lý xong Tô Trầm, sau đó quay về đây giúp mình cũng được.

Bên này Vệ Bái đã lao vút đuổi theo Tô Trầm.

Uy lực Vân Tiêu Thần Lôi Pháo tuy lớn, nhưng hắn đã nhìn ra khuyết điểm của vật này, lại thêm chỉ có thể công kích theo chiều thẳng đứng, chỉ cần tránh ra họng pháo, Vệ Bái hoàn toàn không sợ.

Một đường đuổi theo, từ xa xa, Vệ Bái bắt đầu điều động phong vân, chỉ thấy trong thiên không ngưng hiện mội bàn tay khổng lồ quất tới Vân Lôi Giao Hoàng Thoa.

“Dao Quang cảnh đều thích chơi trò này à?”

Tô Trầm ngẩng đầu nhìn bàn tay khổng lồ sắp quất tới, miệng lầu bầu một câu.

Vỗ lên thân thoa, lại một mảng quang mang lôi điện phù hiện, phủ kín quanh thoa, phảng phất như vô số gai nhọn, thoáng chốc Vân Lôi Giao Hoàng Thoa đã biến thành một con nhím lôi điện.

Chưởng kia của Vệ Bá như chộp vào quả cầu gai, kết quả liền như khí cầu bị đâm thủng, phốc một tiếng, lập tức nứt vỡ.

Hộ tráo lôi điện chuyên dùng để khắc chế thuật biến hóa kiểu này, tưởng muốn trực tiếp cầm nã căn bản là điều không thể, phải đích thân lâm trận mới được.

Ý thức được điểm này, Vệ Bái không khách khí nữa.

Hư tượng chợt lóe sau lưng, hình tượng một con quái thú dữ tợn cự đại hiện ra. Nó nhìn qua giống một con mặt ngựa thân khỉ, trời sinh có bốn mắt, trên đầu mọc lên hai chiếc sừng một lớn một nhỏ.

Thú này tên là Lam Huyết Thần Phong Nghê, trời sinh có thể giá ngự phong vân, biến hóa vô song.

Vừa xuất hiện, nó lập tức gầm gào với Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, lăn lộn nhảy lên, đè Giao Hoàng Thoa xuống.

Đây là lần đầu tiên Tô Trầm nhìn thấy ảo ảnh huyết mạch thoát ly chủ nhân phát động công kích, không khỏi kinh ngạc sững sờ mất một lúc, may mà tốc độ Vân Lôi Giao Hoàng Thoa cực nhanh, xoát một cái, đột nhiên gia tốc, tránh qua một kích kia.

Vỗ lên thân thoa, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa lập tức giật lùi ra sau.

“Chạy đi đâu!”

Vệ Bái kêu một tiếng, thân hình chợt lóe, trực tiếp xuất hiện ở nơi ảo ảnh Lam Huyết Thần Phong Nghê đang đứng.

Thì ra huyết mạch hóa thân của hắn không những có thể thoát thể công kích, thậm chí có thể trợ giúp Vệ Bái thực hiện năng lực thuấn di. Chẳng qua cự ly mà huyết mạch hóa thân có thể thoát ly cũng có hạn, kéo theo đó cách thức thuấn di này cũng không phải vô hạn.

Mắt thấy Vệ Bái kéo gần cự ly, Tô Trầm thoáng kinh ngạc, sau đó liền cười nói:

“Xem ra ta phải thêm chút tốc độ nữa mới được.”

Tăng cường tinh thần lực đưa vào, tốc độ Vân Lôi Giao Hoàng Thoa lần nữa đề thăng.

Một người một thoa cứ thế đuổi nhau bay về phương xa.