Chương 584 Phản kích (2)
Dưới tình hình này, người hợp lý duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến chỉ là Thạch Khai Hoang.
Tô Trầm bị Vương Chiến Vũ đuổi giết, chạy về Trường Bàn thành cầu cứu, Thạch Khai Hoang báo thù cho đệ tử, tự thân ra tay. Lấy thực lực của hắn, lại thêm Tô Trầm giúp sức, đúng là có khả năng làm được điểm này.
Đây cũng là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Chỉ là Tô Trầm lại lắc đầu phủ định suy đoán của hắn:
“Loại chuyện này không cần đến lão nhân gia xuất thủ. Giờ ta đến tìm ngài, là cảm thấy đã đến lúc phải ra tay.”
“Ra tay? Ra tay cái gì?”
“Đương nhiên là diệt sạch đám huyết mạch quý tộc kia.”
Tô Trầm lạnh giọng đáp.
Đương nhiên là diệt sạch đám huyết mạch quý tộc kia!
Diệt sạch đám huyết mạch quý tộc kia!
Diệt sạch quý tộc!
Lời Tô Trầm như một mảnh như sấm rền vang lên bên tai An Tự Nguyên.
Diệt sạch thế lực quý tộc địa phương, đây chẳng phải là điều mà An Tự Nguyên trước nay vẫn luôn theo đuổi?
Nhưng khắc này nghe lời ấy nói ra từ miệng Tô Trầm, lại mang đến cho An Tự Nguyên một cảm giác quỷ dị nói không ra lời.
Không phải bởi vì hắn không muốn làm như vậy, mà là bởi vì trong bất giác hắn có cảm giác Tô Trầm đã chưởng khống hết thảy.
May mà cảm giác này chỉ thoáng qua rồi thôi, An Tự Nguyên định thần lại, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi muốn ta diệt sạch bọn họ thế nào? Cứ vậy mà xuất binh? Đừng nói mới chỉ có mình tên Thân Nguyên Hồng tử vong, đám quý tộc kia chưa bị thương đến căn bản. Dù là đám người Vương Chiến Vũ Vệ Bái chết hết cả, ta cũng không thể vô duyên vô cớ xuất binh giảo sát quý tộc được?”
“Nhưng bọn họ lại có thể công kích quan viên triều đình?”
Tô Trầm hỏi lại.
An Tự Nguyên hồi đáp:
“Chuyện của ngươi ta đã báo lên, mặt trên tự có công luận.”
“Công luận đó e rằng không làm gì được Vương gia, đúng không?”
“Không sai, ta cũng cho là không làm gì được. Nhưng điều đó không có nghĩa Vương gia sẽ được yên thân. Bọn họ muốn vượt qua khốn khó, tiêu trừ hoạn nạn, thì tất phải trả ra đại giá xứng đáng.”
“Thế nên nếu ngươi xuất binh diệt quý tộc, thì cũng phải cho mặt trên một lời giải thích hợp lý. Nếu muốn vô sự, cũng phải trả ra đại giá?”
Tô Trầm hỏi.
An Tự Nguyên cười nói:
“Ngươi biết thế là được. Viên chức là tấm phù hộ thân của ngươi, nhưng cũng là vòng kim cô của ngươi, khiến ngươi ta không thể tùy ý hành sự. Được rồi, Thân Nguyên Hồng chết thế nào?”
“Đi đảo Ngọc Tâm gây chuyện, kết quả tự tìm cái chết.”
“Thì ra là Giang Tích Thủy.”
An Tự Nguyên thở phào một hơi. Tuy Tô Trầm không nói rõ với hắn về chuyện Giang Tích Thủy, nhưng trên thực tế mối quan hệ đồng học giữa Giang Tích Thủy và Tô Trầm không khó để tra, bởi thế ai nấy đều rõ ràng. Chẳng qua Giang Tích Thủy một mực không làm gì quá đáng, thủy đạo Thanh Hà luôn thông suốt, cho nên mới không dẫn tới Dao Quang giảo sát.
Sau khi Tô Trầm bị tập kích, Giang Tích Thủy lập tức cắt đứt thủy đạo, việc này An Tự Nguyên cũng có nghe nói. Hiện giờ các mối tin tức nối liền với nhau, An Tự Nguyên lập tức hiểu ra đại khái những gì đã diễn ra, gật gật đầu nói:
“Như thế tốt nhất, mọi thứ đều có thể đẩy lên thân thủy phỉ. Chỉ là chuyện công kích huyết mạch quý tộc còn phải bàn bạc kỹ hơn. Nếu không có cái cớ thích hợp, ta không có nhiều đại giá như vậy để trả đâu, không thể không hành sự cẩn thận.”
“Nếu ta có thể cầm ra lý do cũng như trả được trả giá thì sao?”
“Hả?”
An Tự Nguyên ngẩn người:
“Lý do gì?”
“Nguyên chiến cấm luật: Dao Quang trở lên không được động võ trong thành.”
An Tự Nguyên nheo mắt lại:
“Ý ngươi là...”
