← Quay lại trang sách

Chương 585 Phản kích (3)

Đám nam tử khăn đỏ dùng nhịp bước ổn định mà có lực đi trên đường, thế là khắp nơi rộ lên một trận gà bay chó sủa.

Hồng Ưng Bang phụ trách nơi này tự nhiên không khả năng ngồi nhìn cảnh đó phát sinh, vậy là rất nhanh, một đám đại hán tay cầm đao côn xông ra, tuy khí thế hung hung, nhưng trận dung rõ ràng kém thua đám nam tử quấn khăn đỏ một bậc.

“Bằng hữu Trường Thanh Bang, các ngươi chạy tới Hồng Trần phố của bọn ta làm gì?”

Gã đại hán cầm đầu nói, hiển nhiên hắn đã nhìn ra lai lịch nhóm người này.

Tùy theo tiếng nói chuyện của hắn, chỉ thấy đám nam tử khăn đỏ kia đột nhiên chia ra hai nửa, từ mặt sau đi ra một người, chính là Vương Văn Tín.

Vương Văn Tín hờ hững nói:

“Làm sao? Bản bang chủ tản bộ mà Hồng Ưng Bang các ngươi cũng muốn quản?”

Nhìn thấy Vương Văn Tín, sắc mặt hán tử Hồng Ưng Bang kia càng thêm phần trịnh trọng:

“Thì ra là Vương bang chủ. Vương bang chủ muốn tản bộ, tiểu nhân tự nhiên không dám quản. Có điều ngươi mang theo nhiều người như vậy, khí thế lại ghê như vậy, có vẻ không giống là tản bộ cho lắm. Ngươi xem, khách đến chỗ ta đều bị ngươi dọa chạy.”

Vương Văn Tín nhìn quanh bốn phía, thấy đám khách nhân dồn dập tránh lui, khóe miệng nhếch lên ý cười:

“Dọa chạy mới đúng, bọn họ sẽ cảm kích ta thôi.”

Hán tử đối diện sửng sốt:

“Cảm kích cái gì?”

“Tự nhiên là cảm kích ta giữ lấy mạng sống cho họ.”

Sắc mặt Vương Văn Tín chợt trầm xuống:

“Hôm nay lão tử muốn huyết tẩy Hồng Trần phố, đám xem náo nhiệt các ngươi còn không mau cút đi, ở lại đây để chờ chết à?”

Lời này vừa ra, đám người thừa lại dồn dập cuồng cuống bỏ trốn, duy có người Hồng Ưng Bang là biến sắc đứng ngây ra đó.

Có người hô lớn:

“Vương Văn Tín, mẹ nó, ngươi có ý gì?”

“Ý gì? Ý là từ hôm nay trở đi, địa bàn Hồng Trần phố về tay lão tử, không những Hồng Trần phố, mà Hồng Ưng Bang các ngươi cũng về tay ta. Có ai không phục thì đi ra đây chịu chết!”

Nói rồi Vương Văn Tín vung tay lên, đám đông nam tử khăn đỏ chen chúc lao ra.

Đêm đó, Trường Thanh Bang cường thế xuất kích, Hồng Ưng Bang tan rã, bang chủ Cung Khắc Nan chiến tử đương trường, kéo theo đó Hồng Trần phố cũng thành địa bàn của Trường Thanh Bang.

Sự tình truyền ra, Thanh Hà chấn kinh.

Phải biết hắc bang Thanh Hà trước nay vốn làm việc dưới sự điều khiển của huyết mạch quý tộc, thế nên giữa bọn họ tuy có chút khập khiễng nhỏ, lại ít khi xảy ra phân tranh kịch liệt. Trong đó Hồng Ưng Bang thuộc Thân gia, Trường Thanh Bang thuộc Lai gia. Trường Thanh Bang tại ra tay vào lúc này, ý nghĩa sau lưng rất sâu xa.

Cũng vào thời điểm đó, một lời đồn truyền ra.

Lúc du lịch bên ngoài Thân Nguyên Hồng bất hạnh gặp nạn.

Đến đây thì thành Thanh Hà nổ tung.

Thân Nguyên Hồng chính là Dao Quang cảnh, là cường giả trấn trụ Thanh Hà thành, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Thân gia.

Bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức hắn vẫn lạc, chuyện này sao có thể coi là nhỏ. Mà nếu chỉ là đồn thổi thì cũng thôi, Thân gia có thể đứng ra phủ nhận, nhưng hiện tại Trường Thanh Bang đột nhiên ra tay, Thân gia lại đột nhiên sa vào trầm mặc, lập tức mang đến cho người ta vô số liên tưởng.

Kết hợp với chuyện Trường Thanh Bang ra tay, rất nhiều người liền cho rằng, Thân Nguyên Hồng quả thực đã xảy ra chuyện, mà hiển nhiên Lai Vô Ý sớm thu được tin tức, thế nên mới mặc ý cho Trường Thanh Bang làm như thế.

Vì vậy Lai Vô Ý bỗng chốc trở thành tiêu điểm, không ít người cho là hắn bỏ đá xuống giếng.

