← Quay lại trang sách

Chương 586 Phản kích (4)

Báo thù cho người chết đúng là cái cớ rất hay, dù cho người kế nhiệm thật ra sớm mong không được đối phương chết quách từ sớm, nhưng điều đó không trở ngại hắn sau khi đắc vị liền biểu hiện ra vẻ đau đớn tiếc nuối, biểu hiện ra một phen trung can nghĩa đảm, cái đó có lợi cho lôi kéo bang chúng, cũng đề cao tính chính danh của mình.

Ở cái niên đại còn chú trọng đại nghĩa danh phận như hiện tại, tính chính danh là điều vô cùng ý nghĩa.

Nếu không huyết mạch quý tộc đã không cần có cố kỵ, An Tự Nguyên không cần có cố kỵ, rất nhiều người đều không cần có cố kỵ.

Mà thế giới không có cố kỵ là thế giới thuần lấy võ lực quyết định cao thấp, là thế giới không cần quá nhiều đầu óc chính trị, là thế giới lấy mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé man rợ.

Rất may đây không phải thế giới như vậy, nó có trật tự, có quy tắc, có cố kỵ.

Tuy trong trật tự này cũng có hỗn loạn, trong quy tắc cũng có ngoại lệ, trong cố kỵ cũng có vô kỵ, nhưng rốt cục những thứ đó vẫn tồn tại, vẫn cần thứ gì đó mũ miện đường hoàng.

Thế nên sau khi Lai Vô Ý nghe Vương Văn Tín trình bày, hắn liền biết mình đã triệt để mất đi khống chế đối với Trường Thanh Bang.

Thật ra sớm đã mất rồi, chỉ là đến hôm nay hết thảy mới công khai lật bài.

Lai Vô Ý lạnh lùng nhìn Vương Văn Tín.

Hắn biết hiện tại mình có hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất là lập tức thịt tên khốn nạn không nghe lời này. Chẳng qua làm vậy một là đồng nghĩa thừa nhận với bên ngoài rằng, mình đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế Trường Thanh Bang. Hai là khiến người tâm lạnh. Rốt cuộc Trường Thanh Bang công kích Hồng Ưng Bang, khuếch đại địa bàn, đề cao thu nhập, kẻ được lợi lớn nhất vẫn là Lai gia. Hành vi của Vương Văn Tín được tính là khai cương thác thổ. Lai Vô Ý lấy đây là lý do giết hắn, quá khó khiến người ta chấp nhận. Ba là hắn cũng chưa hẳn giết được Vương Văn Tín. Lai gia không có Dao Quang cảnh, mạnh nhất chỉ là Khai Dương, mà lần trước đuổi giết Tô Trầm, Lai gia đã tổn thất mất mấy hảo thủ Khai Dương. Ngược lại mấy năm nay Trường Thanh Bang phát triển tấn mãnh, có được mấy vị hảo thủ Khai Dương. Hơn nữa nghe nói Trường Thanh Bang có bí pháp, thực lực bang chúng đều được đề thăng.

Thế nên đây không phải lựa chọn khả dĩ.

Lựa chọn thứ hai là ngầm tán đồng hành động của Vương Văn Tín, như thế chí ít ở bên ngoài còn có thể khiến người cảm thấy mình vẫn khống chế được Trường Thanh Bang, hơn nữa tiếp thu xong lợi ích từ Hồng Thanh Bang -- Vương Văn Tín cũng không nói không giao tiền.

Chẳng qua làm vậy sẽ khiến Lai Vô Ý gánh chịu áp lực đến từ các quý tộc khác.

Suy nghĩ một lát, Lai Vô Ý dùng ngữ điệu ngưng trọng nói:

“Ta có thể hiểu được tâm tình báo thù cho lão bang chủ của ngươi...”

Thâm tâm hai người lại đều mắng, tâm tình báo thù cái rắm.

“Nhưng cách làm của ngươi khiến ta rất khó xử. Chẳng qua làm thì cũng đã làm rồi, ngươi lại là người làm việc cho Lai gia, lão phu sao có thể không che chở ngươi. Năm đó Lý Dược làm việc cho ta, ta không thể che chở hắn. Lần này, xem như bù đắp chuyện năm xưa, ta sẽ gánh chịu trách nhiệm cho các ngươi.”

Mặt Vương Văn Tín lộ vẻ vui mừng:

“Đa tạ gia chủ hiểu cho! Trường Thanh Bang nhất định tận tâm kiệt lực làm việc cho Lai gia.”

“Ừ, đi đi, đừng gây chuyện cho ta nữa là được.”

Lai Vô Ý hữu khí vô lực phất phất tay.

Đương nhiên, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, “năng lực gây chuyện” của Trường Thanh Bang mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Thành Thanh Hà, Vệ phủ.

Vệ Lâm Tùng vừa đi ra, lập tức có một đám người vây lại:

“Lão gia, tình hình thế nào? Tình hình thái gia thế nào?”

