Chương 582 Truy kích (Hạ)
Vân Báo trong thoa còn đang kể chuyện xưa, trong thoa có hạt dưa, nước trà, Giang Tích Thủy và Mã Hồng Phi vừa uống trà cắn hạt dưa, vừa nghe Vân Báo kể chuyện, thỉnh thoảng Cương Nham cũng chêm mấy câu.
Nghe được thì ra Vân Bức chính là Tô Trầm, lập tức mọi bí ẩn cũng theo đó giải khai.
Gần đây không có chuyện nào càng lớn hơn chuyện bán ra Tam Dương dược tề, mà ai cũng biết chuyện này tất có liên quan đến Vân Bức.
Chỉ là vừa nghe Tô Trầm kiếm được mười tám ức, Giang Tích Thủy vẫn bị dọa cho kinh hãi.
Tiếp đó là chuyện vung tiền mua sắm trong Trường Bàn thành, cái này thật ra không có gì để kể, nhưng ai bảo nhiều tiền, tùy tiện mua thứ nào cũng có thể mang đến cảm giác kinh tâm động phách, khiến người nghe sửng sốt không thôi.
Kết quả bên ngoài diều gió bay múa, bên trong lại thành quán trà nghe giải trí.
Vệ Bái bị Giao Hoàng Thoa cuốn lấy, tâm tình càng lúc càng nôn nóng, biết không làm gì được gia hỏa này, thế là bèn dứt khoát không quản không nhìn toàn lực bay về phía Thanh Hà thành.
Chí ít trong thành Thanh Hà còn có thế gia, còn có quý tộc, còn có cường giả Dao Quang cảnh khác cứu hắn.
Tô Trầm nhìn ra ý đồ đối phương, lập tức quay đầu nói:
“Hắn định bay về Thanh Hà tìm viện quân, đi ra ngăn hắn lại.”
“Để ta.”
Giang Tích Thủy phi thân mà ra.
Bởi vì đang ở giữa trời, không có nước, Giang Tích Thủy bèn lợi dụng mây mù, chớp mắt, trước mặt đã tràn đầy lượng lớn hơi nước. Bầu trời vừa nãy còn sáng trong, bỗng chốc biến thành vụ thủy đầm lầy, đây cũng chính là nguồn gốc của cái tên thủy trạch.
Vệ Bái bay giữa không trung, chợt cảm thấy không khí ẩm ướt, trở lực tăng nhiều, trong không khí còn chứa rất nhiều loại biến hóa, ẩn giấu phong hiểm, công kích quấy rối không dứt.
Vệ Bái đành chịu, chỉ còn nước quay đầu đổi hướng khác.
Giang Tích Thủy lại không tiếp tục ngăn trở, mà về lại trong thoa tiếp tục tĩnh dưỡng, ngoài miệng lại không quên hỏi tiếp:
“Sau đó thì sao? Kiện Ngân Thủy Ngọc Châu Kiêm kia ai mua?”
Vân Báo hồi đáp:
“À, chúng ta mua cũng vô dụng, thế là một hộ đại tộc khác mua đi.”
“Ai u, vô dụng với các ngươi, nhưng hữu dụng với ta a.”
Giang Tích Thủy đấm ngực dậm chân:
“Ngân Thủy Ngọc Châu Liêm có thể tự động sinh thành thủy mạc, các ngươi cũng thấy rồi đấy, ở nơi có nước với nơi không có nước, chiến lực của ta liền hoàn toàn bất đồng! Nếu ở trên mặt sông, ta có thể dùng thủy ngục trực tiếp vây khốn hắn, nhưng giờ ở trên trời, ta chỉ có thể dùng thủy trạch trì trệ hắn.”
Cương Nham thành thật đáp:
“Khi đó làm gì nghĩ được nhiều như vậy.”
Giang Tích Thủy đâm tay vào lưng Tô Trầm:
“Không nghĩa khí! Các ngươi căn bản không nghĩ đến ta, uổng công ta giúp ngươi thống lĩnh Tam Giang, át trở thủy đạo, gánh chịu công kích từ Dao Quang! Nhưng các ngươi thì sao? Lúc hưởng thụ không ngờ lại chẳng nghĩ đến ta!”
Tô Trầm vội nói:
“Ngươi đừng nói nữa, việc này là ta không đúng, ta sai rồi. Đương thời chỉ nghĩ nhanh chóng mua trang bị để đi đánh những gia hỏa kia, quên mất phần của huynh đệ. Thế này đi, quay đầu ta cho ngươi một ngàn vạn, ngươi thích mua cái gì thì mua, được không?”
Trước mắt Giang Tích Thủy lại tối sầm.
Một ngàn vạn đó!
Tô Trầm nói quăng là quăng.
“Được!”
Giang Tích Thủy có ngu mới không đáp ứng, suy nghĩ một lát lại nói:
“Có điều không thể chỉ cho mình ta, kể ra thì Hàn Yến cũng là bằng hữu của ngươi, đúng không?”
Ta xxx!
Trong lòng Tô Trầm thầm mắng một tiếng, giơ thêm một ngón tay:
“Hai ngàn vạn, hai người các ngươi thích làm gì thì làm.”