“Khốn khiếp! Vương Văn Tín ngươi làm trò quỷ gì đấy? Ai sai ngươi làm như vậy?”

Đại viện Lai phủ, Lai Vô Ý chính đang vỗ lên bàn mắng to.

Vương Văn Tín đứng ở bên dưới, ngạo nghễ đáp lời:

“Lai gia chủ, lời này ngươi nói không đúng. Vương Văn Tín ta tự hỏi mình không làm sai điều gì, sao lại khiến ngài nổi giận như vậy?”

Lai Vô Ý chỉ vào Vương Văn Tín hỏi:

“Vì sao ngươi muốn tiêu diệt Hồng Ưng Bang?”

“Vì sao?”

Vương Văn Tín cười lạnh:

“Câu hỏi này hay lắm. Chúng ta đi ra lăn lộn, thứ tranh đoạt không phải địa bàn thì là gì? Giờ Hồng Ưng Bang không có ai làm chỗ dựa, còn chiếm lấy khối địa bàn màu mỡ như thế, vì sao ta không thể động nó?”

“Nhưng mà các đại quý tộc đồng khí liền cành, ngươi làm như vậy, là bỏ đá xuống giếng, là dậu đổ bìm leo!”

Vương Văn Tín lập tức hỏi lại:

“Vậy năm đó lúc Trường Thanh Bang ta bị Tô Trầm huyết tẩy bến cảng, các bang phái khác đã làm gì? Đó có tính là bỏ đá xuống giếng? Có tính là dậu đổ bìm leo không?”

Lai Vô Ý yên lặng.

Năm đó Tô Trầm huyết tẩy bến cảng, Trường Thanh Bang tao ngộ thương nặng. Tuy sau đó Vương Văn Tín đi ra trùng chỉnh đại cục, nhưng Trường Thanh Bang chết mất nhiều người như vậy, thực lực suy nhược là điều không thể ngăn ngừa.

Giang hồ rất thực tế, thực lực ngươi yếu đi, vậy đừng chiếm lấy địa bàn lớn như vậy nữa.

Dù có các đại quý tộc khống chế, thì cũng không thể hoàn toàn ngăn ngừa tranh đấu giữa các hắc bang, mà chỉ có thể tận hết khả năng đừng để sự việc náo quá lớn.

Thế nên trong đoạn thời gian đó, Trường Thanh Bang đã bị người phân chia không ít địa bàn.

Chẳng qua đến sau Tô Trầm giúp Vương Văn Tín len lén huấn luyện một nhóm thủ hạ đắc lực, rất nhanh lại đánh về đại bộ phận giang sơn.

Nhưng bất kể nói thế nào, cảnh bỏ đá xuống giếng, dậu đổ bìm leo giữa hắc bang với nhau là điều thường tình, khó mà tránh được. Hơn nữa năm đó cơ nghiệp Trường Thanh Bang cũng bị Hồng Ưng Bang tham dự chiếm đoạt, đây là sự thực.

Thế nên Vương Văn Tín vừa nói như vậy, Lai Vô Ý lập tức yên lặng.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng đành nói:

“Nhưng ngươi làm như vậy, rốt cục để Lai gia ta vào đâu?”

Vương Văn Tín nhướng mày lên:

“Lai gia?”

“Vương Văn Tín, không lẽ ngươi cho rằng, Trường Thanh Bang có thể đứng lên chỉ bằng mình ngươi? Nếu không có Lai gia ta chống đỡ, ngươi tưởng rằng Trường Thanh Bang có thể lớn mạnh đến hiện tại?”

Vương Văn Tín khẽ cười:

“Lai gia chống đỡ? Là chống đỡ theo kiểu mỗi năm muốn lấy đi bảy thành lợi ích từ Trường Thanh Bang, sau khi lão bang chủ chết rồi thì cắt đất cầu hòa, thậm chí giao bang chúng cho người ta giết đó hả?”

Lai Vô Ý sững người.

Năm đó Vương Văn Tín thượng vị, Tô Trầm bức Trường Thanh Bang giao ra hung thủ giết chết người của Nguyên Đô Thị, Lai gia bách ở đành chịu mới đồng ý, nhưng cũng biết việc này tất sẽ dẫn lên bất mãn trong Trường Thanh Bang.

Quả không ngoài dự liệu, lui nhường khi trước giờ đây cuối cùng đã kết xuất ác quả, Vương Văn Tín và thủ hạ của hắn đã triệt để không coi Lai gia ra gì.

Nghĩ kỹ thì cũng phải.

Nếu không như thế, sao hắn dám làm ra chuyện như vậy?

Lai Vô Ý hung hăng nhìn chằm chằm Vương Văn Tín:

“Nếu không có chuyện năm đó, ngươi cũng chưa hẳn có thể thượng vị.”

Vương Văn Tín cười nhẹ đáp:

“Ngươi nói phải, nhưng điều đó không có nghĩa ta không thể báo thù cho lão bang chủ.”