← Quay lại trang sách

Chương 578 Chuyển tiến

Làm sao Tô Trầm lại có được một chiếc Xuyên Vân Thoa như thế?

Nhưng thậm chí không đợi hắn kịp nghĩ rõ ràng, chỉ thấy Vân Lôi Giao Hoàng Thoa đã lao qua bão cát, không chút giảm tốc bay thẳng về nơi xa, chớp mắt liền không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Đây là chuyện gì?

Không phải vừa nãy nó còn câu dẫn mình kia mà?

Sao giờ lại đột nhiên chạy đi?

Bỗng dưng một ý niệm phù hiện lên trong đầu, Vệ Bái hét lớn:

“Không hay! Lão Thân!”

Lúc Vệ Bái đuổi theo Tô Trầm bay đi, đại chiến ở Giang Tâm đảo cũng đã triển khai.

Đối mặt Thân Nguyên Hồng, Giang Tích Thủy không nói nhảm gì nhiều, trực tiếp phát động lực lượng huyết mạch. Nước sông xung quanh Giang Tâm đảo đột nhiên dâng lên, một mảnh sóng đào cuốn tới, không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hình thành nên một cánh tay khổng lồ đánh về phía Thân Nguyên Hồng.

Khi xưa ở Tô phủ, Giang Tích Thủy chỉ có thể huyễn hóa ra một con mắt Lạc Du, hiện tại đã có thể hóa ra một cánh tay nguyên vẹn, đây không chỉ là bởi mấy năm nay thực lực hắn có tiến bộ, mà còn bởi thân ở trong thuỷ vực, càng có thể phát huy ra thiên phú huyết mạch Lạc Du của Giang gia.

Cánh tay khổng lồ do lượng lớn nước sông ngưng tụ hóa thành cuộn trào phách tới Thân Nguyên Hồng, dù là Thân Nguyên Hồng cũng không thể không ngưng trọng đón đánh. Sắc mặt trầm trọng quát:

“Huyết mạch hoang thú!”

Sau lưng lập tức hiện ra ảo ảnh Cương Thiết Bạo Long, đồng thời xuất chưởng ra, không trung huyễn hóa một mảnh chưởng ảnh, đối đầu chính diện cùng cánh tay Lạc Du của Giang Tích Thủy.

Cương Thiết Bạo Long tuy có tên là long, song không phải Chân Long, mà chỉ là một loại cự thú trên cạn hình thể to lớn, lực lượng vô song.

Giang Tích Thủy dù có huyết mạch hoang thú, lại thêm địa lợi gia thành, song rốt cục mới chỉ là Phí Huyết cảnh, kém Dao Quang cảnh tận hai cảnh giới, Cương Thiết Bạo Long lại am hiểu đứng đối cứng chính diện, bởi thế hai bên vừa đụng nhau, Cương Thiết Bạo Long cuối cùng vẫn chiếm thượng phong.

Bạo Long khổng lồ gầm rú, thiết chưởng của Thân Nguyên Hồng theo đó cường hành đè cánh tay Lạc Du xuống.

Chẳng qua thủy tính thiên nhu, vô cùng vô tận. Lực lượng Lạc Du không nằm ở chỗ cương mãnh, mà nằm ở chỗ liên miên không dứt.

Chỉ cần thân trong thuỷ vực, Giang Tích Thủy liền có thể không ngừng sinh ra tay Lạc Du.

Nhìn cảnh trên Giang Tâm đảo thì biết, lại một con Thủy Long cực lớn bay lên không trung, hóa thành tay Lạc Du xông thẳng trời cao, dù Cương Thiết Bạo Long cường hãn vô song, nhưng đối mặt với những cánh tay vô cùng vô tận kia, trừ phi vét hết nước sông Tam Giang, hoặc là nguyên lực Giang Tích Thủy hao hết, bằng không muốn tiêu diệt hắn là điều không thể.

Đồng thời với đó, phía dưới vô số thủy phỉ đã dồn dập triệu tập cung tiễn, trọng nỏ, bắn lên hông trung, nguyên cấm trận phát động, gia trì cho những cung, nỏ này, khiến chúng cũng có phần nào uy hiếp đến Dao Quang cảnh.

Lại thêm lượng lớn nguyên khí sĩ liên hợp với nhau, hội tụ ra năng lượng cường đại, do một tên nguyên sĩ Khai Dương đỉnh phong dẫn dắt chém lên không trung. Đây là thuật hợp kích đến từ thủy trạch Giang gia, có thể liên hợp lực lượng đám đông, phát huy ra uy năng lớn nhất.

Thế là trên không trung xuất hiện đạo đao mang hạo hãn thứ ba, chém mạnh về phía Thân Nguyên Hồng.

Đối với điều này Thân Nguyên Hồng sớm đã có chuẩn bị, tay trái vung lên, một thanh trường đao cổ phác hiện ở trong tay, tiện tay khẽ vạch, ngăn đỡ đao mang hợp kích kia, đồng thời gió lốc tuôn động trước người, thổi tan tất cả mũi tên từ phía dưới phóng lên.

