← Quay lại trang sách

Chương 581 Truy kích (Thượng) (2)

Đường đường cường giả Dao Quang, thế mà lúc nói ra lời nhận thua đầu hàng lại không chút khí tiết, không chút tôn nghiêm.

Nhưng, chỉ cần còn đường sống, tôn nghiêm có tính là gì.

Đám huyết mạch quý tộc ngày thường coi mặt mũi còn lớn hơn trời, nhưng đến khi thực sự đối mặt tử vong, tôn nghiêm hay bất cứ thứ gì đều có thể vứt bỏ.

Đáng tiếc tôn nghiêm hắn tuy đáng tiền, đám người Tô Trầm lại không cần.

Trảm Nhạc Đao lấy uy thế không gì ngăn cản nổi bễ nghễ chém xuống, nương theo sau là thanh âm lãnh khốc vô tình của Tô Trầm:

“Phương thức đầu hàng tốt nhất của ngươi là tử vong.”

“Không!”

Vệ Bái hô to.

Liên Đài sinh hoa, nghịch quyển mà ra, nâng dậy Trảm Nhạc Đao của Tô Trầm.

Ám diễm trên Trảm Nhạc Đao lại bùng lên, mang theo đao mang thấu xương, ép cho hoa quang Liên Đài chớp động liên hồi. Chỉ mình hắn thôi đã áp chế khiến Vệ Bái tối tăm mặt mũi như thế, huống hồ còn có đám người Giang Tích Thủy. Trong khi luận chiến lực thực tế, Lam Huyết Thần Phong Nghê của Vệ Bái còn không bằng được Cương Thiết Bạo Long của Thân Nguyên Hồng.

Vệ Bái cũng biết không hay, đứng giữa lằn ranh sinh tử, nếu mà bị triệt để khốn chặt, e rằng hắn không còn cơ hội nào để giữ mạng.

Hắn hét lớn một tiếng, Lam Huyết Thần Phong Nghê đột nhiên xông ra, bay thẳng ra chừng trăm trượng.

Lúc trước khi đuổi bắt Tô Trầm, mỗi lần Lam Huyết Thần Phong Nghê đột tiến chẳng qua chỉ thuấn di chừng trên dưới ba bốn mươi trượng, thế nên Tô Trầm một mực cho rằng đó là cự ly cực hạn mà Thần Phong đột tiến có thể làm được, không ngờ khắc này lại bỗng chốc đạt tới trăm trượng.

Ngay sau đó, thân hình Vệ Bái chợt lóe, thoáng chốc lại bay thêm chừng trăm trượng nữa.

Vô Gian Thủy Ngục do Giang Tích Thủy điều động đến chậm mất một bước, Vệ Bái không chỉ một lần sử dụng Thần Phong đột tiến, mà liên tục ba lần Thần Phong đột tiến. Mặc dù sử dụng với tần suất cao, phạm vi lớn khiến trên Liên Đài trực tiếp rạn ra một đạo vết rách cực lớn, nhưng chí ít Vệ Bái đã thoát ly tầm bao phủ từ công kích trên Giang Tâm đảo.

Cảnh này khiến Vô Gian Thủy Ngục của Giang Tích Thủy không cách nào đuổi kịp, cả lực lượng liên hợp và công kích từ Vân Báo Cương Nham đều rớt lại đằng sau.

Chỉ có Tô Trầm giá ngự Vân Lôi Giao Hoàng Thoa là có thể đuổi kịp, chẳng qua hiển nhiên Tô Trầm không khả năng làm ra hành động ngu ngốc như vậy. Hắn về lại trong thoa, quay đầu đi đón đám người Giang Tích Thủy Vân Báo.

Đợi tiếp mấy người Giang Tích Thủy vào trong thoa, sau đó lại lao vút lên không trung, khi đó ở trong mắt bọn họ, Vệ Bái chỉ còn là một điểm nhỏ ở phía xa.

Tô Trầm giá ngự Giao Hoàng Thoa đuổi theo, Giang Tích Thủy nhíu mày hỏi:

“Không có thủ hạ hợp lực, chỉ bằng mấy người chúng ta liệu có giải quyết được hắn không?”

Tô Trầm vội vàng đón người, chỉ mang theo được Giang Tích Thủy, Vân Báo, Cương Nham và đại hán Khai Dương đỉnh phong dẫn dắt quần phỉ công kích khi trước, người này tên Mã Hồng Phi, hai năm trước bị Giang Tích Thủy thu phục, thành là thân tín của hắn.

Tô Trầm hồi đáp:

“Hắn đã bị thương, Liên Đài cũng tổn hại, đảm khí mất sạch, đã cùng đường hết lối. Các ngươi ngồi đây nghỉ ngơi, ta dùng Vân Lôi Giao Hoàng Thoa xoay vần một lúc, tiến một bước tiêu hao hắn.”

“Giao Hoàng Thoa? Thì ra đây là Xuyên Vân Thoa dùng thi thể Giao Hoàng luyện chế thành? Khó trách lại thần dị như thế.”

Ngồi ở trong thoa, Giang Tích Thủy sờ lên thân thoa, miệng tán thán nói.

Đánh nửa ngày, bọn họ quả thực đều rất mệt mỏi. Tuy có thể dùng nguyên thạch khôi phục nguyên lực, nhưng khí lực hao tổn lại nhất thời khó mà khôi phục được, chính cần phải nghỉ ngơi.

