Chương 583 Phản kích (1)
Nhìn đạo lưu quang kia cứ vậy tan biến, Tô Trầm và mấy người Giang Tích Thủy đều ngây dại.
“Hắn... Chạy thoát rồi ư?
Mã Hồng Phi ngập ngừng hỏi.
“Ách... Hẳn là đã chạy thoát?”
Giang Tích Thủy không dám chắc, quay sang nhìn nhìn Tô Trầm.
“Hình như chạy thoát rồi.”
Vân Báo cũng nói theo một câu.
Duy chỉ Cương Nham là chắc chắn:
“Chạy thoát rồi.”
Cùng theo Tô Trầm thời gian dài, bọn họ đã quen với thắng lợi, đến nỗi khắc này nhìn thấy đối thủ chạy trốn, bọn họ vẫn không dám tín, thậm chí còn theo bản năng cho là Tô Trầm sẽ còn thủ đoạn nào đó để vãn hồi.
Vì thế Tô Trầm thở dài một hơi, nói:
“Rốt cục là lão nhân lăn lộn nhiều năm như vậy, sao có thể không chút thủ đoạn áp đáy rương. Chạy thoát cũng đâu có gì là lạ.”
Trên thực tế, lần này Vệ Bái và Thân Nguyên Hồng tới tấn công, trong lòng đều không quá coi trọng đối thủ, vậy nên không có chuẩn bị gì đáng kể. Nếu không lấy thực lực của bọn họ, sao bài tẩy giấu trong người chỉ có chừng đó?
Mặt Giang Tích Thủy đầy vẻ tiếc nuối:
“Chạy mất một tên Dao Quang, phiền hà rồi đây.”
Vân Báo nói:
“Không sao, đến bước này mới uống thuốc, nhất định cũng là lấy độc giải khát, chắc dù có đào tẩu được cũng tất phải trả ra đại giá thảm trọng.”
Tô Trầm gật gật đầu:
“Vừa nãy từ đằng xa ta có thấy được loáng thoáng, nếu đoán không sai, hắn hẳn đã dùng Sinh Hoa tán.”
Sinh hoa tán là một loại linh dược hiếm thấy, có thể kích thích Liên Đài, thúc sinh nguyên lực, không phải độc giải khát, mà là một loại dược vật xung kích tiểu cảnh giới.
Vệ Bái đã là Liên Đài nhất phẩm nhiều năm, có thể xung kích Liên Đài nhị phẩm bất cứ lúc nào, vốn còn định chờ một thời gian, đợi cơ sở càng ổn cố mới xung kích, bình Sinh Hoa tán này là thứ hắn sớm chuẩn bị từ trước, không ngờ lại không dùng cho xung kích cảnh giới, mà là dùng để chạy trối chết.
Tuy không phải thuốc độc giải khát, nhưng hậu quả khi sử dụng cũng chẳng khác thuốc độ là bao. Sinh Hoa tán có dược lực mạnh mẻ, nhằm kích phát nguyên lực Liên Đài để mở mang Liên Đài thứ hai, bản thân nó là một loại chất kích thích cực mạnh. Nhưng nếu dùng cho xung kích cảnh giới, một khi thành công, chút tổn thất kia liền sẽ tự động khôi phục.
Bây giờ lại trực tiếp dùng để chạy trối chết, Liên Đài đúng là được kích phát, song tương ứng theo đó, cảnh giới lại chưa tiến triển, lại thêm bản thân đang bị thương rất nặng, có thể tưởng tượng chờ hắn trốn thoát ra được sẽ là kết cục thế nào.
Nhẹ thì Liên Đài thương nặng, không mất vài chục năm sợ rằng khó mà khôi phục, vừa thì Liên Đài phá toái, rơi rớt đến cảnh giới Khai Dương, nặng thì có khả năng thương đến căn nguyên, trực tiếp chết đi.
Nói tóm lại, Vệ Bái tuy chạy thoát, song đã không còn uy hiếp nào nữa.
Nghe Tô Trầm nói vậy, ai nấy đều thở phào một hơi.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?”
Vân Báo hỏi.
“Tự nhiên là phải trù hoạch một phen, xem xem có thể giết tới hang ổ chúng không!”
Tô Trầm hồi đáp.
Nghe nói thế, ai nấy đều bị hù cho nhảy dựng.
Giết tới hang ổ huyết mạch quý tộc? Tô Trầm muốn bứng cả ổ quý tộc Thanh Hà chắc? Vấn đề là đám quý tộc kia thực lực hùng hậu, dù đã tổn thất hai tên Dao Quang cảnh, nhưng vẫn không phải đối tượng mà bọn họ có thể dễ dàng lay động.
Tô Trầm nhìn ra được tâm tư bọn họ, cười nói:
“Đừng lo, ta tự có tính toán. Việc này không gấp được, chúng ta cứ chầm chậm chơi đùa với chúng.”
Phủ thành chủ.
An Tự Nguyên mặt mày âm trầm ngồi trên ghế:
“Vẫn chưa có tin tức à?”
Lữ Dặc Dương ở bên cạnh khom người trả lời:
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì. Hiện nay xem ra, khả năng đã không ở Thanh Hà, hoặc có thể là...”
