Chương 580 Truy kích (Thượng) (1)
Từng đao từng đao được Tô Trầm điên cuồng bổ tới, mỗi đao đều mang theo lực lượng khủng bố chém chết hết thảy, đáng chú ý nhất là trong đó còn mang thuộc tính của Phá Giáp Chùy, cho ngăn được thì vẫn có tí ti đao khí thấu qua phong tỏa tiến vào cơ thể Thân Nguyên Hồng, khiến cho Thân Nguyên Hồng khó chịu không thôi.
Thân Nguyên Hồng biết không hay, nếu cứ tiếp tục thế này mình tất sẽ bại, trong lòng nảy sinh ý định thoát ly chiến đấu.
Chỉ là hắn muốn chạy, Tô Trầm Giang Tích Thủy lại muốn giữ khách.
Giang Tích Thủy giơ hai tay lên, nháy mắt cánh tay Lạc Du phân hoá thành mấy chục ngọn Vô Gian Thủy Lao từ bốn phương tám hướng quấn tới Thân Nguyên Hồng, khiến Thân Nguyên Hồng phảng phất như thành chim trong lồng, không cách nào chạy trốn.
Trong mắt Thân Nguyên Hồng chớp qua một tia ngoan lạt:
“Chỉ bằng chút thủ đoạn này mà cũng muốn vây khốn lão phu?”
Lực lượng Cương Thiết Bạo Long toàn diện phát động, từng đoạn cột nước bị Thân Nguyên Hồng toàn lực xung kích tách hết ra, không gì có thể ngăn trở được.
Nhưng nháy mắt khi hắn sắp xông ra, trước mặt lại xuất hiện một đạo lôi quang thô to. Vân Lôi Giao Hoàng Thoa cần tinh thần lực mới có thể khống chế, nhưng nhờ thế lại tiện, dù Tô Trầm không ở trong thoa, hắn vẫn có thể dùng tinh thần lực điều khiển nó.
Khắc này lôi quang đến rất kịp thời, bị màn nước che khuất, Thân Nguyên Hồng cứ thế đâm đầu thẳng vào lôi trụ.
Thời khắc nguy cấp, Thân Nguyên Hồng quát to một tiếng, vỗ tay lên trán, đỉnh đầu hiện ra Liên Đài nhất phẩm.
Muốn thành Dao Quang, trước phải đúc Liên Đài.
Liên Đài này chính là gốc rễ cho lực lượng của Dao Quang cảnh, là nền tảng để tu vi tiến triển.
Liên Đài vừa hiện ra, xoay vòng tán phát một mảnh quang mang tường hòa, rủ ra từng luồng nguyên năng, một bộ phận tiến vào đỉnh đầu, quay về cơ thể Thân Nguyên Hồng, cung cấp nguyên lực cần thiết cho hắn, còn phần lớn thì như rèm cửa rủ xuống ngăn trước người, đạo quang trụ lôi điện kia đánh lên tấm màn do Liên Đài rủ xuống, oanh ra mảng lớn nguyên năng.
Thân Nguyên Hồng quái khiếu tránh đi, oanh kích này khiến hắn bị thương không nhẹ, tuy chỉ thụ thương ngoài da, nhưng Liên Đài cũng bị hao tổn, sau này sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với căn cơ tu hành. Đây cũng là tệ đoan khi dùng Liên Đài hộ thể, bằng với cầm căn cơ tu hành ra gánh thương thay mình.
Thân Nguyên Hồng đoán thầm lần này bị thương, chí ít vứt đi mười năm khổ tu, trong lòng không khỏi phẫn nộ, thầm hạ quyết tâm phải trả thù bằng được.
Đáng tiếc hắn lại không có cơ hội.
Tô Trầm một mực theo dõi gắt gao, Hải Thị Thận Lâu cũng được phát động.
Chỉ là lần này hiệu quả không được tốt như lần trước, từ chỗ Vương Chiến Vũ, Thân Nguyên Hồng đã biết Tô Trầm có tinh thần bí kỹ, cho nên sớm đã có điều chuẩn bị, thế nên thân mình chỉ thoáng run lên phút chốc, nháy mắt liền giãy thoát ra khỏi huyễn cảnh.
Song dù là thế, hắn vẫn lỡ qua cơ hội trốn thoát.
Thủy lao của Giang Tích Thủy lần nữa ùa tới, lực lượng liên hợp và Trảm Nhạc Đao cũng cuồng dã oanh tới.
Thủy lao, Vân Tiêu Thần Lôi Pháo, Hải Thị Thận Lâu, mấy loại thủ đoạn kết hợp phủ kín tứ bề, khiến hắn không cách nào triệt thoái.
Công kích khủng bố tầng tầng lớp lớp, oanh kích cho cường giả Dao Quang cảnh như Thân Nguyên Hồng liên tục thổ huyết.
Hắn biết tình hình không ổn, hiện tại hi vọng duy nhất của hắn là Vệ Bái đi về cứu viện.
Vỗ tay lên trán, Liên Đài tái hiện trên đỉnh đầu.
Từng sợi nguyên năng rủ xuống như tơ, ngăn trở đại bộ phận công kích.