“Đoán xem bao nhiêu tiền.”

Vân Báo nói.

“Thứ tốt thế này, sợ rằng phải trên ức nguyên thạch, ngươi đào đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Giang Tích Thủy cả kinh hỏi, hắn rốt cục xuất thân Vương tộc, vừa nhìn đã nhận ra giá trị Giao Hoàng Thoa, có điều vẫn bị khoản đầu tư này của Tô Trầm hù cho không nhẹ.

Tô Trầm “khiêm tốn” cười khẽ:

“Không nhiều vậy đâu, trả giá một hồi cuối cùng chỉ mất chừng sáu ngàn vạn thôi. Giao Hoàng Thoa này có một ít khuyết điểm, thế nên cũng rẻ, lại thêm ta mua chút tài liệu, bọn họ mới bán cho với giá ưu đãi.”

“Lại mua chút tài liệu? Bao nhiêu?”

Tô Trầm nghiêng đầu nhún vai đáp:

“Tổng cộng một ức năm ngàn năm trăm vạn.”

Trước mắt Giang Tích Thủy chợt tối sầm:

“Ngươi nói ngươi đi thành Trường Bàn mất ngày, một hơi tiêu hết gần một ức sáu ngàn vạn?”

Tô Trầm vẫn bình thản đáp:

“Không, số đó chỉ tiêu ở Phi Nguyệt Phường thôi. Nếu mà tính là ở thành Trường Bàn thì tổng cộng tiêu hết hơn ba ức.”

Thân thể Giang Tích Thủy hơi lắc, suýt nữa thì ngất xỉu, Mã Hồng Phi ở bên cạnh nghe mà cũng ngẩn ngơ.

Nếu không tận mắt thấy được Vân Lôi Giao Hoàng Thoa, Trảm Nhạc Đao, Thu Thủy Phân Quang Nhận, Phá Giáp Khai Sơn Chùy, với cả từng kiện nguyên khí sáng loang loáng trên thân ba người, bọn họ chắc sẽ cho rằng Tô Trầm đang thổi phồng.

Giang Tích Thủy trừng mắt với Tô Trầm:

“Ngươi mau nói, ngươi đào đâu ra nhiều nguyên thạch như vậy?”

“Tiểu Báo, ngươi nói đi.”

Tô Trầm chuyên tâm điều khiển thoa, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa đã đuổi kịp Vệ Bái, chỉ là xét tới chênh lệch thực lực giữa hai bên, hắn không lập tức xuất chiến, mà từ xa xa dùng pháo oanh kích Vệ Bái.

Tuy xác suất bắn trúng của Vân Tiêu Thần Lôi Pháo thấp đến mức khiến người nhìn mà than thở, nhưng uy năng cường đại của nó lại khiến Vệ Bái không thể không cẩn thận ứng phó, thỉnh thoảng lại phải phân tâm tránh né, thậm chí đôi khi còn phải đổi hướng chạy trốn.

Khăng khăng tốc độ hắn không kịp Giao Hoàng Thoa, muốn triệt để giãy thoát là điều không thể.

Mắt thấy Tô Trầm giá sử Giao Hoàng Thoa oanh tới từng đợt pháo kích, Vệ Bái giận mắng:

“Không còn đám thủ hạ kia tương trợ, thật tưởng rằng chỉ bằng mấy người các ngươi đã có thể đối phó được lão phu?”

Lập tức hắn liền quay đầu lại, Lam Huyết Thần Phong Nghê nghịch chuyển xông ra, khuấy động phong vân, thủ trảo xanh lam lăng không phách tới.

Đối mặt với cảnh này, Tô Trầm vỗ lên Giao Hoàng Thoa, thoa liền quay đầu, rút ngược về phía sau.

Hắn không ngờ lại bỏ chạy!

Nhìn thấy Vân Lôi Giao Hoàng Thoa chuyển hướng chạy đi, Vệ Bái ngẩn người, chỉ là hắn không đuổi theo, mà hừ lạnh một tiếng:

“Xem như ngươi thức thời!”

Biết mình đuổi cũng đuổi không kịp, hắn bèn dứt khoát xoay người rời đi.

Nhưng hắn vừa quay đầu, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa liền cũng quay đầu theo, từ xa xa dùng pháo oanh kích.

Vệ Bái hết cách, đành phải lăng không vọt tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn, tức tối, huyết khí ẩn ẩn tuôn động, biết đây là do Liên Đài bị tổn hại mà ra, nếu mà không nhanh chóng trị liệu, cảnh giới liền sẽ vĩnh viễn hạ thấp, hậu hoạn vô cùng.

Đầu bên kia Tô Trầm lại quá giảo hoạt, tuyệt đối không cứng đối cứng, mà cứ lợi dụng ưu thế tầm bắn và tốc độ của Vân Lôi Giao Hoàng Thoa để công kích từ xa, chơi trò địch tiến ta lui, địch lui ta tiến.

Tốc độ Giao Hoàng Thoa nhanh hơn hắn, tầm bắn Thần Lôi pháo cũng xa hơn hắn, hắn cứ như là diều gió bị người ta giật dây, chỉ có nước bị động chịu đánh.