“Quyết định vậy đi!”
Giang Tích Thủy hưng phấn hô to.
Vân Báo thong thả nói:
“Thế ngươi đừng quên còn có Nguyệt Lung Sa, nàng cũng là bằng hữu của chúng ta.”
“... Đúng đúng, nàng cũng một ngàn vạn.”
Tô Trầm gật đầu lia lịa.
“Còn cả Vương Đấu Sơn.”
Vân Báo lại tiếp một câu.
“Ừ, ừ, cũng có.”
Tô Trầm hữu khí vô lực.
Cương Nham rất thức thời bồi tiếp một câu:
“Thế đồng bạn trong di tích Kim Thủy...”
Tô Trầm nghe mà lạnh cả gan, tay hơi lắc, một phát Vân Tiêu Thần Lôi Pháo bị đánh lệch, không ngờ Vệ Bái vừa khéo nhảy về hướng lệch đi kia, bị pháo kích trung. “Ngao”, hắn hét lên một tiếng đau đớn, Liên Đài nhất phẩm lại hiện ra vết rách.
Nghĩ lại thì cũng đều là bằng hữu không sai, phát tài mà không chiếu cố một cái thì cũng không được. Thôi, quên đi, tặng mỗi người một kiện nguyên khí cực phẩm vậy.
Đúng rồi, còn cả Dạ Mị nữa, nha đầu này nói thế nào cũng là người thân quen với mình nhất trong Vĩnh Sinh điện đường, nếu không chiếu cố nàng, quả thật cũng nói không qua được.
Cứ như vậy mà tính, gần một hai ức vứt đi ra, khiến Tô Trầm nhất thời nghẹn họng. Chẳng qua hắn vốn không phải người nhỏ mọn, nghĩ lại cảm thấy cũng không sai, theo đó liền bật cười ha hả một hồi.
Vân Báo lại tiếp một câu:
“Chỉ là nếu tính như vậy, đống nguyên khí trên người ta hình như tốn không đến một ngàn vạn nguyên thạch?”
“...”
Tô Trầm hận không thể vung tay bóp chết Vân Báo.
Hắn chẳng thèm theo dõi Vệ Bái nữa, quay đầu nhìn chằm chằm Vân Báo:
“Ta sẽ bù đủ cho ngươi.”
“Cả ta nữa, chủ nhân.”
Cương Nham cười ha ha nói.
“Cút!”
Tô Trầm tát bay hắn ra ngoài.
Trên trời cao, rượt đuổi vẫn đang tiếp diễn.
Tô Trầm bắn pháo càng lúc càng thuần thục, sau lần kích trúng kia, hắn ý thức được sách lược bắn đuổi theo mục tiêu không thích hợp Vân Tiêu Thần Lôi Pháo, bắt đầu chuyển sang dùng cách bắn chặn.
Thế là Vệ Bái tao ương, bởi vì hắn không biết Vân Tiêu Thần Lôi Pháo sẽ bổ tới từ phương hướng nào.
Lại thêm Tô Trầm dần dần thăm dò ra thói quen né tránh của hắn, mỗi lần đều có thể dự phán trước phương hướng mà Vệ Bái tránh né. Kết quả lại có hai lần công kích trực tiếp ngăn trên đường Vệ Bái trốn chạy, khiến Vệ Bái không thể nào tránh được.
Kết quả là hộ tráo quanh người Vệ Bái nứt vỡ, nửa người bị thương tổn, ngay cả Liên Đài cũng bị tổn hại không thể khôi phục.
Chứng kiến cảnh này, Tô Trầm nói:
“Giờ đã có thể đi ra giải quyết hắn.”
“Làm thôi!”
Chúng nhân đồng loạt hét lớn, xông ra Giao Hoàng Thoa, trên thoa bật ra giá đỡ, cho bọn họ đứng trên đó, bốn người đứng cùng một chỗ, bắt đầu luân phiên ra tay với Vệ Bái.
Không thể không thừa nhận, làm một kiện nguyên khí mang tính chiến lược, Vân Lôi Giao Hoàng Thoa tỏ ra rất hiệu quả, năng lực di chuyển và chuyên chở trên phạm vi lớn, khiến một đám thanh niên thực lực rõ ràng thấp hơn Dao Quang cảnh rất nhiều, song lại có thể phát huy ra sức chiến đấu viễn siêu thực lực, đánh cho Dao Quang cảnh chỉ còn biết cắm đầu mà chạy.
Mắt thấy mình đã sao vào tuyệt cảnh, Vệ Bái kêu nói:
“Các ngươi giết không chết ta đâu!”
Nói rồi đột nhiên lấy từ trong người ra một bình thuốc, dốc cạn vào miệng. Khắc sau chợt thấy Liên Đài bạo trướng quang hoa, Lam Huyết Thần Phong Nghê ở sau lưng phát ra tiếng gầm gào cuồng bạo, dung làm một thể với Vệ Bái. Sau đó thân ảnh hắn hóa thành một đạo lưu quang độn về phương xa, phảng phất như một ngôi sao băng, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.