“Ngươi kiềm chế Dao Quang trở lên, chuyện còn lại cứ để ta.”
“Ngươi không sợ vừa ra khỏi thành, Vương Chiến Vũ sẽ xuống tay?”
“Ra khỏi thành, khi đó mọi thứ đều có thể đẩy lên thân thủy phỉ.”
Tô Trầm hồi đáp.
Nội tâm An Tự Nguyên khẽ chấn, ngẩn ngơ, lập tức ngửa đầu cười ha hả:
“Ha ha, ha ha, quả nhiên là cách lý tưởng, kế sách hay! Nhưng mà này, Tô Trầm, ngươi thật có thể làm đến bước kia không?”
“Thành hay không, cứ phải làm mới biết. Dù sao nếu bại, có hậu quả gì cũng là ta gánh lấy. Nhưng nếu mà thành, cũng hi vọng bên phía thành chủ đừng có ai cản trở.”
An Tự Nguyên hiểu ý hắn:
“Tô Trầm, phía Thanh Quang, ta...”
Tô Trầm đã tiếp lời:
“Chỗ khó của thành chủ đại nhân, ta hiểu, thế nên ta không yêu cầu thành chủ đại nhân làm gì cho ta cả. Chỉ hi vọng có một ngày, chuyện như vừa rồi mà tái diễn, thành chủ đại nhân có thể hiểu cho ta, không hậu này bạc kia.”
An Tự Nguyên cau mày:
“Nói gì đấy. Đại địch trước mặt, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực.”
“Thế nên ta mới đẩy lui đại địch trước, sau đó mới thanh trừ nội hoạn.”
An Tự Nguyên thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Tô Trầm biết, hắn đã ngầm đồng ý.
Khẽ khom lưng với An Tự Nguyên một cái, rồi lập tức xoay người rời đi.
Bến cảng Thanh Hà.
Từ lúc Tam Giang quân cắt đứt thủy đạo, thuyền bè nơi này rõ ràng ít đi nhiều, kéo theo đó Trường Thanh Bang cũng được thảnh thơi.
Chẳng qua hôm nay tình hình có hơi khác.
Ba chiếc thuyền lớn chở đầy hàng hóa tiến vào bến cảng, dẫn tới vô số người kiếm ăn nơi đây hoan hô.
Trên thuyền chở đầy các loại sinh hoạt phẩm, đặc biệt là lương thực.
Thanh Hà thành nhiều dược tài mà ít lương thực, mỗi năm đều phải vận chuyển lượng lớn lương thực từ bên ngoài cung ứng cho nhu cầu trong thành, thủy đạo bị cắt đứt, đối tượng tao ương đầu tiên là bình dân, mấy ngày nay giá lương thực đã bắt đầu dâng lên, mấy chiếc thuyền lương này xuất hiện, xem như giải cơn khát tạm thời.
Thuyền bè khẽ dựa vào cầu cảng, đám dời phu dồn dập đi lên khuân vác lương thực.
“Đứng xếp hàng, từng người đi lên!”
Trong tiếng thét to của quản đốc, từng bao lương thực bắt đầu rời thuyền.
Không ai chú ý thấy, trừ lương thực, trong thuyền còn có rất nhiều người. Bọn họ ăn mặc giống như phu khuân vác, đầu quấn khăn trắng, từ trên thuyền vác theo một bao lương thực đi xuống. Vừa xuống thuyền lập tức đi tới một gian thương khố bí mật trong bến cảng.
Rất nhanh, nơi đây liền đầy ắp người.
“Tổng cộng hai trăm người, đều là hảo thủ sử dụng Dung Huyết Đồ Đằng, đủ cho ngươi dùng.”
Trong thương khố, Tô Trầm nói với Vương Văn Tín.
Vương Văn Tín cười khẽ:
“Đúng là có thể quét ngang Thanh Hà thành. Xin đô ti yên tâm, từ hôm nay trở đi, thế giới hắc đạo thành Thanh Hà sẽ về dưới tay Trường Thanh Bang chúng ta.
Trời đêm, tối đen như mực.
Hồng Trần phố lại như bình thường bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Làm con phố không ngủ nổi tiếng trong thành Thanh Hà, đêm xuống chính là Thiên Đường của nơi đây.
Khu Hồng Trần có lắm kỹ nữ, Túy Hương lầu mà Vương Văn Tín thích tới nằm ngay trên con phố này.
Toàn con phố đều do Hồng Ưng Bang chưởng quản, chính xác mà nói, toàn bộ mua bán da thịt ở Thanh Hà thành đều cần bọn họ gật đầu mới có thể vận hành.
Chỉ là hôm nay, hết thảy điều đó sắp bị thay đổi.
Trên phố dài náo nhiệt, người đến người đi, khách lưu không dứt.
Có điều không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện một nhóm nam tử đầu quấn khăn đỏ, tay nhấc cương đao, im lìm, đáng sợ, khí tức sát phạt tràn khắp con phố, khiến người gặp sợ đến độ dồn dập tránh né.