Vệ Lâm Tùng trầm mặt nói:

“Liên Đài phá toái, cảnh giới rơi rớt, hiện tại đã hạ xuống Khai Dương đỉnh phong.”

“Cái gì?”

Đám đông nghe mà kinh hãi.

Vệ Lâm Tùng lại nói thêm:

“Chẳng qua căn cơ vẫn còn, phụ thân nói, chỉ cần để hắn dưỡng tốt thương thế, hoàn toàn có thể lần nữa về lại Dao Quang cảnh.”

“Thế thì tốt!”

Đám đông đồng loạt thở phào.

Chỉ cần còn có thể thăng trở về, vậy không tính là quá xấu.

“Có điều chí ít phải cần thời gian trên dưới mười năm.”

Câu này triệt để đánh đám đông về lại nguyên hình.

Mười năm đó!

Thời gian mười năm nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Quan trọng nhất là, có bao nhiêu thực lực mới có bấy nhiêu lợi ích. Vệ gia mà không có Dao Quang chống đỡ, trong mười năm tiếp theo e là sẽ rất khó sống.

Có người thở dài nói:

“Mười năm thì mười năm vậy, ít ra còn đỡ hơn Thân gia.”

Thân gia!

Vừa nghe đến từ này, tâm đầu ai nấy đều run lên.

Tin tức Thân Nguyên Hồng tử vong vừa truyền ra, thanh vọng Thân gia lập tức trượt dốc, đã có không ít người bắt đầu dòm ngó gia nghiệp Thân gia, vươn tay tới tư sản ở các nơi của Thân gia.

Thật ra dù không có Thân Nguyên Hồng, Thân gia vẫn còn một ít cao thủ. So với thế lực không có Dao Quang cảnh như Lai gia, nếu tính đến thực lực, Lai gia chưa hẳn đã mạnh hơn Thân gia trong tình trạng không có Thân Nguyên Hồng.

Nhưng trong này có một vấn đề, đó là bản thân các thế lực quý tộc được phân chia dựa theo thực lực. Trong thập đại huyết mạch quý tộc, cửa hàng nhiều nhất, thổ địa nhiều nhất, nguyên sĩ nhiều nhất, hoạch lợi nhiều nhất là Vương gia, sau đó mới là Thân gia và Vệ gia. Thế nên Thân Nguyên Hồng vừa chết, tài sản và thực lực Thân gia lập tức hiện vẻ không đối xứng.

Đương nhiên, cũng chỉ là không đối xứng mà thôi. Vốn điều này cũng không có gì, mọi người không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật. Thân Nguyên Hồng vừa mới chết, dù muốn nuốt cơ nghiệp nhà hắn cũng không đến nỗi gấp gáp ra tay như vậy. Tốt xấu cũng là đồng bào, cùng là liên minh, có phần tình nghĩa trong đó, thậm chí giữa các gia tộc còn có chút quan hệ nhân thân.

Bởi thế không đến mức triệt để bại lạc, bình thường sẽ không ai làm cạn tàu ráo máng vậy đâu. Dù muốn thôn tính, thì phần nhiều cũng sẽ chọn sách lược nước ấm hầm ếch xanh, tằm thực từng chút một.

Khăng khăng lúc này lại bật ra Trường Thanh Bang.

Thân Nguyên Hồng vừa mới chết, Trường Thanh Bang liền huyết tẩy Hồng Trần phố, diệt đi Hồng Ưng Bang, tiếp thu sản nghiệp nơi đó.

Vốn là chuyện này cầm ra bàn ở hội nghị liên minh, các bên đồng thuận xử trí Trường Thanh Bang là được.

Khăng khăng lại không thể xử trí.

Đầu tiên là Lai Vô Ý kiệt lực bảo vệ Trường Thanh Bang -- vì mặt mũi gia tộc mình, vì lợi ích đã tới tay, vì nhân tâm Trường Thanh Bang, cũng là vì dã vọng như ẩn như hiện trong lòng, Lai Vô Ý không chút do dự đạp vào cái hố Tô Trầm đào sẵn.

Tiếp đó đến lượt Vương gia trầm mặc -- An Tự Nguyên nghiêm trọng cảnh cáo Vương Chiến Vũ, không được tùy ý ra tay nữa, hắn sẽ theo dõi gắt gao nhất cử nhất động của đối phương. Vương Chiến Vũ mới ra tay vì Tô Trầm một lần, để tiêu trừ ảnh hưởng, thậm chí sử dụng cả quan hệ trong triều, thật không dễ dàng mới lắng lại vụ việc, thực sự không nguyện xảy ra thêm sự cố nào nữa.

Sau cùng là Long gia và Liên gia cũng theo gót, hai nhà này khe khẽ xuất động, mỗi bên chiếm lấy địa bàn của hai bang phái nhỏ dưới trướng Thân gia. Đương nhiên, không làm đến mức máu chảy đầu rơi như Trường Thanh Bang.