Tay phải vẫn áp chế tay Lạc Du, tay trái thuận thế chém đao xuống phỉ chúng bên dưới.

Ngay thời điểm hắn ra tay, tay Lạc Du của Giang Tích Thủy lập tức hạ xuống, vừa khéo ngăn trở một đao kia, đồng thời dẫn dắt đám thủy phỉ lần nữa nhảy lên, trong người bừng bừng quang hoa lấp lánh, là quang huy trán phóng từ Dung Huyết Đồ Đằng, một đao mang theo lực lượng khủng bố lập tức chém lên, bức cho Thân Nguyên Hồng không thể không thu tay tự bảo.

Thân Nguyên Hồng tới đây hai lần, Giang Tâm đảo nghênh chiến hai lần, đây đó sớm đã quen thuộc, ngay cả chiến pháp đều chẳng có gì bất ngờ. Ngươi biết bước tiếp theo ta muốn làm gì, ta cũng biết bước tiếp theo ngươi muốn làm gì.

Thế nên nhiệm vụ của Giang Tích Thủy là toàn lực kiềm chế Thân Nguyên Hồng, bảo hộ mọi người, làm tấm khiên che chắn cho bọn họ, còn đám thủy phỉ thì phụ trách tiến công, khiến cho Thân Nguyên Hồng không cách nào toàn lực hủy diệt nơi này.

Dựa theo cách phối hợp đó, bọn họ mới có thể hai lần bức lui Thân Nguyên Hồng.

Chẳng qua sau hai lần chiến đấu trước kia, Giang Tích Thủy đã tổn thất không ít nhân thủ, bởi thế khắc này tái chiến, công kích đến từ Giang Tâm đảo không còn được uy mãnh như trước.

Trong va chạm đang không ngừng diễn ra kia, bên liệt thế dần dần lộ diện, ngăn đỡ rất vất vả.

Thân Nguyên Hồng ngăn trở từng đợt công kích, cười lạnh nói:

“Một đám gà đất chó sành, nhiều đến mấy đến thế thôi!”

Nói rồi đẩy mạnh đao thế hướng về phía trước, một đạo đao quang năng lượng khủng bố chém xuống, ngay lúc Giang Tích Thủy đang định ngăn trở, nó lại đột nhiên chia ra làm ba, một phần bị Giang Tích Thủy ngăn trở, một phần bị lực lượng liên hợp kia ngăn trở, còn một phần nhỏ thì xông tới nơi đám người tụ tập dày đặc nhất.

Giống như khi trước, Thân Nguyên Hồng muốn thông qua phương pháp tằm thực dần dần suy yếu lực lượng Giang Tâm đảo, thẳng đến khi lực lượng này đạt tới giới hạn sụp đổ, liền sẽ triệt để đi đứt. Nếu theo như bình thường, chiến đấu như vừa rồi Thân Nguyên Hồng chí ít còn phải tiến hành bảy tám lần mới dám tấn công dứt điểm. Nhưng lần này có thêm một vị Dao Quang cảnh khác, dù tạm thời không ở đây nhưng cũng mang đến cho đám thủy phỉ áp lực tâm lý cực đại, khiến sức chịu đựng của bọn họ hạ cực thấp.

Dưới tình hình như thế, có lẽ chỉ cần mấy lần công kích liền có thể khiến cho bọn họ triệt để mất đi ý chí chiến đấu.

Thân Nguyên Hồng vừa nghĩ tới đó, đao quang lẫm liệt lại càng sáng bừng lên, sát ý tràn đầy.

Ngay lúc này, một đạo nhân ảnh đột nhiên luồn lên, từ giữa không trung chặn đứng một đao kia.

Khanh!

Tiếng rền vang thanh thúy chấn động trời mây.

Một đao mãnh liệt của Thân Nguyên Hồng cứ thế bị cường hành ngăn đỡ.

Hắn kinh ngạc nhìn lại, thảng thốt hét lên:

“Vân đại nhân?”

Người ngăn xuống một đao kia đột nhiên chính là Vân Báo.

Thân làm Thiên Cơ vệ thành Thanh Hà, Thân Nguyên Hồng tự nhiên không khả năng chưa thấy qua Vân Báo.

Chẳng qua một khắc sau, sắc mặt Thân Nguyên Hồng liền chuyển vẻ dữ tợn:

“Tiểu tử thúi, ngươi tưởng rằng bằng thân phận Thiên Cơ Vệ liền có thể hoành hành?”

Phong vân lần nữa tuôn động, Cương Thiết Bạo Long ngửa mặt lên trời gầm gào, đao quang tái khởi, bao trùm luôn cả Vân Báo.

Vân Báo trả lời rất bình thản:

“Ta chưa từng dùng thân phận Thiên Cơ Vệ đi hoành hành bao giờ, nếu ta có hoành hành, cũng là dựa vào đao trong tay và bầu nhiệt huyết trong người.”

Lúc này Thân Nguyên Hồng lại vỗ ra một chưởng, kình khí vô hạn, triển hiện ra uy thế bá đạo của Cương Thiết Phách Long.