Có điều phòng ngự cường đại này là cầm căn cơ tu hành ra làm đại giá, mỗi một lần oanh kích đều khiến Thân Nguyên Hồng đau lòng muốn thổ huyết. Cứ tiếp tục thế này, sợ rằng đến cả Liên Đài cũng bị vụn vỡ mất. Một khi Liên Đài vụn vỡ, bằng với hắn sẽ từ Dao Quang rơi rớt xuống Khai Dương, một khi không còn chênh lệch cảnh giới, sợ rằng một giây sau sẽ bị đối thủ chém thành thịt nhão.
Liên Đài nhất phẩm từ từ chuyển động, gánh chịu oanh kích điên cuồng đến từ các phương, tầng chất ngọc vốn kiên cố bên ngoài bắt đầu hiện ra từng đạo vết rách.
Mỗi một lần oanh kích, đồng nghĩa với oanh đi tu vị lấy năm ra mà tính của Thân Nguyên Hồng, đồng nghĩa với khoảnh cách hạ cấp lại gần thêm một bước.
Điều này đối với Thân Nguyên Hồng quả thực không khác gì đang bị khổ hình lăng trì.
Ngay lúc này, phương xa cuối cùng hiện ra thân ảnh Vệ Bái.
Sau một hồi đuổi bắt ráo riết, Vệ Bái cuối cùng đã chạy tới.
Nhìn thấy Vệ Bái xuất hiện, trong mắt Thân Nguyên Hồng hiện ra hi vọng, hô to:
“Vệ huynh cứu ta!”
“Hắn không cứu được ngươi đâu, cứ an tâm đi chết đi.”
Tô Trầm lãnh khốc nói.
Một đạo hỏa diễm đỏ sậm lượn lờ trên thân đao, mang theo uy năng khủng bố chôn diệt hết thảy chém xuống.
“Không!”
Trong tiếng kêu hét tuyệt vọng của Thân Nguyên Hồng, Trảm Nhạc Đao chém lên Liên Đài nhất phẩm.
Phanh!
Liên Đài vỡ tung thành từng mảng.
Sau khi bổ ra Liên Đài, dư thế của Trảm Nhạc Đao vẫn không giảm, tiếp tục hạ xuống, chém lên người Thân Nguyên Hồng, chẻ đôi hắn thành hai nửa.
Ám Diệt Chi Diễm bừng lên, nháy mắt đã thiêu đốt Thân Nguyên Hồng thành tro tàn.
Cảnh này vừa khéo rơi vào trong mắt Vệ Bái đang bay tới từ nơi xa, mắt thấy một vị Dao Quang cảnh cứ thế tiêu thành tro bụi, Vệ Bái kinh hãi muốn chết.
Hắn biết Tô Trầm lộn về nhất định sẽ tạo thành bất lợi nhất định cho Thân Nguyên Hồng, nhưng theo hắn thấy, lấy thực lực Tô Trầm, cùng lắm chỉ mang đến chút phiền toái cho Thân Nguyên Hồng mà thôi. Nhiều thêm một đối thủ, khiến cho Thân Nguyên Hồng rơi xuống hạ phong đã tính là lợi hại lắm rồi.
Ai mà ngờ Thân Nguyên Hồng lại bị đánh cho trốn đều không trốn được, cứ thế vẫn lạc đương trường.
Biến hóa tới quá đột nhiên, đến nỗi Vệ Bái hoàn toàn không cách nào hiểu được, không cách nào chấp nhận, tâm hồn chấn động, cả người ngây dại.
Chính điều này đã khiến hắn lỡ qua cơ hội sau cùng để bỏ trốn.
Vừa chém đôi Thân Nguyên Hồng xong, Tô Trầm quay đầu nhìn hướng Vệ Bái, cười nói:
“Ngươi tới đúng lúc lắm.”
Giang Tích Thủy giơ hai tay đẩy mạnh, Vô Gian Thủy Ngục lập tức vươn dài ập tới.
Tiếp đó lực lượng liên hợp, Thu Thủy Phân Quang Nhận, Phá Giáp Khai Sơn Chùy cũng dồn dập kích phát lực lượng mạnh nhất, nhắm chuẩn không trung lao vút đi, đao quang chùy ảnh phủ kín chân trời, khiến Vệ Bái nhìn mà kinh hồn táng đảng, vội quay đầu bỏ chạy.
Sau đó hắn liền hiểu ra vì sao Thân Nguyên Hồng lại chạy không thoát.
Quang trụ lôi điện thô to lần nữa phủ kín đường trốn của Vệ Bái, không chỉ thế, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa cũng lấy tốc độ nhanh đến không cách nào tưởng tượng, chở theo Tô Trầm xông về phía Vệ Bái.
Hải Thị Thận Lâu, Vô Gian Thủy Ngục, đoạn không nguyên cấm, mưa tên đầy trời, đủ loại thủ đoạn dồn dập nện tới Vệ Bái.
Tuy thực lực Vệ Bái rất cường hãn, tốc độ cũng cực nhanh, nhưng đối mặt với công kích dồn dập kín kẽ này, hắn cũng bị dọa sợ, kinh ngạc, rét lạnh.
Liên Đài nhất phẩm được tế ra, xoay vòng tán phát một mảnh quang thải, Vệ Bái hô lớn:
“Ta nhận thua, ta đầu hàng!”