“Là cái gì? Nói.”
“Hoặc là không nguyện đi ra.”
“Ngươi nói xem, đến hiện tại Tô Trầm vẫn chưa xuất hiện, liệu có phải đang đợi ta có hành động mới chịu đi ra?”
Lữ Dặc Dương liền nói:
“Chuyện Vương Chiến Vũ ra tay đã được báo lên, sau khi trở về thành chủ còn tự mình đi tìm Vương Chiến Vũ, vì thế còn cùng hắn đánh một trận, hắn còn phải đợi hành động gì nữa? Trừ phi là...”
Lữ Dặc Dương muốn nói lại thôi.
An Tự Nguyên thở dài một hơi:
“Lần này đúng là Thanh Quang là hơi quá phận, khiến người tâm hàn cũng là điều khó miễn.”
Nghe nhắc đến Lỗ Thanh Quang, Lữ Dặc Dương liền cúi đầu xuống không nói nữa.
An Tự Nguyên tiếp tục lẩm bẩm:
“Chẳng qua Thanh Quang rốt cuộc đã theo gót ta nhiều năm, tuy phạm vào sai lầm, song rốt cục không phải kẻ địch. Ta đã trách cứ hắn, lại chỉ sợ hắn chưa mãn ý với cách xử trí như thế.”
Lữ Dặc Dương chậm rãi đáp:
“Có chút chuyện, sau cùng vẫn phải chầm chậm hòa đàm.”
“Tiền đề là hắn có thể cho ta cơ hội nói chuyện mới được.”
An Tự Nguyên lắc lắc đầu.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân bẩm báo:
“Nguyên Đô Thự Tô Đô ti cầu kiến!”
“Cái gì?”
An Tự Nguyên đứng bật dậy.
Hai phút sau.
Đại sảnh phủ thành chủ.
“Ha ha ha ha, ta biết tiểu tử ngươi không dễ chết như vậy đâu mà.”
An Tự Nguyên ôm chặt Tô Trầm, miệng hưng phấn kêu lên. Hai tay dùng sức xoa nắn Tô Trầm, lực ôm cực lớn khiến Tô Trầm lè cả lưỡi.
Hắn hữu khí vô lực nói:
“Thành chủ đại nhân, ngươi mà không buông tay, ta không bị Vương Chiến Vũ giết chết, lại phải chết dưới tay ngươi đấy.”
An Tự Nguyên hậm hực thu tay, sờ lên cái đầu trọc lóc của mình:
“Mấy ngày nay tiểu tử ngươi đi đâu? Sao giờ mới trở về?”
Tô Trầm lời thật nói thật:
“Ta đi thành Trường Bàn.”
Thành Trường Bàn?
An Tự Nguyên sửng sốt, tiểu tử ngươi bị Vương Chiến Vũ đuổi giết, sau đó chạy tới thành Trường Bàn? Chẳng lẽ ngươi muốn lên kinh cáo ngự trạng? Nghĩ lại thì thấy không đúng, chút chuyện nhỏ kia của ngươi mà cũng xứng cáo ngự trạng?
May mà Tô Trầm không để hắn phải thắc mắc quá lâu, nói thẳng:
“Đi mua chút nguyên khí.”
“Hả?
An Tự Nguyên nheo mắt lại. Tên đầu trọc này bề ngoài thô lỗ, tâm tư lại rất tỉ mỉ, biết Tô Trầm không khả năng vô duyên vô cớ chạy tới Trường Bàn thành mua nguyên khí.
Chẳng qua nếu nói mua nguyên khí liền có thể đối phó được Dao Quang, hắn không tin, thế nên vẫn không hiểu trong hồ lô của Tô Trầm bán loại thuốc nào.
Tô Trầm nghĩ kỹ thì thấy không cần phải mập mờ với hắn làm gì, dứt khoát trực tiếp nói thẳng:
“Thân Nguyên Hồng chết rồi.”
Phốc!
Nhân vật cỡ như An Tự Nguyên mà cũng bị câu này của Tô Trầm làm cho phun cả nước trong mồm.
Hắn trừng mắt nhìn Tô Trầm:
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta giết hắn.”
Tô Trầm nói thẳng, suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm:
“Kết hợp cùng một ít bằng hữu.”
“Lời này là thật!”
Giọng điệu An Tự Nguyên bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Liên quan đến sống chết của một vị Dao Quang cảnh, chuyện này đâu có nhỏ.
“Vệ Bái cũng đã bị trọng thương, có khả năng rơi rớt khỏi Dao Quang cảnh.”
Tô Trầm tiếp tục phóng tạc đạn, chấn cho trước mắt An Tự Nguyên tối sầm.
Đùa gì đấy, còn không chỉ một Dao Quang cảnh?
Cả Vệ Bái cũng bị đánh rớt Dao Quang?
Lỗ tai ta không nghe lầm chứ?
“Bằng hữu mà ngươi nói... Không phải là Thạch Khai Hoang đấy chứ?”
An Tự Nguyên suy nghĩ một lát rồi hỏi.